【allTang】Lưu Lạc Chạy Trốn Tác giả: keki_kokoro

Một tương lai giữa các vì sao không quá tiên tiến, khoa học kiểu Schrödinger, không chịu nổi sự soi xét, vô cùng ngu xuẩn.

(Chú thích: "Khoa học kiểu Schrödinger" có thể ám chỉ đến trạng thái không chắc chắn hoặc nghịch lý, giống như "con mèo Schrödinger" trong cơ học lượng tử – vừa sống vừa chết.)

Nội dung câu chuyện có vẻ lấy bối cảnh tương lai, nhưng không phải một thế giới khoa học viễn tưởng quá tiên tiến mà là một thế giới vẫn tồn tại những điều phi lý, thậm chí là ngu xuẩn.

01

Chào mừng đến với THE GREAT KAMA!
Hãy giải phóng dục vọng của bạn!

02

Mọi người đều cho rằng, việc Lưu Tang có thể gả cho Trương Khởi Linh là tổ tiên nhà họ Lưu đã tích đức nhiều đời, mặc dù chỉ là thiếp, dù cho thời nay đã chẳng ai còn chôn cất theo kiểu truyền thống, nên dĩ nhiên cũng chẳng có phần mộ tổ tiên nào cả.

Chế độ một vợ một chồng đã được thực thi từ rất lâu, nhưng trong thời đại quái lạ này, những kẻ đứng trên đỉnh xã hội có quyền quyết định tất cả. Dù họ có làm điều gì hoang đường đến đâu, cũng chẳng ai dám lên tiếng phản đối.

Cùng lắm thì trở thành một câu chuyện cười.

Trương Khởi Linh chưa từng gặp Lưu Tang, hôn sự giữa hai người chỉ là một bản hợp đồng tạm thời, chẳng khác gì hôn nhân sắp đặt.

Nghe qua, thực sự có chút buồn cười.

Huống hồ gì, Trương Khởi Linh đã có một người vợ, dù rằng giữa anh và người đó cũng chẳng thân quen gì cho cam.

Thật ra, Trương Khởi Linh không thân với bất kỳ ai.

03

Khi Lưu Tang đến nhà họ Trương, trời đã tối.

Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, cậu siết chặt chiếc áo khoác trên người, kéo theo một chiếc vali rồi bước vào cánh cổng lớn.

Đèn trong phòng khách vẫn sáng, khi cậu gõ cửa, người ra mở lại là Ngô Tà.

Ngô Tà là hậu bối xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Ngô, khí chất ôn hòa, tài hoa xuất chúng, rất xứng đôi với Trương Khởi Linh. Khi cả hai trưởng thành, họ cũng thuận theo tự nhiên mà kết hôn.

Đúng vậy, kết hôn, chứ không phải gả cưới.

Trong thời đại công nghệ tiên tiến này, hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa từ lâu. Việc sinh con có thể thực hiện bằng cách tổng hợp gene và sử dụng tử cung nhân tạo, tiện lợi hơn nhiều so với phương thức sinh sản nguyên thủy giữa nam và nữ.

Nhưng hai người này không có con. Lưu Tang không lấy làm lạ, thậm chí cậu còn cảm thấy Trương Khởi Linh và Ngô Tà hoàn toàn không quen thuộc với nhau.

Thực tế, cậu đoán không sai chút nào.

Hai người bọn họ là một cuộc hôn nhân chính trị, không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào. Mặc dù cùng thế hệ, số lần họ gặp mặt từ nhỏ đến lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chỉ vì cả hai đều là nhân tài ưu tú của thế hệ mới nên thường được đặt cạnh nhau để so sánh. Cuối cùng, hai gia tộc thuận nước đẩy thuyền, tạo nên một cuộc hôn nhân thế kỷ, vẽ ra một câu chuyện "thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng" để mê hoặc những kẻ chỉ nhìn bề ngoài.

Lưu Táng khẽ cười nhạt.

"Chào cậu, tôi là Ngô Tà." Ngô Tà vươn tay phải về phía cậu.

Lưu Tang hạ mũ trùm áo khoác xuống. Tuyết rơi bên ngoài, những bông tuyết mỏng phủ trên mũ của cậu, dưới hơi ấm trong nhà dần tan thành nước. Đôi tay cậu lạnh buốt.

Vì vậy, cậu buông tay trái khỏi vali, chìa ra để bắt tay.

Một bàn tay trái và một bàn tay phải lơ lửng trong không trung, bầu không khí chợt trở nên gượng gạo.

Ngô Tà khẽ cười rồi đổi sang tay trái.

Chẳng có gì to tát, anh chỉ cảm thấy tay của Lưu Tang quá lạnh mà thôi.

04

Trương Khởi Linh thường xuyên không ở nhà, căn biệt thự khổng lồ này về cơ bản chỉ có Ngô Tà ở.

Nhà họ Trương là một gia tộc lâu đời, đã lập chiến công hiển hách khi đế quốc mới được thành lập. Họ hành sự khiêm tốn, là một gia tộc thần bí, suốt hàng trăm năm gần như không có chút tin tức gì.

Mãi đến gần đây, họ mới dần xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, dù rằng mức độ xuất hiện vẫn không đáng kể.

Trương Khởi Linh cũng kế thừa phong cách này, hiếm khi thấy mặt.

Căn biệt thự này do Ngô Tà ở, vậy nên anh ta sẽ không tùy tiện ghé qua.

Nói thật thì, dù đã kết hôn nhiều năm, Ngô Tà và Trương Khởi Linh còn chưa đến mức làm bạn bè.

Nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng, Ngô Tà có cuộc sống của riêng mình.

Hai người họ chỉ là những kẻ xa lạ có ràng buộc pháp lý mà thôi.

"Phòng của cậu đã được chuẩn bị xong, ở tầng hai." Ngô Tà đứng ở đầu cầu thang nói.

Lưu Tang gật đầu.

"Trễ rồi, cậu nên nghỉ ngơi sớm. Nếu có chuyện gì, cậu có thể nhấn chuông gọi trong phòng, sẽ có người hầu lên giúp cậu."

Mặc dù phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng trong một căn biệt thự rộng lớn thế này, làm sao có thể không có người hầu?

Lưu Tang ngừng một chút, ngước lên nhìn Ngô Tà.

Hơi ấm trong phòng khiến đôi tay đông cứng của cậu bắt đầu tê dại khi máu lưu thông trở lại.

"Trương Khởi Linh đâu?"

Ngô Tà nghe vậy, nở nụ cười nhàn nhạt:

"Trương Khởi Linh thường không đến đây. Nhưng sáng mai anh ta có thể sẽ đến gặp cậu, nếu cậu muốn thấy anh ta thì nhớ dậy sớm."

Nói xong, anh ta xoay người đi lên lầu.

Đến khi cánh cửa phòng ngủ chính ở tầng ba khẽ đóng lại, Lưu Táng mới chậm rãi bước về phòng của mình.

Bật đèn lên, căn phòng rộng rãi, sáng sủa, phong cách thiết kế đơn giản.

Không hề có những màn đấu đá ngầm ngầm giữa chính thất và thiếp thất như trong các câu chuyện về hào môn.

08

Ba ngày rồi, Lưu Tang không quay về biệt thự, vậy mà chẳng ai hỏi đến cậu.

Khi cậu trở về, vẫn mặc chiếc áo khoác đen ấy, đúng lúc chạm mặt Ngô Tà đang chuẩn bị ra ngoài.

"Về rồi à?" Ngô Tà hỏi. Hôm nay anh mặc một bộ đồ trang trọng, có lẽ là đi làm.
Là người thừa kế chính thức của nhà họ Ngô, anh đương nhiên bận rộn với công việc.

Ngô Tà nhận ra Lưu Tang gầy đi trông thấy. Thực ra, nằm trong khoang vô trùng suốt ba ngày, chỉ dựa vào vài túi dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống, ai mà không gầy đi chứ? Nhưng anh không hỏi han gì, cứ như thể chưa từng để ý đến chuyện này.

"Quản gia sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cậu, tôi có việc phải đi trước."

Lưu Tang đổi giày, cởi áo khoác, nhìn thẳng vào mặt Ngô Tà, nói:
"Anh không cần phải nói với tôi mấy chuyện này."

Đúng vậy, mối quan hệ giữa Ngô Tà và Lưu Tang khá gượng gạo, mà vốn dĩ họ cũng chẳng thân thiết. Lời nói của Ngô Tà nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Như thể... Lưu Tang là vợ của anh vậy.

Ngô Tà chỉ cười, rồi rời đi.

Quản gia bước lên hỏi Lưu Tang muốn ăn gì, nhưng cậu từ chối, thực sự không có chút cảm giác thèm ăn nào. Cậu đi thẳng lên lầu, nằm phịch xuống giường.

Ba ngày trong khoang vô trùng, dù là trạng thái nghỉ ngơi nhưng chỉ là giấc ngủ nông. Vì dự án nghiên cứu gần đây liên quan đến não bộ, cần duy trì hoạt động của vỏ não. Sau khi tiêm thuốc, dù cơ thể nằm bất động trong khoang vô trùng, ý thức của cậu vẫn luôn tỉnh táo.

Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Nhưng khi Lưu Tang nằm trong thiết bị trắng toát ấy, đầu óc cậu trống rỗng, như thể vừa đặt chân vào một thế giới mờ mịt rồi lại rời đi, chẳng để lại gì cả.

Lẽ ra lúc này cậu phải rất mệt, nhưng dù đã nhắm mắt lại, cậu vẫn không thể ngủ.

Tinh thần đã kiệt quệ đến cực hạn, nhưng cơ thể lại không tài nào chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác thân xác và linh hồn tách rời ấy, đã đeo bám Lưu Tang suốt mười tám năm qua.

09

Lưu Tang có một bí mật. Có lẽ, nên nói rằng cậu có rất nhiều bí mật.

Một trong số đó là—cậu thường xuyên cảm thấy linh hồn và thể xác tách rời nhau.

Có những lúc đi trên đường, tầm nhìn của cậu dần dần cao lên, rồi cao hơn nữa, gần như đạt đến độ cao mà con người bình thường không thể có được. Khi cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy cơ thể mình đang bước đi một cách máy móc, như thể đã được lập trình sẵn—chỉ cần nhấn phím "Enter", cỗ máy sẽ bắt đầu lặp lại, lặp lại, lặp lại...

Gọi cảm giác này là "mơ" thì không chính xác, vì Lưu Tang chưa bao giờ chủ động mơ thấy gì cả, ít nhất là cậu chưa từng nhớ được bất kỳ giấc mơ nào. Đôi khi, trong trạng thái ngủ, cậu bị cấy ghép những mảnh ký ức để ghi nhận biến động trong vùng não.

Mỗi lần thức dậy từ những ký ức đó, trong lòng cậu lại trống rỗng.

Nhưng khi cố gắng nhớ lại, cậu lại chẳng thể nhớ được dù chỉ một từ.

Khi cậu kể chuyện này với các nhà nghiên cứu, họ đã giữ cậu lại phòng thí nghiệm suốt một tuần, sau đó bảo rằng: đây chỉ là hiện tượng do cơ thể chưa thích ứng tốt với cơ chế hoạt động, chỉ xảy ra khi tâm trí trống rỗng—một phản ứng hoàn toàn bình thường.

Lưu Tang nằm trên giường, cảm giác linh hồn rời khỏi thể xác lại xuất hiện.

Giống như một loại ảo giác.

Hình như hôm nay cậu đã mơ một giấc mơ. Nhưng cậu vẫn không nhớ nổi nội dung.

Như thường lệ, cậu lặng lẽ ngồi dậy, vuốt mái tóc ra sau đầu. Khi chạm vào mặt, cậu bất ngờ phát hiện ra một tay đầy nước mắt.

Cậu sững người.

Mình... khóc sao?

Lưu Tang chưa bao giờ chủ động khóc. Những lần hiếm hoi cậu rơi nước mắt đều do tác dụng của dược phẩm, để phục vụ cho việc thu thập dữ liệu nghiên cứu.

Cậu bẩm sinh có tuyến lệ kém phát triển.

Nhưng nước mắt trên tay là thật.

Tim cậu nhói lên một cái, chỉ trong giây lát, rồi lại bị cảm giác trống rỗng nuốt chửng.

Cảm giác kỳ lạ, cô đơn, u ám.

Lưu Tang dường như đã đoán ra... dự án nghiên cứu lần này là gì.

10

"What can I hold you with?"

I can give you my loneliness,
my darkness, the hunger of my heart.

''Tôi có thể giữ bạn bằng gì?''

Tôi trao em sự cô độc của tôi,
bóng tối của tôi, và cơn khát khao trong tim tôi.

I am trying to bribe you with certainty,
with danger, with defeat.

Tôi đang cố cám dỗ em bằng hoài nghi,
bằng hiểm nguy, bằng những thất bại.

11

Gần đây, Lưu Tang trở nên kỳ lạ.

Nửa đêm mùa đông, nhiệt độ ngoài trời rất thấp. Tối nay không có tuyết rơi. Lưu Tang ngồi một mình trên ban công, lặng lẽ nhìn vào khu vườn tuyết phủ bên ngoài.

Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, cũng đặc biệt dài.

Cậu chỉ mặc một chiếc áo hoodie, chẳng quan tâm đến việc bị cảm lạnh.

Ngô Tà mở cửa ban công của mình, trên tay cầm một ly đồ uống nóng. Từ góc nhìn này, anh có thể nhìn thấy Lưu Tang ngồi trên ban công tầng hai.

Đèn trong vườn sáng suốt đêm, rọi vào bờ tuyết, khiến nó trông giống như một sân khấu dưới ánh đèn flash, chỉ có điều ánh sáng không rực rỡ đến vậy. Cây cỏ trong vườn đã héo úa, những chỗ chưa bị tuyết bao phủ trông hoang tàn đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu chúng có thể sống sót qua mùa đông dài hay không, liệu có chờ được đến khi băng tuyết tan chảy hay không.

Ngô Tà đeo kính gọng vàng, dù vậy vẫn không thể nhìn rõ nét mặt của Lưu Tang. Chỉ biết rằng, trên khuôn mặt cậu có gì đó lấp lánh trong ánh đèn.

Tim anh khẽ siết lại.

Không dám khẳng định, nhưng... hình như Lưu Tang đang khóc.

Thật ra chính Lưu Tang cũng không nhận ra mình đã khóc. Nói đúng hơn, khóc không phải từ chính xác—nước mắt cậu chỉ vô thức rơi xuống mà thôi.

Chất lỏng ấm áp chảy dọc theo gò má, rơi xuống cổ áo hoodie, lúc này Lưu Tang mới chợt nhận ra.

Gần đây, cậu cứ vô cớ chảy nước mắt. Hơn nữa, tinh thần cậu luôn hưng phấn, ban đêm không tài nào ngủ được, thức trắng hết đêm này qua đêm khác. Vì vậy, cậu mới ra ngoài ngồi một lúc, không ngờ nước mắt lại tiếp tục rơi.

Nói là vô cớ, bởi vì không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước—nước mắt cứ thế mà rơi xuống.

Lưu Tang tùy tiện giơ tay lau mặt, có lẽ vì cảm thấy hơi lạnh, bèn kéo tấm chăn bên cạnh phủ lên người. Dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ trong phòng, cậu lật mở một quyển sách.

"Tôi trao em nỗi cô đơn của tôi, bóng tối của tôi, khát vọng trong trái tim tôi.
Tôi đang cố gắng quyến rũ em bằng nghi hoặc, hiểm nguy và mất mát."

Nếu đêm hôm đó Ngô Tà còn chưa thể nhìn rõ ràng, thì vào sáng hôm sau, sự nghi ngờ của anh đã được chứng thực.

Ba người ngồi vào bàn ăn sáng như thường lệ, bầu không khí vẫn im lặng. Ngay lúc này, Lưu Tang lại một lần nữa rơi nước mắt mà không hề báo trước.

Quan trọng hơn, dường như chính cậu ta cũng không nhận ra.

"Lưu Tang, cậu khóc kìa." Ngô Tà không nhịn được mà lên tiếng.

"Hả? Vậy sao?" Nghe thấy vậy, Lưu Tang giơ tay lau mặt, quả nhiên trên tay toàn là nước mắt.

Trương Khởi Linh ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, không nói lời nào.

Lưu Tang đặt đũa xuống, đứng dậy lên lầu, để lại Ngô Tà và Trương Khởi Linh nhìn nhau im lặng.

"Anh đã làm gì cậu ta?"

Ngô Tà có nghe nói qua chuyện của nhà Lưu và nhà Trương, nhưng không hiểu rõ lắm. Lần trước khi thấy Lưu Tang ngồi trên ban công khóc, anh còn tưởng rằng cậu ta đang nhớ nhà. Mấy năm gần đây, nhà họ Lưu vốn đã suy tàn, nhất là sau khi gia chủ mới lên nắm quyền, ai ai cũng ngầm hiểu nhưng chẳng ai dám nói ra—cả gia tộc chẳng qua chỉ đang cầm cự một cách khó nhọc mà thôi.

Anh từng nghĩ rằng có lẽ Lưu Tang đang đau lòng vì chuyện gia đình, nhưng giờ xem ra không phải.

Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.

Trương Khởi Linh im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Tôi không thể nói cho anh biết, vì đây không chỉ là chuyện của nhà họ Trương."

Ngô Tà im lặng rất lâu, không hỏi thêm nữa.

"Thế còn Lưu Tang?"

Lưu Tang chỉ mới là một đứa trẻ mười tám tuổi, không nên bị kéo vào chuyện này.

"Cậu ta sẽ không sao đâu." Nói xong, Trương Khởi Linh đứng dậy, rời khỏi nhà.

Ngô Tà nhớ lại hình ảnh Lưu Tang ngồi trong đêm đông, lặng lẽ rơi nước mắt. Anh không khỏi trầm mặc.

Lưu Tang từ trên lầu đi xuống, thấy Ngô Tà đang ngồi một mình bên bàn ăn, không biết đang nghĩ gì.

Ngô Tà nhìn cậu đứng ở chỗ rẽ cầu thang, nửa người ló ra, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

"Hai người cãi nhau à?" Lưu Tang hỏi.

"Không." Ở mức đó thì không thể gọi là cãi nhau.

"Vậy thì tốt."

Ngô Tà cảm thấy bệnh của Lưu Tang lại tái phát, giọng điệu nói chuyện cứ như một ả trà xanh. Anh bật cười, rồi cũng đứng dậy rời khỏi nhà.

12
"What can I hold you with?"

"Yêu cầu kích hoạt—mẫu gene thế hệ đầu tiên, Lưu Tang, đã vào vị trí."

Lần này không phải là buồng vô trùng, mà là một thiết bị tinh vi và khổng lồ hơn, đồng thời cũng lạnh lẽo hơn. Dù nằm thế nào, cậu cũng không thể cảm thấy ấm áp.

Nhưng Lưu Tang không hề nhíu mày lấy một lần.

Chính xác mà nói, Lưu Tang không được xem là con người.

Cậu là sản phẩm đầu tiên của thí nghiệm gene, cũng là mẫu thử nghiệm thế hệ đầu tiên.

Hiện nay, công nghệ tổng hợp gene nhân tạo đã trở nên phổ biến, nhưng gene tổng hợp lại không thể kiểm soát được. Nói cách khác, sự kết hợp giữa các gene đời trước giống như quá trình thụ tinh của trứng—kết quả tạo ra gene mới hoàn toàn là ẩn số.

Nhưng Lưu Tang thì khác. Gene của cậu đã được viết lại. Đây là một dự án tuyệt mật giữa Viện nghiên cứu và nhà họ Trương, số người biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, Lưu Tang cũng không hoàn toàn là một sản phẩm chỉnh sửa gene. Cậu được tạo ra từ sự kết hợp giữa các gene con người, sau đó mới được chỉnh sửa trên nền tảng đó.

Vì vậy, cậu có một cái tên khác: A0001.

Sau này, họ cũng tạo ra A0002, A0003... nhưng không biết vì lý do gì, các mẫu thử sau này đều có khiếm khuyết nghiêm trọng. Chúng chưa kịp được đưa vào nghiên cứu đã bị tiêu hủy.

Tiêu hủy. Dù chúng là những con người thực sự, nhưng cuối cùng, cũng chỉ là những con số mà thôi.

So với chúng, Lưu Tang gần như là hoàn mỹ.

Cậu có một cơ thể hoàn hảo, một gương mặt xuất chúng, một năng lực vận hành mạnh mẽ.

Cho nên đến tận hôm nay, chỉ còn lại duy nhất một mẫu thử mang mã hiệu "A"—Lưu Tang.

Nếu bỏ qua vấn đề cơ thể chưa thích nghi hoàn toàn với gene chỉnh sửa, thì cậu chính là một mẫu thử thế hệ đầu tiên hoàn hảo tuyệt đối.

13

Bầu không khí trong cơ sở thí nghiệm có chút nặng nề. Một nhân viên ghi chép đang ngồi trước màn hình, gõ bàn phím liên tục.
【Có phản ứng cảm xúc, nhưng sóng não không có dao động cảm xúc...】

Tất cả những điều này dường như không liên quan gì đến Lưu Tang, người đang nằm trên thiết bị.
Cậu không cần phải chủ động mô tả cảm xúc của mình với viện nghiên cứu, vì họ đã cài cắm rất nhiều người bên cạnh để quan sát cậu mọi lúc. Những điều sâu kín hơn, chỉ cần trích xuất dữ liệu não bộ là có thể biết được.

Thí nghiệm cảm xúc, tức là dự án thử nghiệm lần trước, dường như đã rơi vào bế tắc.

Người phụ trách dự án là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm. Lúc này, ông ta đang nổi giận đùng đùng, trút giận lên các nhà nghiên cứu cấp dưới, quét sạch bút, giấy, kẹp tài liệu trên mặt bàn trắng tinh xuống đất. Một chiếc đĩa thủy tinh rơi xuống, phát ra tiếng vỡ chói tai. Nhóm nghiên cứu viên trẻ tuổi đều cúi đầu, không ai dám nhìn ông ta.

"Đồ vô dụng các người—" Một bàn tay đặt lên vai người phụ trách, ngăn ông ta nói tiếp.

"Hắn tỉnh rồi."

Người này là người của Trương gia. Mặc dù dự án này là sự hợp tác giữa Trương gia và viện nghiên cứu, nhưng thực tế hầu hết các dự án đều do Trương gia chủ đạo. Cuối cùng cũng có một dự án do viện nghiên cứu phụ trách, vậy mà lại bị đám vô dụng này làm hỏng.

Trước khi nhận trách nhiệm dự án này, ông ta đã được cấp trên đặt kỳ vọng rất lớn. Nhưng giờ đây, không chỉ không thể báo cáo kết quả, e rằng sau này cũng khó có cơ hội tiếp tục phụ trách các dự án khác.

Quá tức giận, ông ta nổi trận lôi đình trong phòng thí nghiệm, mắng chửi thậm tệ, nhưng lại bị cái tên giả vờ đạo mạo của Trương gia này lên mặt dạy dỗ.

Đám người Trương gia này cũng thật giỏi giả bộ, làm ra vẻ như rất quan tâm đến mẫu thí nghiệm đời đầu vậy.

Lưu Tang nghe thấy tiếng động chói tai, tỉnh dậy từ trạng thái ngủ đông. Bên trong thiết bị không có nguồn sáng dự phòng, nghĩa là bây giờ cậu không thể nhìn thấy gì cả.

Một lúc sau, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, thiết bị bắt đầu phát ra sóng âm tần số thấp. Lưu Tang cảm thấy mí mắt nặng trĩu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

"Alô." Lưu Tang cầm điện thoại, đứng bên lề đường.

"Anh đến đón tôi đi."

"Được." Ở đầu dây bên kia là Trương Khởi Linh. Anh không hỏi địa chỉ, mà trực tiếp định vị vị trí của Lưu Tang qua tín hiệu điện thoại.

Lưu Tang rất hiếm khi được phép sử dụng thiết bị liên lạc, chủ yếu là do lo ngại cậu tiết lộ bí mật. Mặc dù gen của cậu đã được tái lập trình, nhưng về bản chất, cậu vẫn là con người tự nhiên.

Dù rằng cách nói này có phần miễn cưỡng, nên nó chỉ có thể được xem là cái cớ chứ không phải lý do thực sự.

Lưu Tang là kẻ lạc lõng. Cậu chưa từng có trải nghiệm học đường, từ khi có ký ức, cuộc sống của cậu chưa bao giờ tách rời khỏi buồng vô trùng trong cơ sở thí nghiệm.

Cậu có thể xem là may mắn, vì cậu là một mẫu thí nghiệm đạt yêu cầu.

"Một mẫu thí nghiệm đời đầu hoàn hảo."
Đó là lời khen ngợi duy nhất cậu từng nghe suốt mười tám năm qua.

Lưu Tang giống như một viên gạch không thể gắn vào tường, như hình ảnh đen trắng trên màn hình tivi màu, mãi mãi lạc lõng.

Xe của Trương Khởi Linh nhanh chóng đến nơi, cậu mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.

"Vừa từ phòng thí nghiệm ra à?" Anh hỏi.

"Ừ."

"Muốn về nhà thay quần áo không?"

"Không cần, đi luôn đi." Lưu Tang đáp.

Chiếc xe màu đen chạy vào bãi đậu xe ngầm của khách sạn. Đây là sản nghiệp của Trương gia. Trương Khởi Linh và Lưu Tang vào thang máy, lên lầu.

Cửa phòng đóng lại sau lưng họ.

"Dự án sắp kết thúc rồi nhỉ?" Lưu Tang ngồi ở mép giường khách sạn, ngây người nhìn khoảng không, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm."

"Đây chắc là dự án cuối cùng rồi." Cậu nói tiếp.

"Ừm."

Thực ra họ không bao giờ tiết lộ tiến độ dự án hay bất cứ chi tiết cụ thể nào cho Lưu Tang. Những gì cậu biết đều chỉ là suy đoán.

"Tôi tin rằng các anh không muốn dữ liệu giả mạo."

Trương Khởi Linh quay sang nhìn cậu, nhíu mày.

"Cậu nên có niềm tin vào chính mình."

"Tôi rất có niềm tin mà." Lưu Tang cười, đứng dậy bước vào phòng tắm.

Mục đích của họ khi đến khách sạn, không cần nói cũng hiểu.

Đây cũng là dự án thí nghiệm cuối cùng.

Mỗi mẫu thí nghiệm đều có một mã số khắc trên cơ thể.

Mã số của Lưu Tang là A0001, được khắc ở mặt trong đùi.

"Tôi sẽ ra sao?" Lưu Tang nằm sấp trên giường, quay lưng về phía Trương Khởi Linh. Làn da cậu trắng nõn, mềm mại, nhưng lúc này lại chi chít vết bầm tím do những ngón tay siết chặt để lại.

Giọng cậu khàn khàn, lười biếng nhưng đầy mê hoặc.

"Sẽ bị tiêu hủy, hay bị phong kín?"

"Cậu sẽ không sao đâu."

"Không, anh không hiểu ý tôi. Đối với tôi, những chuyện đó chẳng đáng gì cả." Lưu Tang nói.

Nhưng Trương Khởi Linh không trả lời nữa.

14

What can I hold you with?

I offer you lean streets, desperate sunsets,
the moon of the ragged suburbs.

Tôi cho anh những con phố nghèo nàn, hoàng hôn tuyệt vọng,
và ánh trăng của vùng ngoại ô hoang tàn.

I offer you the bitterness of a man who has looked long and long at the lonely moon.

Tôi cho anh nỗi buồn của một kẻ đã ngắm nhìn vầng trăng cô độc thật lâu, thật lâu.

Ngô Tà không phải lần đầu tiên thấy Lưu Tang đọc bài thơ này.

Thực tế, mỗi lần thấy cậu đọc sách, cậu đều đang đọc bài thơ này.

Lưu Tang ngồi trong sân vào buổi chiều, mùa đông dài đằng đẵng cuối cùng cũng sắp kết thúc, thời gian ban ngày mỗi ngày một dài ra.

Hôm nay trong sân không có tuyết, cậu ngồi bên chiếc bàn trà kính, thất thần nhìn vào trang sách trước mặt. Ngô Tà đi tới, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

"Cậu rất thích bài thơ này sao?"

"Không."

"Nhưng lần nào tôi cũng thấy cậu đọc nó."

Lưu Tang chưa từng nói chuyện nhiều với Ngô Tà. Thực ra, cậu không hay nói chuyện với bất kỳ ai. Cậu tưởng rằng lần này cũng vậy, nhưng không ngờ cậu lại mở miệng.

"Chỉ là thấy nó viết hay thôi, không đến mức thích."

Ngô Tà cảm thấy, nếu cậu ấy thực sự không thích, thì ít nhất cũng phải có một lý do để đọc nó lặp đi lặp lại như vậy.

"Vậy tại sao cậu lại đọc nó?"

Lưu Tang không phải kiểu người hay nói chuyện với người khác. Thực ra, cậu ấy chẳng mấy khi trò chuyện với ai. Ngô Tà tưởng rằng cậu sẽ lại im lặng, nhưng lần này, cậu ấy lại mở miệng.

"Chỉ là thấy nó viết hay thôi, không thể nói là thích."

"Một bài thơ hay hay dở cũng có nhiều tiêu chí đánh giá mà." Ngô Tà nói.

Lưu Tang nghiêng đầu, khẽ liếc nhìn anh.

"Độ dài, vần điệu, sự đối xứng, từ ngữ – tất cả đều là tiêu chuẩn mà người ta đặt ra."

"Nhưng quan trọng nhất vẫn là cậu có thích nó hay không. Chỉ khi cậu thích, nó mới thực sự là một bài thơ hay."

"Quan trọng sao?" Giọng Lưu Tang nhẹ bẫng.

Ngô Tà thấy cậu ấy không có ý muốn nói tiếp, bèn đổi chủ đề.

"Sân này vốn trồng hoa hồng, nhưng bây giờ chưa nở đâu. Đợi vài tháng nữa là có thể thấy rồi."

"Ừm."

"Cậu thích hoa gì không? Đến lúc đó có thể bảo quản gia trồng thêm cho cậu."

Lưu Tang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi thích khổ luc."

Khổ luc, chính là bồ công anh.

"Sao nào, có vẻ không hợp với phong cách nơi này lắm nhỉ?" Lưu Tang bật cười nhìn anh, nụ cười mang theo chút tinh nghịch như trẻ con.

"Sao lại không? Chỉ là hoa hồng ở đây mọc quá cao, sợ rằng hạt bồ công anh sẽ khó bay xa."

"Vậy cứ trồng ở sân sau đi, chỗ đó có cả một sân golf mà."

Lưu Tang thoáng ngạc nhiên nhìn anh, còn Ngô Tà chỉ cười đầy ẩn ý.

Khi anh nghiêng người, cổ áo theo động tác mà nhăn lại, để lộ vết cắn đỏ tím dưới xương quai xanh. Hình ảnh đó lọt vào mắt Ngô Tà, khiến ánh mắt anh thoáng ngưng trệ.

Lưu Tang không để ý đến ánh mắt anh, chỉ quay lại tiếp tục đọc sách.

"Cậu ngủ với hắn rồi?" Một lúc sau, Ngô Tà mới lên tiếng.

Lưu Tang quay đầu nhìn anh, lúc này mới nhận ra ánh mắt Ngô Tà nhìn cậu sâu thẳm đến lạ. Cậu dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Thế nên, cậu nở một nụ cười đầy ác ý, ghé sát vào tai anh thì thầm:

"Ghen với tôi à?"

"Hay là... ghen với hắn?"

Ngô Tà nhìn nụ cười của cậu, rồi đột ngột cúi đầu, hôn lên môi cậu.

15

Tôi có thể trao cho em sự cô độc của tôi,
Bóng tối của tôi, cơn khát khao trong trái tim tôi.
(我给你我的寂寞,我的幽暗,我心中的渴望)

Tôi đang cố hối lộ em bằng sự chắc chắn,
Bằng hiểm nguy, bằng thất bại.
(我正尝试用疑虑,危险和失落来诱惑你)

Ngô Tà từ nhỏ là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), có thiết lập giống nam phụ trong những câu chuyện tổng tài bá đạo thời xưa – một công tử phong nhã, ôn nhuận như ngọc.
Nhưng thực tế, Ngô Tà là bóng tối.
Hắn cô độc, cố chấp, phẫn nộ.
Nơi sản sinh ra vĩ đại, chính là chấp niệm của hắn bấy lâu nay.

Lưu Tang là vĩ đại.
Vì vậy, hắn không thể không tiến lại gần, lại gần thêm một chút nữa.

Sự vĩ đại này vốn là hư vô mờ ảo.
Nhưng khi nghe thấy tiếng rên hoảng loạn của người ấy, nó cuối cùng cũng hóa thành thực thể.

Rèm cửa kéo một nửa, ánh nắng chiều xiên nghiêng vào trong phòng.

16

Lưu Tang lại một lần nữa nằm vào khoang vô trùng, hai ngày sau, cậu lại bị đưa vào một thiết bị không có nguồn sáng.

【Đang cấy ghép cơ chế tự bảo vệ...】

Vài nhà nghiên cứu của họ Trương vừa đẩy Lưu Tang vào, vừa cầm báo cáo dữ liệu mới nhất lên xem, liếc mắt nhìn nhau đầy lúng túng.

"Có nên báo cho người phụ trách không?" Một người khẽ hỏi, ánh mắt ra hiệu cho đồng nghiệp."Thôi đi, chuyện nhà người ta...""Nhưng báo cáo dữ liệu vẫn phải nộp mà, giấu kiểu gì được?""Cứ kẹp nó vào giữa một đống tài liệu rồi đưa lên, đặt nó ở dưới cùng, còn lại không cần nói gì cả. Nếu bị truy vấn thì ta cũng không tính là giấu diếm.""Làm thế ổn không?""Không thì cậu muốn làm gì?"

Cả nhóm quay đầu nhìn về phía người vừa chất vấn, khiến hắn lập tức câm nín.

Bọn họ vừa nộp báo cáo xong, còn chưa kịp tan ca trong tâm trạng thấp thỏm thì một tin tức chấn động hơn đã ập đến.

Trương Khởi Linh mất tích rồi.

17

"THE GREAT KAMA" vốn là tên của con tàu chiến liên hành tinh số một của Đế quốc. Thế nhưng, trong cuộc đại biến động trăm năm trước, nó đã phản bội và trốn thoát. Từ đó, THE GREAT KAMA lang bạt khắp vũ trụ mênh mông, hành tung thần bí, thế lực không ngừng mở rộng.

Cho đến ngày nay, nó đã sở hữu hàng trăm tàu chiến khổng lồ cùng vô số chiến hạm cỡ vừa và nhỏ, trở thành một thế lực Đế quốc không thể xem thường.

Đó là những gì người ta thấy trên bề mặt.

Nhưng trong bóng tối, một tấm vé lên tàu đã trở thành niềm khao khát đến điên cuồng của biết bao quý tộc lẫn thường dân, bất kể họ phải đánh đổi mọi thứ. Dù chỉ được lên những khu vực rìa xa nhất của "thành phố" này.

Bởi lẽ, một con tàu chiến khổng lồ của THE GREAT KAMA có thể sánh ngang với một đô thị. Hàng trăm chiến hạm bay lượn giữa vũ trụ vô tận, thoắt ẩn thoắt hiện, và chính điều này đã khiến Đế quốc không thể vây bắt chúng một cách triệt để.

Những kẻ may mắn đặt chân lên con tàu này thường không quay trở lại. Nhưng không hiểu sao, tin đồn về nó vẫn liên tục lan truyền ra ngoài.

Những người đó run rẩy quỳ rạp xuống, giọng nói gần như vỡ vụn:

"Dục vọng... KAMA..."
"Hãy giải phóng dục vọng của ngươi!"

Một tiếng súng vang lên, xuyên qua thời gian và không gian, phá vỡ lớp vỏ mong manh của nhân loại.

Màn đêm buông xuống con phố chật hẹp, như một chiếc vung khổng lồ phủ kín cả thành phố, không chừa một kẽ hở. Hai bên những tòa nhà cao tầng chìm vào bóng tối sâu hun hút, những đường dây điện đen kịt cắt ngang những luồng sáng xanh lạnh lẽo.

Người người chen chúc, vai kề vai, nhưng không phải những cái xác không hồn.
Trên gương mặt họ chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, có vẻ chẳng khác người bình thường.
Thế nhưng, nếu nhìn kỹ vào ánh mắt họ, sẽ thấy một sự kiêu ngạo khó hiểu, cùng những bí ẩn sâu thẳm không thể dò lường.

Trên cao, một tấm bảng quảng cáo nhấp nháy vài lần, cuối cùng cũng sáng lên bằng thứ ánh sáng lạnh lẽo.

"KAMA SUTRA."

Đêm chính thức bắt đầu.

Một bóng người gầy gò len lỏi ngược dòng đám đông, xuyên qua những con hẻm chật chội.

Những quán ăn Nhật ven đường vẫn còn bốc khói nghi ngút từ bếp nướng thịt. Một vài thực khách vô thức liếc nhìn thanh niên xinh đẹp lướt qua. Nhưng cậu không dừng lại.

Lưu Táng kéo mũ trùm xuống thấp hơn, lặng lẽ hòa vào dòng người chật chội.

Bịt bùng, lắc lư.
Xinh đẹp, chật chội.

THE GREAT KAMA – Thành phố dục vọng, tồn tại như một truyền thuyết trong lời kể của người đời.

Thế nhưng, rất ít ai biết rằng, nó còn có một cái tên khác:

"Tân Ước Chi Thành."

"Chạy rồi?"

Tên thuộc hạ quỳ rạp xuống trước mặt người đàn ông trên ghế cao, run rẩy không dám ngẩng đầu.

"Thuộc hạ vô năng..."

Người trên cao nhướng mày, giọng hờ hững:

"Hướng nào?""Phía Tây Nam của thành..." Thuộc hạ càng run hơn.

Nhưng người đàn ông kia đột nhiên mất hứng thú, hắn ngả người ra sau, thả chân xuống đất, chậm rãi nói:

"Ném hắn đến Bắc Thành đi."

Tên thuộc hạ co rúm lại, tứ chi bủn rủn như một con chó chết, chỉ còn những cơn co giật thần kinh.

Bắc Thành – nơi đáng sợ nhất sau khu trung tâm của chủ thành. Đó là một kỹ viện khổng lồ, nơi chỉ cần có sức mạnh, ngươi có thể tùy ý phát tiết trên thân thể kẻ khác. Ngược lại, nếu ngươi yếu đuối, ngươi sẽ trở thành đối tượng để kẻ khác giày xéo.

Nhưng ít nhất, vẫn còn một con đường sống.

Tên áo đen đứng cạnh thở dài, lắc đầu. Người nằm dưới đất này, căn bản không hề biết Bắc Thành đáng sợ đến mức nào.

Lưu Tang rút dao đâm vào người đàn ông, rút ​​súng ra, lên đạn, bắn mấy phát vào đầu người đàn ông nửa sống nửa chết nằm trên đất. Động tác của hắn gọn gàng sạch sẽ, không chút chậm trễ. Súng được lắp ống giảm thanh, nên thậm chí không phát ra tiếng động nào.

Ngoài việc tham gia các dự án thực nghiệm cần thiết, trước khi công bố kết hôn với công chúng, Lưu Tang dành phần lớn thời gian ở căn cứ thực nghiệm. Không có việc gì khác để làm, anh phải rèn luyện thể chất. Lưu Tang tuy trông gầy gò yếu ớt, nhưng anh rất thông minh, năm người một mình chưa chắc đã đánh bại được anh. Vì vậy, đối phó với một người đàn ông đang thèm khát tình dục vào lúc này không phải là nhiệm vụ khó khăn đối với anh ta.
Người bị đè dưới người đàn ông kia là một thanh niên rách rưới, vẻ sợ hãi trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng Lưu Tang không kịp chờ hắn phục hồi.
"Anh hẳn là một trong những người của hắn." Lưu Tang nói rất nhanh, "Tôi đã từng nhìn thấy anh ở tầng hầm. Bây giờ họ đã tìm ra anh ở đâu. Anh có biết tôi ở đây không?"
Người đàn ông lắc đầu tuyệt vọng, run rẩy và không thể thốt ra một lời nào trong một thời gian dài.
Lưu Tang dùng dao găm đâm thẳng vào cổ họng, lưỡi dao hơi đâm vào da.
"Đừng giả vờ, tôi biết cô ổn mà. Trả lời tôi, nếu không cô sẽ chết giống như anh ta." Giọng anh lạnh lùng.
"······Bọn họ đã đuổi theo chúng ta về phía tây nam của thành phố, tạm thời sẽ không đến phía bắc thành phố····"
Lưu Tang có được thông tin mình muốn, dùng dao giết chết người đàn ông trước mặt.

18

Trong một con hẻm tối tăm, Trương Khởi Linh nhảy xuống từ trên tường, rẽ vào góc hẻm thì thấy có người đứng ở lối vào.
"Đây chính là cái mà ngươi gọi là 'mọi chuyện sẽ ổn thôi' sao?" Giọng nói của Ngô Tà lạnh lùng, không còn sự dịu dàng thường ngày.
Trương Khải Linh không trả lời, điều này tương đương với sự đồng ý của Ngô Tà.
"Ta vẫn luôn thắc mắc, chỉ là một cuộc thí nghiệm, tại sao lại cần đến Trương gia và Trương Khởi Linh ngươi, phải hi sinh lớn như vậy?"
"Ngô Tà, ngươi không nên tới đây." Trương Khởi Linh ngắt lời hắn.
Ngô Tà cười lạnh một tiếng, vẫn đứng ở cửa hẻm không nhúc nhích.
"Gia tộc Trương không thể nắm giữ hết thảy." Ngô Tà bình tĩnh nói, "Ngươi hẳn là lúc kết hôn đã hiểu rõ điểm này."
Rất ít người biết, hôn nhân của bọn họ không phải là tự nguyện giữa hai gia tộc. Gia tộc Trương và gia tộc Ngô căn bản không có quan hệ huyết thống, tổ tiên cũng không có quan hệ gì với nhau. Mặc dù hai người đều không có thiên hướng về trung tâm quyền lực trong đế quốc, nhưng muốn đạt được quan hệ hợp tác lớn như vậy cũng không dễ dàng. Vì vậy, những người đứng đầu đã tạo ra cuộc hôn nhân chính trị này để cảnh báo gia đình họ Trương và để họ kiểm soát và cân bằng lẫn nhau.
Đây là một động thái mạo hiểm, vì không ai biết liệu gia tộc họ Trương và họ Ngô có chính thức hợp tác và cùng nhau chống lại chính quyền trung ương hay không.
Nhưng từ góc độ hiện tại, bởi vì Lưu Tang xuất hiện, hành động này là đúng đắn, chỉ là sự việc phát sinh quá nhanh, quá bí mật, còn chưa kịp báo cho cấp trên, Trương gia đã lâm vào nguy hiểm sâu sắc.
"Bọn họ vô năng, những chuyện này chỉ có một số ít người mới có thể làm được." Trương Khởi Linh trả lời.
Ngô Tà cảm thấy anh buồn cười, nhưng lần này anh không cười được nữa, giọng nói càng thêm u ám.
"Tôi không quan tâm đến anh, tôi chỉ đến đây để đưa anh ấy về nhà."
Trương Khởi Linh nhìn vào mắt anh ta và hỏi bằng giọng trầm: "Anh đã tìm thấy ai đó từ viện nghiên cứu chưa?"
"Mẫu vật thí nghiệm cũng có nhân quyền, đúng không? Anh để mẫu vật gặp nguy hiểm mà không quan tâm đến bất cứ điều gì, cộng thêm A0002 và A0003 trước đó. Đây là một cơ hội tốt để lợi dụng tình hình, tôi chỉ đặt cơ hội này trước mặt anh ta."
Dự án này là sự hợp tác giữa viện nghiên cứu và gia đình Trương, và viện nghiên cứu có liên kết với chính quyền trung ương.
Ngô Tà đang uy hiếp hắn. Chính quyền trung ương cũng cảnh giác với gia tộc họ Trương như với Đại KAMA. Và nếu gia tộc họ Ngô do Ngô Tà đại diện chủ động cho họ cơ hội ngàn năm có một này... Trương Khởi Linh không trả lời hắn, chỉ nhìn Ngô Tà thật sâu, rồi đột nhiên vụt chạy khỏi đường phố.
Viện nghiên cứu không biết về cơ chế tự vệ mà Lưu Tang cấy ghép trước khi rời đi, và tất nhiên Ngô Tà cũng không biết.
Một ngày sau, Ngô Tà đã đạt được thỏa thuận bí mật với Trương Khởi Linh và rời khỏi tàu chính của THE GREAT KAMA.

19
Thần thoại Sisyphus kể về một câu chuyện kỳ lạ. Một người đàn ông tên là Sisyphus là người sáng lập và là vua của Corinth. Nhưng ông ta phạm nhiều tội ác, thậm chí từng bắt cóc thần chết, khiến thế gian không còn cái chết. Cuối cùng, Sisyphus phạm phải tội lỗi khiến các vị thần nổi giận. Để trừng phạt ông ta, các vị thần yêu cầu Sisyphus đẩy một tảng đá khổng lồ lên đỉnh núi. Nhưng vì tảng đá quá nặng, mỗi lần gần lên đến đỉnh, nó lại lăn xuống, khiến công sức trở nên vô ích. Cứ như vậy, ông ta phải lặp đi lặp lại hành động này mãi mãi. Các vị thần tin rằng không có hình phạt nào nghiêm khắc hơn một công việc vô ích và vô vọng như vậy.

Đẩy lên sườn núi, rồi lại lăn xuống.
Lên núi, quay về đồng bằng, rồi lại lên núi, rồi lại trở về đồng bằng.
Vòng lặp lặp đi lặp lại, đau khổ không ngừng.

Nhưng Sisyphus chưa từng cảm thấy cái gọi là đau khổ của người khác. Đẩy đá lên núi, quay về đồng bằng, rồi lại lên núi, rồi lại xuống, ông ta không hề oán trách. Thậm chí từng bắt cóc thần chết, thậm chí làm nhiều điều ác, nhưng chưa từng hối hận.

Vậy nên ông ta không bao giờ được tha thứ.
Nhưng ông ta không quan tâm. Dù có trở lại Corinth, xuống địa ngục, hay mãi mãi mắc kẹt giữa đồng bằng và sườn núi, ông ta cũng không quan tâm.

Sisyphus là một kẻ tự do.
Ông ta có thể kiểm soát và tận hưởng cuộc đời mình. Dù trong mắt người khác, ông ta là kẻ đáng thương bị số phận thao túng, là con rối của các vị thần.

Ông ta nhìn tảng đá chậm rãi lăn xuống, bước từng bước về lại đồng bằng. Nếu có ai đó nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ hoảng hốt mà hét lên—
Kẻ điên rồ này, Sisyphus, lại đang mỉm cười với vùng đồng bằng hoang tàn kia!

Sisyphus cảm thấy hạnh phúc. Một thứ tự do hoàn toàn đắm chìm trong chính bản thân mình, như cơn gió từ nơi xa xuyên qua lồng ngực, trong suốt và thuần khiết, tựa như chìm đắm trong nước, như được bao bọc, như trở về trong nước ối.

Ý thức như đang chết đuối trong cơn gió, giống như một Sisyphus đang hạnh phúc tột cùng.

Giống như một Lưu Tang hoàn toàn tự do.

Lưu Tang không mơ khi ở trong khoang vô trùng, và từ nay về sau, anh cũng sẽ không còn mơ nữa.
Hệ gen của anh đã được tái lập trình, là mẫu thí nghiệm đầu tiên. Cả cuộc đời này, anh không thể thoát ra.

Anh là một mẫu thí nghiệm thành công, vĩ đại, thần kỳ—bởi vì anh có ý thức của riêng mình. Đó chính là tự do.

Lưu Tang vừa hoàn hảo, vừa không hoàn hảo, vừa vĩ đại, vừa khiếm khuyết.
Bởi vì bộ gen của anh vẫn dựa trên nền tảng từ gen con người trước khi bị tái lập trình, vậy nên anh không hoàn hảo.
Anh vốn nên giống như một con rối, nhưng lại thức tỉnh ý thức của bản thân, vậy nên anh vĩ đại.
Anh không có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ có một chấp niệm như vực sâu đối với tự do, vậy nên anh khiếm khuyết.

"Khi bạn nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn bạn."
Lưu Tang thực sự cảm thấy mình sắp chết đuối, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ.

20
Người dân Đế quốc cuối cùng cũng chứng kiến một cảnh tượng mà trước nay chỉ có trong phim ảnh và tiểu thuyết—
Người góa phụ cầm dao ra chiến trường, chiến mã tung vó, áo choàng đỏ bay phấp phới.

Ngô Tà đích thân chỉ huy hạm đội khổng lồ. Anh vốn đã có quân hàm thượng tá, lần này trung ương trực tiếp trao quyền chỉ huy, để anh dẫn đầu hạm đội, tiêu diệt tổ chức bí ẩn đã đe dọa Đế quốc gần một thế kỷ—THE GREAT KAMA.

Phi cơ của Ngô Tà hạ cánh, anh mặc chiến giáp, giật tai nghe trong tai ra, ném xuống đất rồi giẫm nát. Ở phía xa, tiếng nổ vẫn vang lên liên tục, tiếng súng không ngừng vang vọng. Những quả bom hoảng loạn phát nổ trên toàn thành phố.

Người liên tục ngã xuống, lại có người tiếp tục tiến lên. Người trước bị nổ tan xác, ruột trắng hếu lẫn trong máu vương vãi khắp nơi, người phía sau giẫm lên xác họ mà leo lên.

Tiếng rên rỉ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng máu thịt rơi xuống đất hòa vào nhau, như một bài thánh ca của thời đại mới.

Mọi chuyện trên con tàu chiến này từ một trăm năm trước đang tái hiện lại một cách chi tiết—ngọn lửa, tứ chi, đống đổ nát, tất cả tạo nên một bức 《Sáng Thế Kỷ》 vĩ đại!

"New Covenant City"—cái tên này đã ra đời như vậy.

Mặt Ngô Tà vương đầy máu, nhưng anh không hề tỏ ra chật vật.

Cấp dưới liên tục báo cáo tình hình tiền tuyến, số người chết tăng gấp đôi chỉ trong năm phút. Nhưng Ngô Tà như thể không nghe thấy.

Lưu Tang yếu ớt nằm trên giường, tay chân đều bị còng xích lại, khóa ở bốn góc giường.
Nhưng thứ khiến anh suy yếu không phải những xiềng xích đó, mà là chức năng cơ thể đang dần suy giảm.

Trước giường anh có một người đàn ông, chính là kẻ từng ngồi trên cao nắm giữ quyền sinh sát. Lúc này, hắn ta lại có vẻ ôn hòa, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta là đồng loại."

Lưu Tang không còn sức để trả lời.

"Anh khao khát tự do, đúng không?"
"Nơi này cùng lắm chỉ có thể cầm cự thêm mười phút."
"Nhưng nếu họ xông vào đây mà phát hiện anh sắp chết rồi, họ sẽ nghĩ gì?"

Lưu Tang cố gắng nghiêng đầu, giọng nói nhỏ như tơ.
"Bất kể ở đâu... tôi đều tự do."
"Ở Corinth, ở địa ngục, ở giữa đồng bằng và sườn núi."
"Lần sau, trước khi nói điều đó, hãy tưởng tượng... về một Sisyphus hạnh phúc.

"Muốn hoàn thành thí nghiệm hành vi tình dục, không cần Trương Khởi Linh và nhà họ Trương phải hy sinh lớn đến vậy. Họ làm thế chỉ để dùng nó làm mồi nhử, nhằm tóm gọn THE GREAT KAMA.

Kết quả, ngay thời khắc then chốt, Ngô Tà bất ngờ xen vào.

Ngô Tà đã đạt được thỏa thuận với viện nghiên cứu. Viện nghiên cứu sẽ lấy danh nghĩa đối tác hợp tác, viện lý do bảo vệ quyền con người của mẫu thí nghiệm để ngăn cản hành động của nhà họ Trương.

Tuy nhiên, nước cờ táo bạo của nhà họ Trương không thể để bị phá hủy chỉ trong một sớm một chiều, vì vậy họ buộc phải nhượng bộ và chấp nhận điều kiện của Ngô Tà.

Vì thế mới có cảnh hợp tác này.

Việc Trương Khởi Linh mất tích cũng là một phần trong kế hoạch. Một là để giúp Lưu Tang hoàn thành thí nghiệm cảm xúc, hai là để ném cậu ra làm mồi nhử, hoàn thành kế hoạch của nhà họ Trương.

Ngô Tà là cộng sự của Trương Khởi Linh. Trương Khởi Linh ở trong bóng tối, Ngô Tà ở ngoài ánh sáng.

Nhưng nhà họ Trương đã gài bẫy Ngô Tà. Họ sẽ không bao giờ đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm, bởi họ là những thương nhân tinh ranh. Lưu Tang lại quá nguy hiểm, giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Vì vậy, họ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, buộc cơ thể Lưu Tang suy kiệt rồi tử vong.

Cơ chế tự bảo vệ được cấy vào trước khi đi không phải dành cho Lưu Tang, mà là cơ chế bảo vệ riêng của nhà họ Trương.

Lưu Tang cảm thấy huyết áp mình giảm mạnh, trước mắt đã trở nên mờ ảo, cậu buộc phải nheo mắt lại. Nhưng trên môi vẫn thấp thoáng một nụ cười.

Một tiếng nổ lớn vang lên ở cửa. Người đàn ông trước giường trúng đạn, ngã xuống. Giữa làn khói bụi và ánh lửa, Ngô Tà bước vào, nhìn thấy Lưu Tang nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, gần như lập tức đôi mắt hắn đỏ hoe.

"Cậu đến rồi." Giọng của Lưu Tang mong manh, hơi thở nhiều hơn khí vào.

Ngô Tà nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, vội vàng mở khóa xiềng xích, ôm cậu vào lòng. Nghe được câu nói ấy, hắn không khỏi cay mắt.

"Anh đến rồi, đừng sợ..."

Lưu Tang khẽ cười, dù lúc này ý cười đã chẳng còn rõ ràng. Cậu nói:

"Tôi chưa từng biết sợ hãi."

"Ngô Tà, lời khen ngợi duy nhất tôi từng nghe được..." Cậu ho khan, máu từ khóe môi trào ra. Ngô Tà cuống quýt lau đi. Lưu Tang tiếp tục:

"... là một mẫu thí nghiệm sơ khai hoàn hảo."

Ho khan dữ dội hơn, cậu phun ra một ngụm máu.

"Ngô Tà, tôi tự do rồi."

Tự do.

Trương Khởi Linh như vũ trụ sâu thẳm, không hỉ nộ ái ố, quanh năm chẳng thấy bóng dáng đâu, nhưng người ta lại cảm thấy hắn hiện diện khắp mọi nơi—như vũ trụ, như biển cả.

Ngô Tà như con sóng, nhưng không phải loại phụ thuộc vào biển, mà là cơn đại hồng thủy có thể nhấn chìm cả một hành tinh.

Còn Lưu Tang, cậu là ánh trăng mọc từ biển cả, nhưng vĩnh viễn không thuộc về biển hay sóng.

Biển rộng sinh minh nguyệt, minh nguyệt cùng triều sinh.

Ánh trăng tưởng như mọc lên từ mặt biển, nhưng thực ra, nó vẫn luôn xa xôi, ngoài tầm với.

Giống như cơ thể đang dần mất đi hơi ấm này, tựa hồ sắp tan thành bọt biển lấp lánh, thành ánh sáng lặng lẽ, lạnh lẽo.

21
"What can I hold you with?"
("Anh có thể giữ em lại bằng cách nào đây?")

Toàn văn hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip