8
(Ảnh trong fic là editor thấy hợp nên thêm vào)
Vu sư= phù thuỷ
Vu Y sư= bác sĩ phù thuỷ
Link: https://junruoxihuahuamanlou.lofter.com/post/m1f0240fb_2ba5376b4
Phương Vệ An muốn rời khỏi Bách Xuyên Viện càng sớm càng tốt nhưng hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra không theo ý hắn, vừa đi mấy bước đã nghe tin Kiều Uyển Vãn bị bắt. Lý Liên Hoa không suy nghĩ nhiều đã xoay người đi tìm. Phương Vệ An nhíu mày, dư tình vẫn còn, tốt rồi, xem ra hắn cũng không cần phí thời gian làm gì.
"Hắn có vẻ rất lo cho Kiều cô nương. Tiếc là tâm ý của hắn tám phần thất bại rồi." nghe Phương Đa Bệnh lẩm bẩm Phương Vệ An mỉm cười: "Chưa chắc, anh hùng cứu mỹ nhân có thể nói như dòng suối dịu chảy qua lòng người đấy."
Phương Đa Bệnh không nghĩ suy nghĩ nhiều, Kiều Uyển Vãn bị bắt cậu cũng hỗ trợ đi tìm. Nhìn Phương Đa Bệnh đuổi theo Lý Liên Hoa Phương Vệ An vốn muốn chạy theo nhưng bị Địch Phi Thanh ngăn lại,
"Ngươi thì biết cái gì?"
Nghe gã nói Phương Vệ An trợn mắt, vẻ mặt vô tội: "Ta có thể biết cái gì? Ta chỉ là lo lắng cho Kiều cô nương giống như Lý Liên Hoa thôi." Nói xong liền cười một cái quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Phương Vệ An Địch Phi Thanh nhíu mày, rất giống.
Người khác sẽ cho rằng Phương Đa Bệnh và Phương Vệ An giống nhau nhưng đối với gã mà nói Phương Vệ An không giống Phương Đa Bệnh mà giống Lý Tương Di.
Chọc người khác đến tức giận nhưng lại không thể làm gì hắn. Tự tin đến mức kiêu ngạo, ngạo mạn nhưng chắc chắn sẽ dành phần thắng.
Lý Liên Hoa cứu được Kiều Uyển Vãn, Phương Vệ An thấy đây là chuyện đương nhiên. Nhưng Tiêu Tử Khâm xúc phạm Lý Liên Hoa thì Phương Vệ An thấy tức giận. Phương Đa Bệnh chặn kiếm Tiêu Tử Khâm. Phương Vệ An cau mày nhìn chằm chằm Tiêu Tử Khâm đang đưa Kiều Uyển Vãn đi,
"Lý thần y chẳng lẽ nhìn không ra? Ngươi cứu Kiều Uyển Vãn nhưng họ Tiêu kia lại lấy oán báo ơn."
Lý Liên Hoa bình thản nói: "Tiêu đại hiệp chỉ lo lắng cho Kiều cô nương thôi, lòng có nỗi lo, tâm sẽ loạn."
Phương Vệ An không nói gì thêm. Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh ở một bên nói chuyện phiếm.
Hôm sau Lý Liên Hoa đang dưỡng sức trong phòng thì đám người Phật Bỉ Bạch Thạch đến thử y. May là y tùy cơ ứng biến, từng cái ứng đối.
Phương Vệ An ở ngoài cửa có chút kinh ngạc, Tất Bỉ Khâm nói với Lý Liên Hoa về độc Bích Trà?
Hắn từng nghe qua loại độc này, nó được ghi chép trong bách độc toàn thư của Thiên Cơ Đường. Phương Vệ không ngờ y lại bị hạ độc bằng chất độc này. Nếu muốn chữa được độc Bích Trà ngoài Nước Mắt Quan Âm không biết còn thứ gì khác ngoại trừ tìm được tộc Vu Y đã biến mất từ lâu không.
Về phần tộc Vu Y cũng là hắn tình cờ đọc được trong sách cổ. Thời kỳ hoàng đế Hiên Viên còn sót lại mười hậu duệ. Truyền thuyết kể rằng mười Vu Y này cùng nhau chế tạo ra một loại dược bất tử dùng nó để hồi sinh một vị thần. Nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy trên thế giới này có thần linh hay thần dược. Nhưng tộc Vu Y thật sự tồn tại, họ tinh thông y cổ vu thuật. Giống như thần y cốc có thể khiến người chết sống lại, thịt mọc từ xương khô. Mà Nước Mắt Quan Âm cũng xuất phát từ tộc Vu Y này.
Phương Vệ An trầm mặc một lát rồi xoay người rời đi. Hắn sao lại phí tâm tư đi tìm tộc nhân Vu Y làm gì? Dù sao cái người kia cũng sống lâu hơn so với mẹ hắn. Đã vậy không bằng nghĩ cách cứu mẹ còn hơn.
Kiều Uyển Vãn đã được cứu Phương Vệ An liền kéo Phương Đa Bệnh rời khỏi Bách Xuyên Viện. Lần này cậu hết lý do cự tuyệt. Hai người vừa ra khỏi cửa liền đụng phải đại sư Vu Liễu đến xem bệnh cho Lý Liên Hoa.
Phương Đa Bệnh dừng lại muốn chào đại sư không ngờ vừa nhìn thấy Phương Vệ An sư thầy liền ngây ngẩn.
Phương Vệ An nhìn đại sư, hắn không để tâm nhiều, chuẩn bị rời đi thì bị đại sư ngăn lại,
"Vị thí chủ này thứ lỗi cho lão nạp mạo muội, không biết ngài có thể dừng bước để lão nạp xem thử duyên Phật của thí chủ hay không?"
Phương Vệ An đương nhiên không có dự định này, hắn không muốn trở thành hòa thượng. Chuẩn bị cự tuyệt thì đã nghe ông nói: "Trên người thí chủ có mối liên hệ sâu sắc với Phật giáo, nó làm lão nạp nhớ đến một người bạn cũ mười năm trước. Hai người rất giống nhau."
Phương Vệ An dừng lại nhưng không quay đầu: "Cái kia cũng không phải cố nhân của ta, không có gì đáng nói cả."
Vô Liễu nhìn Phương Vệ An rời đi, lòng vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, nóng lòng đi đến phòng Lý Liên Hoa. Phương Vệ An không ngờ một đại sư sẽ nói với hắn một điều mà hai mươi năm qua chưa ai nói với hắn. Phương Đa Bệnh không hiểu những lời của ông nhưng Phương Vệ An thì có, hắn biết sư thầy đang nói hắn rất giống Lý Tương Di.
Nực cười, hắn không phải loại người nhẫn tâm để sư huynh của giết vợ mình.
Ở bên kia khi gặp Lý Liên Hoa ông liền kể cho y nghe về Phương Vệ An,
"Đứa trẻ ấy rất giống cậu."
Lý Liên Hoa không khỏi mỉm cười: "Không ngờ sau ngần ấy năm mắt ông lại kém như vậy. Ai nhìn nó cũng nói nó nhìn giống Phương thiếu hiệp, sao có thể giống ta được."
"An thí chủ bề ngoài giống Phương thiếu hiệp nhưng bên trong lại giống cậu. Lão nạp từ người cậu ấy thấy hình ảnh cậu 10 năm trước."
Lý Liên Hoa không khỏi hỏi: "Ta 10 năm trước? Trông như thế nào?"
Đại sư lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Chỉ có thể hiểu, không thể diễn tả bằng lời."
Lý Liên Hoa nghe vậy cũng không hỏi gì thêm đưa tay cho ông bắt mạch.
Phương Vệ An đưa Phương Đa Bệnh rời khỏi Bách Xuyên Viện trên đường lại gặp A Phi. Nhìn A Phi chặn đường, Phương Đa Bệnh cau mày: "Ngươi muốn gì?"
Địch Phi Thanh bật cười: "Không phải ngươi nói sẽ đãi cơm sao?"
"Được rồi, đi thôi." bây giờ Phương Vệ An muốn đưa Phương Đa Bệnh tránh xa Lý Liên Hoa càng sớm càng tốt, hắn tự nhiên thấy vui khi Địch Phi Thanh nguyện ý cùng đi. Nhưng ai ngờ Địch Phi Thanh lại khoác tay: "Chờ một chút, còn có người khác nữa."
"Ai?" Phương Đa Bệnh không biết nhưng Phương Vệ An thì có,
"Ta không muốn đợi, chúng ta mau rời đi." Phương Vệ An kéo Phương Đa Bệnh đi nhưng giọng của Lý Liên Hoa từ sau vang lên,
"Các ngươi sao lại đi nhanh như vậy? Không thể đợi ta một lát sao?"
Lông mày Phương Vệ An giật giật, đợi ngươi làm gì? Đợi ngươi tìm sư huynh rồi giết mẹ ta à?
Phương Vệ An đương nhiên không chú ý đến Lý Liên Hoa nhưng chưa kịp phản ứng Phương Đa Bệnh đã thoát khỏi tay hắn chạy về phía y: "Ngươi nhờ ta điều tra về Thái Liên Trang ta tra xong rồi này."
Nhìn cậu đưa cuộn giấy cho y như dâng một món bảo bối Phương Vệ An hận rèn sắt không thành thép. Nghe hai người thảo luận về Thái Liên Trang, đặc biệt biết Lý Liên Hoa muốn tìm Sư Hồn Phương Vệ An lại đột nhiên thay đổi ý định. Cười lạnh một tiếng, xem ra hắn cũng phải đi theo rồi. Hắn phải tìm ra Thiện Cô Đao trước những người khác để biết sự thật.
Cũng vì vậy Phương Vệ An không ngăn Phương Đa Bệnh đi cùng Lý Liên Hoa.
Bốn người về lại Liên Hoa Lâu. Lý Liên Hoa nấu cơm, Phương Vệ An bâng quơ hỏi: "Cái kia Lý Liên Hoa, lần này ngươi sẽ không đánh thuốc mê bọn ta nữa chứ?"
Lý Liên Hoa xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Sao có thể như thế được? Ta chỉ... chỉ là..."
"Ngươi chỉ là cảm thấy Tiểu Bảo của chúng ta phiền phức." Phương Vệ An giúp y bổ sung nửa câu còn lại.
Phương Đa Bệnh nghe thấy đương nhiên không vui: "A Lý Liên Hoa, ngươi sao dám chê bổn thiếu gia phiền! Bổn thiếu gia trước giờ chưa chê ngươi võ công kém cỏi, còn cứu ngươi nhiều lần như vậy. Ngay cả hôm nay đi chợ cũng là ta trả tiền."
"Tiền này do Vệ An huynh đệ trả." y ngắt lời
"Của ta cũng là của Tiểu Bảo, tiền này chính là do Tiểu Bảo trả." Phương Vệ An đương nhiên đứng về phía mẹ mình
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Phương Đa Bệnh Lý Liên Hoa cuối cùng cũng hiểu là Phương Vệ An cố tình làm vậy.
Phương Đa Bệnh cảm thấy kì lạ trước sự xuất hiện đột ngột của A Phi nên cậu muốn thăm dò một phen.
Nhìn Phương Đa Bệnh và Địch Phi Thanh đánh nhau Phương Vệ An mới nghĩ tới nguyên lai hai người này vì đánh nhau mới quen biết a. Nhưng đánh thì đánh đi, vì cái gì mà đi phá nhà.
Phương Vệ An cùng Lý Liên Hoa đứng bên cạnh xem, một mảng tường lớn của Liên Hoa Lâu sụp xuống, cửa sổ cũng bị đập gãy toang mà không khỏi ôm trán. May là Thiên Cơ Đường làm ăn phát đạt nếu không với trình độ phá nhà của mẹ hắn cỡ này có mấy cái Liên Hoa Lâu cũng nuôi không nổi.
Hiện tại đã quyết định đi Thái Liên Trang nên Phương Vệ An cũng không ngăn cản gì ngược lại hắn còn hy vọng có thể tìm được sư hồn càng sớm càng tốt. Khi mọi người đến nơi Phương Đa Bệnh dùng thân phận hình thám của mình để cả đám được lưu lại. Sau khi khám xét phòng Hứu nương tử nhóm người còn thấy hoang mang hơn lúc bắt đầu.
Lần này Phương Vệ An không ở cùng phòng với Phương Đa Bệnh nữa, hắn muốn đi tìm tin tức về Sư Hồn trước. Kết quả là chưa tìm được gì đã nghe thấy tiếng động, là Quách Khôn giả thần giả quỷ hù dọa Phương Đa Bệnh. Quách Khôn đối với sơn trang quen thuộc hơn so với Phương Đa Bệnh nên đã trốn thoát, cậu chỉ có thể hậm hực trở về. Hắn biết mình cũng không tra gì được thêm về Sư Hồn nên cùng mẹ quay lại.
Lý Liên Hoa nói muốn xem váy cưới Phương Đa Bệnh biểu thị loại chuyện nhỏ đó căn bản không làm khó được cậu, cả nhóm liền đến phòng cưới.
Phương Đa Bệnh vặn hai, ba lần đã mở được khóa Bát Lộ Bàn Văn. Nhìn bộ dáng kiêu hãnh của cậu mọi người không khỏi bật cười. Phương Vệ An đã đến căn phòng này trước, dù hắn là truyền nhân của Thiên Cơ Đường lúc phá cũng không nhanh và dễ dàng như mẹ. Mẹ hắn chỉ mất vài giây đã giải xong.
Đi vào phòng liền thấy váy thạch lựu, Lý Liên Hoa nói nên có người thử váy Phương Vệ An đột nhiên nảy ra ý tưởng. Đời hắn chưa bao giờ được thấy mẹ mặc hỉ phục, Phương Vệ An thấy hôm nay mình phải đóng vai kẻ xấu một phen rồi, hắn nhất định phải để Phương Đa Bệnh mặc.
Lợi dụng lúc Phương Đa Bệnh không chú ý hắn nháy mắt với Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh, hai người liền hiểu ý gật đầu.
Ba bao một búa, Phương Đa Bệnh vậy mà không nghĩ tới mình lại thua.
"Tiểu Bảo, có chơi có chịu." Phương Vệ An đã nói, cậu dù không muốn nhưng vẫn mặc.
Phương Vệ An không khỏi trợn tròn mắt. Hóa ra mẹ hắn mặc hỉ phục lại đẹp đến thế. Một thân váy đỏ làm Phương Đa Bệnh càng diễm lệ hơn. Dưới ánh nến mờ ảo đôi mắt trong sáng ấy sáng động lòng người.
Mỹ nhân dưới nến, càng ngắm càng đẹp.
Hắn nuốt nước bọt, nhìn sang Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh. Hai người này trên mặt chỉ có một nụ cười nhẹ, không giống dáng vẻ sửng sốt của hắn.
Tình huống gì đây? Hai người không thấy mẹ hắn mỹ lệ đẹp rung động lòng người à?
"A cái váy này sao lại chật như vậy? Cả bộ trang phục này cũng nặng quá đi. Nam tử như ta mặc còn cảm thấy như sắp bị đè chết, tân nương mặc không phải sẽ rất khó chịu sao? Sau này lấy vợ, bổn thiếu gia nhất định sẽ chọn đồ đơn giản, mặc nhiều như vậy tân hôn sẽ thành ác mộng mất." Phương Đa Bệnh phàn nàn từ lúc bước ra vẫn chưa dừng, Phương Vệ An bất lực thở dài. Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh ngược lại rất bình tĩnh, tựa hồ như đối phương không chút ồn ào nào.
"Tốt a. Ngươi mặc rất đẹp." nghe Lý Liên Hoa nói Phương Đa Bệnh không khỏi liếc mắt. Tốt chỗ nào? Đến đi lại còn khó.
Địch Phi Thanh hiếm khi nói cũng nhẹ gật đầu: "Không tồi."
Phương Vệ An không khỏi cười thầm. Ha, hắn cứ nghĩ hai người này vốn bình tĩnh hóa ra chỉ là họ giỏi che giấu hơn hắn mà thôi.
"Thật sự rất đẹp. Tiểu Bảo muốn soi gương nhìn một chút không?"
Cậu nghĩ mặc cũng đã mặc rồi liền xem một chút đi. Kết quả trong phòng không có tấm gương nào, vẫn là Địch Phi Thanh nhìn thấy ở ngoài có một phiến thạch kính. Phương Đa Bệnh đi đến phiến đá còn chưa kịp nhìn xem mình trong gương như nào đã bị một bộ xương khô dọa giật nảy mình. Địch Phi Thanh cùng Lý Liên Hoa vội vàng đỡ cậu Phương Vệ An chạy đi bắt Quách Khôn.
Phương Đa Bệnh là người luyện võ, sẽ không bị áo cưới kéo mà không bơi được nhưng viền váy quá hẹp, không cách nào khác cậu đánh xé nó. Dù vậy cơ thể cậu vẫn không tránh khỏi bầm dập vì bị đập trúng đá Thọ Sơn.
Náo loạn như thế cư nhiên kinh động Quách Càn. May là Lý Liên Hoa kịp thời ứng phó yêu cầu Phương Đa Bệnh mô phỏng lại hành động của người tân nương trước khi chết sau đó kết tội do Quách Khôn. Quách Càn không phản bác ngược lại còn nhanh chóng đồng ý.
Sự việc qua đi, Phương Đa Bệnh thấy khó chịu khi cả người bị ướt nên Phương Vệ An đã giúp cậu về phòng. Cậu vừa cởi áo ra thì Lý Liên Hoa đẩy cửa đi vào, theo sau là Địch Phi Thanh.
Phương Vệ An lập tức hét: "Ai bảo các người vào?" sau đó liền đem quần áo sạch khoác lên người Phương Đa Bệnh.
Hai cái người này sao lại vô lễ như thế, mẹ hắn còn chưa lấy chồng đã bị thấy hết, ai mà chịu được!
Lý Liên Hoa trợn mắt: "Ta thấy hắn bị thương, A Phi cho hắn thuốc, ngươi bôi lên đi."
Phương Vệ An cảnh giác cầm lấy bình dược: "Thuốc ta nhận, các ngươi mau đi đi."
Lý Liên Hoa xoay người rời đi, Địch Phi Thanh cười nhẹ một tiếng: "Giống như thiếu nữ mới lớn."
Phương Đa Bệnh suýt chút nữa đá gã một cước, Phương Vệ An kịp thời đỡ lấy: "Quần áo sắp rơi ra rồi, mau mặc đồ vào, không, bôi thuốc trước rồi hẳn mặc quần áo."
Lý Liên Hoa cùng Địch Phi Thanh ở ngoài phòng nghe thấy liền không khỏi buồn cười.
Phương Vệ An này sao mà cảnh giác thế? Chính Phương Đa Bệnh còn không để ý, đều là nam nhân cả, nhìn một cái cũng không mất miếng thịt nào.
*.*.*
Tộc Vu Y không phải tôi bịa. Truyền thuyết thượng cổ Hiên Viên hoàng đế từng kể rằng có mười Vu Y luyện dược bất tử để cứu sống thần linh. Về sau đại chiến xảy ra, mười người này bị thương hoặc chết, số người còn sống đã lập nên Vu Y tộc. Tôi chỉ mượn tình tiết này thôi, về sau sẽ cần.
Tôi muốn thấy Tiểu Bảo mặc váy cưới nhưng trong phim không có, chỉ có thể thỏa mãn bằng cách viết nó a~
@Trà sữa 30% đường: Vệ An bảo vệ mẹ như bảo vệ bắp cải trắng hahaha
▶️Tác giả rep: mẹ tui là một chiếc bắp cải mọng nước, nhất định phải bảo vệ tốt, không thể để rơi vào tay kẻ xấu
@Xanh lá: quả nhiên cháu tui vẫn là tốt nhất, bằng không ngươi đem Tiểu Bảo chạy đi, tiện đường mang theo sư phụ ngươi luôn được không?
▶️Tác giả rep: đồng ý. Nhưng Vệ An vẫn là nên đem một mình Tiểu Bảo đi thôi, đi cùng sư phụ thì khéo vài bữa sư phụ cũng không cần thằng nhỏ mất
*.*.*
Cỏ: Lượn weibo gặp chiếc vid Hy thời 17,18 tuổi, tui đã hiểu vì sao cháu An ra sức bảo vệ mẹ như z. Con tui thời còn non chẹt cưng gì đâu ý huhu mama ái ni ước gì wattpad cho gắn video để lan toả sự dễ thuôn này💖💓💕💗
Thật ra tui không tính edit fic này đâu vì cơ bản là tui lười dã man. Với cả tui đọc fic này 3, 4 lần muốn thuộc luôn cốt truyện rồi nhưng lần nào đọc đến đoạn em An trùn áo lên che cho mẹ khỏi ánh nhìn của một con sói với một con hồ ly để không bị chiếm tiện nghi là tui đều không nhịn được cười, kiểu đoạn này iconic với tui dã man. Vì nó mà tui lăn đi edit dù vừa lười vừa bận🥹 Tui muốn lan toả sự độc duy của ẻm cho mọi người, éo cần biết idol đúng hay sai chỉ một lòng bảo vệ người=))
Mà tui đoán dụng ý của tác giả khi đặt tên Vệ An là Vệ trong bảo vệ, An trong an toàn, bảo vệ người an toàn. Vệ An là một nhân vật siêu siêu siêu tốt đẹp, tác giả xây dựng hình tượng đỉnh đến nổi nếu thằng bé không phải con Tiểu Bảo tui đã nghĩ nó là nam 8 của truyện luôn rồi. Mọi chuyện thằng nhỏ làm sẽ đều vì mẹ nó hết nên dù sau này có tình tiết nào khó hiểu thì khoan hẳn chửi thằng nhỏ nhé🥲
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip