Chương 1

Em phản đối hai người kết hôn

Tôi trở về từ chuyến đi Anh lần này cùng với em trai.

Em tôi ở Anh hơn tám năm, nó ra nước ngoài từ lúc mười tuổi, thế nên phẩm chất uyên bác cao thâm của người Trung Quốc không giữ gìn cẩn thận đã bị vấy bẩn mất rồi.

Buổi trưa hôm đó, tôi đang tưới hoa thì nghe nó nói chuyện điện thoại với bạn, thấp thoáng nghe được câu "son of a bitch (thằng con ả điếm)", tôi nhíu mày, cầm chiếc gối ôm trên ghế sofa ném về phía nó.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nó giật nảy mình, trừng mắt nhìn tôi, hình như người ở đầu dây bên kia hỏi nói bị làm sao, nó trả lời ấm ức: "My dear sister... (bà chị thân yêu của tao...)", rồi nghĩ mãi mới nói tiếp, "chị ấy đánh tao!". Tôi cười suýt vỡ bụng.

Sau bữa trưa, Từ Vi Vũ gọi điện đến hỏi tôi có rảnh không, tôi nói là đang ở cùng em trai. Vi Vũ nói: "Cậu ta mấy tuổi rồi?" Biết rồi mà vẫn cố tình hỏi.

Tôi nói: "Mười tám."

Vi Vũ đáp: "Nó lớn rồi, không cần lúc nào cũng kè kè bên cạnh, không xảy ra chuyện gì đâu."

Em tôi ngồi bên cạnh nhìn tôi gọi điện thoại, cho đến khi tôi cúp máy, nó mới thong thả buông một câu: "Em phản đối hai người kết hôn!"

Còn nhớ Tết năm ngoái, tôi đến sân bay đón nó, đợi nửa tiếng mới nhìn thấy cậu em trai quý hóa mặc áo liền mũ, mắt đeo kính râm, tay kéo hành lí, bước ra từ cửa chính như đi trình diễn thời trang.

Thấy cậu ta đang vuốt tóc rồi hất mái lên một cách điệu nghệ, tôi liền ấn còi, nó nhìn thấy tôi, lập tức chạy đến, nịnh nọt: "Chị, chị đến rồi!"

Tôi nói: "Mới tí tuổi đầu đeo kính râm làm gì? Lại còn một ngón tay đeo hai chiếc nhẫn? Tóc tai thì để dài thế kia, che hết cả mắt, xấu chết đi được!"

Cậu ta bị tôi mắng cho mặt mày ủ rũ, cam chịu nhìn ai đó đang ngồi trên ghế lái phụ cúi đầu nhịn cười.

Sau khi ngồi lên xe, cậu em không dám cãi tôi câu nào mà quay sang trút giận vào kẻ họ Từ đang cười nhạo mình: "Anh dựa vào cái gì mà cười nhạo tôi? Cẩn thận, tôi không gả chị tôi cho anh đấy!"

Vi Vũ "ồ" lên một tiếng, đây là chủ đề mà anh rất để ý, người nào phản đối sẽ chém không tha, kể cả em ruột cũng không ngoại lệ. Tôi hơi lo lắng liếc nhìn anh, nào ngờ anh nói: "Thế thì để anh gả cho chị em là được!"

Ặc...

Lần này tôi đến chỗ em trai du lịch, chơi ở đó hẳn một tuần. Buổi tối, Từ Vi Vũ đến đón tôi đi ăn cơm, trên xe, anh hỏi tôi: "My heart, when we... sex? (Em yêu, khi nào chúng ta làm "chuyện đó"?)" Vi Vũ ở Đức sáu năm, tiếng Đức thì bình thường nhưng tiếng Anh lại rất giỏi.

Tôi dịu dàng trả lời: "Anh ở Đức nhiều năm như vậy, sao chẳng học được chút ưu điểm nào của họ thế?"

Vi Vũ tủi thân hỏi: "Ưu điểm gì cơ?"

"Nghiêm túc, nghiêm khắc, biết kiềm chế."

"..."

Thực ra thì từ hồi nhỏ tôi và anh đã quen nhau. Anh không phải là tuýp người nói năng khéo léo, sau khi sang Đức càng... không biết ăn nói, nhưng bù lại có niềm say mê đặc biệt với tôi.

Tôi nhớ có một lần, anh thấy tâm trạng tôi rất tốt nên mạnh dạn hỏi: "Dear Tiểu Khê, em có biết không, từ lúc học tiểu học anh đã yêu thầm em rồi."

Tôi kinh ngạc. "Tình cảm của anh dậy thì sớm thật đấy!"

Từ Vi Vũ cảm thấy bị tổn thương, đại khái là cảm thấy dù sao cũng bị đau rồi, nên nếu có bị đau lần nữa cũng chẳng sao, thế nên liều mạng, hỏi: "Vậy rốt cuộc em bắt đầu chú ý đến anh là từ lúc nào? Nói!"

Tôi khổ sở suy nghĩ một hồi. "Có lẽ là từ tiểu học, cứ tan trường là anh lại đi theo hình chữ S đến trước mặt em."

"..."

Nhắc đến thời tiểu học, có lần về thăm trường cũ, tôi nhìn thấy hai cái tên được dùng dao khắc lên cây ngô đồng mà ngày trước tôi thường cùng bạn bè tựa vào đó trò chuyện.

Cố Thanh Khê

Từ Vi Vũ

Nếu nói không cảm động thì là nói dối, vì cái này... thật sự rất đáng yêu!

Chỉ có điều, cây ngô đồng già đó là cây xanh của thành phố, nghe nói còn được bảo vệ. Từ thiếu gia, phiền anh lần sau viết tên, anh có thể viết tên em bên dưới được không, em chẳng có cảm giác an toàn chút nào cả.

Nhưng hình như Từ Vi Vũ còn thiếu cảm giác an toàn hơn cả tôi, lúc nào ra khỏi nhà cũng hỏi đi hỏi lại tôi: "Thanh Khê, anh có mang chìa khóa không? Thanh Khê, em gọi cho anh một cuộc điện thoại đi để xem anh có cầm theo điện thoại không?"

Lần nào tôi đang ngủ ngon cũng bị anh làm cho tỉnh giấc, đành cầm lấy chiếc điện thoại anh đưa miễn cưỡng gọi vào máy của anh, sau đó xem anh vừa lấy điện thoại từ trong túi áo vừa bước ra ngoài, miệng còn lải nhải pha chút đắc ý: "Ừm, mới sáng sớm đã bắt đầu nhớ anh rồi à!"

Hình như, không phải anh ấy thiếu cảm giác an toàn... mà là thiếu đòn.

Từ Vi Vũ hơi mắc bệnh sạch sẽ, có chút bỉ ổi, có chút mặt dày, tuy nhiên trước mặt người ngoài anh luôn hào hoa phong nhã, sống tách biệt, độc lập, lạnh lùng mà kiêu ngạo, lạnh lùng mà xa cách, trong sự xa cách ấy lại toát lên sự cao quý. Nhưng chỉ cần về đến nhà, anh lại gào loạn lên: "Tắm, tắm, tắm." Sau đó vài phút, từ trong phòng tắm vọng ra giọng nói của anh: "Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?"

Tôi luôn nghĩ, con người này còn có thể bỉ ổi được hơn nữa không?

Mỗi lần ấn tượng về anh xuống đến mức thấp nhất, thì anh lại có cách làm tôi cảm động. Nhớ có lần khi anh ở Đức, gọi điện cho tôi, trong điện thoại nói: "Thanh Khê, anh muốn về nhà", sau đó anh nói bằng tiếng Đức, lặp đi lặp lại câu: "Anh nhớ em!"

Tôi nói: "Em nghe chẳng hiểu đâu."

Anh cười, nói: "Anh biết."

Cảm giác vừa khác người, vừa yêu thương nhưng mỗi lần nhớ đến lại khiến tôi thấy hơi buồn.

Có một lần tôi chủ động nói với Từ Vi Vũ: "Chúng mình thực sự rất đẹp đôi đấy, anh thích mua sách, còn em thích đọc sách, anh thích hát, còn em thích nghe hát, anh thích ngắm hoa, em thích trồng hoa, anh muốn cưới, còn em muốn lấy, đúng là một đôi trời sinh nhỉ?"

Từ Vũ nhìn tôi một cái rồi thủng thẳng đáp: "Thế mà trước đây em dám trái ý trời lâu như vậy."

Thế nên cuối cùng chúng tôi cũng thuận theo ý trời, chuẩn bị kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip