Dương x Hùng
**Bối cảnh:**
Hùng là một cậu bé đáng yêu, dễ thương và xinh xắn. Dù chỉ là một đứa trẻ, em mang trong mình một tâm hồn trong sáng và dễ tin người. Tuy nhiên, cuộc sống không may mắn đã đẩy em vào một tình huống đầy bi kịch. Ba mẹ em vì nợ nần, đã bán em cho một tên trùm mafia khét tiếng, lạnh lùng và tàn nhẫn.
**Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh**
*Hùng bị ép phải lên một chiếc xe hơi đen, ánh sáng mờ mịt từ cửa kính chiếu lên khuôn mặt xinh xắn, có chút hoang mang của em. Em nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ngập tràn sự sợ hãi, không biết tương lai đang đợi chờ mình.*
**Hùng:** *(thì thầm với bản thân, trong lòng nặng trĩu)*
"Không biết mình sẽ ra sao... Mình không muốn rời xa ba mẹ... Tại sao lại phải bán mình?"
**Tài xế:** *(nhìn qua gương chiếu hậu, không đáp, chỉ im lặng lái xe)*
Chuyến xe dừng lại trước một biệt thự lớn, ngôi nhà này lạnh lẽo và u ám. Hùng bước xuống xe, nhìn vào cánh cửa sắt cao lớn với tâm trạng nặng nề. Em chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ bị đẩy vào tình cảnh này.
---
*Trong căn phòng lớn, ánh sáng từ những chiếc đèn chùm chiếu xuống, làm cho không gian trở nên càng thêm u tối. Ngồi trên chiếc ghế xa hoa là một người đàn ông lạnh lùng, vẻ ngoài tàn nhẫn và quyền lực. Đó chính là hắn – trùm mafia nổi tiếng, người mà Hùng phải sống cùng.*
**Tên Trùm (Dương ):** *(lạnh lùng, nhìn Hùng từ trên xuống)*
"Em là món quà mà gia đình ông ta mang đến cho tôi à?"
**Hùng:** *(khóe môi khẽ run lên, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi)*
"Xin... xin anh đừng làm gì tôi. Tôi không làm hại ai cả."
** Duong :(nhíu mày, thấy Hùng còn quá non nớt, cười nhạt)*
"Em không có quyền lên tiếng. Ở đây, tôi mới là người quyết định mọi thứ."
Hùng cảm nhận được sự áp bức, nhưng không thể làm gì ngoài việc im lặng. Tên trùm này không phải là một người dễ đối phó. Hắn có vẻ ngoài lạnh lùng, không một chút cảm xúc, nhưng những gì Hùng không biết là trong sâu thẳm trái tim hắn lại có một góc khuất mà chính hắn cũng chưa nhận ra.
Hùng ngồi giữa căn phòng lạnh lẽo, mắt đẫm lệ, tay bị trói chặt vào ghế, đôi môi bị nứt nẻ do cơn khát và đau đớn. An bước vào, mắt lạnh lùng không biểu cảm, nhưng có điều gì đó mơ hồ trong ánh mắt của hắn – sự mâu thuẫn mà Hùng không thể giải thích được.
**Dương *(thản nhiên, giọng lạnh lùng như băng giá)*
"Em nghĩ mình là ai mà có thể yêu tôi? Chỉ một cậu nhóc như em mà dám yêu một tên như tôi?"
Hùng nín thở, những vết thương trên cơ thể khiến cô không thể đứng vững, nhưng cô vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy kiên cường nhìn vào hắn.
**Hùng : (khó nhọc, giọng yếu ớt nhưng đầy kiên định)*
"Em yêu anh... dù anh không bao giờ yêu em... dù anh có đối xử tệ với em thế nào đi nữa... em vẫn yêu anh."
Dương bước lại gần, hắn giơ tay lên, nhưng lần này không phải để đánh đập cô. Hắn chỉ chạm vào mặt em, nhẹ nhàng như thể muốn kiểm tra xem cậu có còn sống hay không, như một trò chơi đầy tàn nhẫn.
**Dương: ( thì thầm, đôi mắt hằn lên sự mệt mỏi và bất lực)*
"Em nghĩ tôi có thể yêu một người như em sao? Em là gì với tôi, một con cờ trong tay tôi thôi."
Hùng rơi nước mắt, nhưng em không thể nói gì hơn ngoài những từ "em yêu anh". Dù đau đớn đến tận cùng, cậu vẫn không muốn bỏ cuộc.
Hùng ngã xuống sàn khi Dương đột ngột ra tay hành hạ, đá mạnh vào bụng cậu Cơn đau khiến Hùng không thể thở nổi, nhưng cậu vẫn không thể buông tay. Lúc này, Dương lao vào, đôi mắt như thể đang bị ám ảnh bởi chính nỗi đau trong trái tim mình.
**Dương : (quát lớn, giọng gầm gừ đầy giận dữ)*
"Đừng có mong tôi yêu em! Em không biết mình đang làm gì đâu. Em sẽ chỉ là một vết nhơ trong cuộc đời tôi!"
Hùng ho sặc sụa, nhưng không dám khóc lớn, chỉ mỉm cười yếu ớt. Dù phải chịu đựng sự hành hạ đến tê tâm liệt phế, cậu vẫn không thể dứt ra khỏi tình yêu mù quáng này. Trái tim cậu chỉ có một mong ước duy nhất: hắn sẽ nhìn thấy cậu , yêu cậu
**Hùng *(hơi rên rỉ, mắt nhắm lại với nụ cười đầy đớn đau)*
"Em biết em không xứng đáng... nhưng... em yêu anh. Dù thế nào... em vẫn yêu anh."
Dương dừng lại, nhìn Hùng vẻ mặt của hắn như thể đang vật lộn với chính mình. Cảm giác tội lỗi, sự ám ảnh về mối quan hệ này, những tình cảm chưa từng bộc lộ, tất cả đan xen trong tâm trí hắn.
Hắn không thể hiểu vì sao mình lại hành hạ Hùng như thế, nhưng lại không thể ngừng lại. Hắn không thể chấp nhận tình yêu mà Hùng dành cho hắn. Lòng hắn đau đớn vì những gì đã làm với cậu , nhưng sự tự tôn và nỗi sợ hãi về cảm xúc của chính mình khiến hắn không thể quay lại.
* Dương *(thở hổn hển, nhìn Hùng nhưng không thể nói thêm gì, đôi mắt hắn đầy mâu thuẫn)*
"Tại sao em vẫn yêu tôi, dù tôi làm em đau đớn thế này?"
Hùng nhắm mắt lại, nụ cười yếu ớt vẫn không rời khỏi môi. Em không muốn hắn cảm thấy tội lỗi, không muốn hắn vì mình mà thay đổi. Em chỉ mong rằng, một ngày nào đó, hắn sẽ nhận ra tình cảm của em là chân thành.
Cuối cùng, khi Dương rời khỏi phòng, Hùng nằm lại trên sàn, cơ thể đau đớn đến không thể cử động. Những vết thương trên cơ thể, những vết xước trên tay chân, tất cả đều nhắc về sự tàn nhẫn mà em phải chịu đựng. Nhưng tâm trí em vẫn không thể dứt khỏi hình bóng anh
** Hùng: thầm thì, giọng đầy đau khổ nhưng cũng đầy yêu thương)*
"Anh có thể giết em, nhưng trái tim em vẫn sẽ yêu anh... Dù có thế nào đi nữa, em sẽ mãi yêu anh."
Cuối cùng, dù có trải qua bao nhiêu đau đớn và hành hạ, Hùng vẫn không thể từ bỏ tình yêu của mình dành cho Dương Dù hắn có tàn nhẫn đến đâu, trái tim em vẫn kiên định. Nhưng chính sự tàn nhẫn đó đã khiến Dương không thể nhận ra tình cảm của mình. Và câu chuyện tình của họ, đầy bi kịch và đau đớn, sẽ là một vết thương trong lòng cả hai người, mãi không thể lành.
**
Dương là một trùm mafia lạnh lùng, đã gặp phải những thử thách vô cùng khắc nghiệt trong cuộc sống. Tuy nhiên, sự xuất hiện của Hùng, một cậu bé dễ thương, xinh xắn và ngây thơ, đã làm đảo lộn cuộc sống lạnh lùng của hắn. Mặc dù Dương không nhận ra tình cảm dành cho Hùng, nhưng cậu lại dần trở thành điểm sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của hắn. Thế nhưng, mọi chuyện không diễn ra như hắn mong đợi.
---
Ngày nọ, khi Dương không có mặt, Hùng bị kẻ thù của Dương tấn công ngay trong phủ của hắn. Một nhóm người lạ xâm nhập vào biệt thự, và Hùng, dù có võ công cao cường, nhưng vì quá bất ngờ, vẫn bị thương. Đúng lúc này, anh trở về và chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: Hùng nằm trên mặt đất, máu chảy ra từ vết thương.
**D : (hốt hoảng, lao đến ôm lấy Hùng)*
"Hùng! Hùng! Em không thể chết được!"
**Hùng:** *(với sức lực cạn kiệt, khó nhọc mỉm cười)*
" Anh ... anh không hiểu sao? Em... em yêu anh "
Hùng thì thầm trong khi ánh mắt mờ dần, cơ thể yếu ớt không thể chống lại những vết thương. Cậu muốn nói ra tình cảm đã giấu kín bấy lâu, nhưng cuối cùng chỉ kịp nói một câu rồi ngất đi trong tay anh
---
Anh bế em vào phòng, không biết phải làm gì. Hắn gọi bác sĩ, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Cánh cửa phòng kín bưng, chỉ còn lại hai người: Dương và cái chết đang đến gần với em người yêu anh vô điều kiện
**Dương :** *(run rẩy, nước mắt chảy dài)*
"Đừng... đừng bỏ tôi... Tôi không biết, tôi không biết mình yêu em từ lúc nào, nhưng tôi không thể để em đi như thế này..."
**Hùng:** *(yếu ớt mở mắt, thều thào)*
"Anh ... anh yêu em sao?"
**D : (hôn khóc nức nở, nắm chặt tay Hùng)*
"Đúng vậy... Tôi yêu em, yêu em từ lâu rồi, nhưng tôi không nhận ra. Hùng, đừng bỏ tôi!"
**Hùng:** *(mỉm cười, đôi mắt mờ dần)*
"Vậy... em không hối hận... khi yêu anh ..."
**D *(hắn gào lên, không thể chấp nhận sự thật)*
"Không! Em không thể chết được! Tôi không thể mất em!"
**Hùng:** *(nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nắm tay Thiên lần cuối)*
"Anh ... sẽ không bao giờ... cô đơn... vì em yêu anh... mãi mãi... em sẽ luôn dõi theo ...anh "
Và rồi, Hùng ra đi, ánh sáng trong đôi mắt em dần vụt tắt. Anhngồi bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không thể che giấu nỗi đau xé lòng. Hắn không biết rằng trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, Hùng đã yêu hắn đến thế nào, nhưng sự tàn nhẫn của hắn đã khiến tất cả trở nên quá muộn.
Sau khi Hùng qua đời, Dương không thể đối diện với thực tại. Hắn đã bị những cảm xúc chưa từng có ám ảnh, cảm giác tội lỗi nặng nề, và nỗi đau lớn nhất là sự ân hận vì đã không nhận ra tình yêu của Hùng sớm hơn.
**D: *(đứng trước mộ Hùng, mắt đỏ ngầu, môi run rẩy)*
"Em đã chết vì tôi. Cả đời tôi không thể tha thứ cho mình. Nếu tôi nhận ra em yêu tôi từ lâu, tôi có thể làm gì để cứu em? Tại sao tôi lại quá tàn nhẫn với em?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip