Em cũng biết đau mà

Cuộc sống đôi khi không công bằng, nhất là với những tâm hồn đang rực rỡ như Quang Anh.

Đó là vào mùa xuân năm lớp 9 một năm học mà lẽ ra em phải dành trọn để ôn thi vào cấp ba, để tiếp tục giấc mơ âm nhạc và học vấn. Nhưng thay vào đó, áp lực thi cử, lịch trình luyện thanh, sáng tác và học văn hóa dày đặc khiến cơ thể em dần kiệt sức. Những cơn đau đầu xuất hiện thường xuyên hơn, ban đầu em nghĩ chỉ là do thiếu ngủ, nhưng rồi chúng nhanh chóng trở nên dữ dội, đi kèm sốt cao và mệt mỏi rã rời.

Chẩn đoán: viêm màng não cấp tính.

Tin ấy như một nhát dao xé toạc mọi ước mơ, mọi kế hoạch, mọi buổi chiều ngồi đàn cùng bạn bè. Em phải nhập viện khẩn cấp, truyền dịch, điều trị bằng kháng sinh liều cao, cách ly và nằm một chỗ trong căn phòng bệnh trắng toát với tiếng máy móc lạnh lẽo. Những buổi luyện thanh bị thay bằng tiếng khóc thầm lúc nửa đêm vì cơn đau kéo dài. Mái tóc dày óng mượt bị cạo sạch để phẫu thuật. Em nhìn vào gương và không nhận ra chính mình.

Tương lai cái thứ mà một đứa trẻ từng đứng trên sân khấu lớn mơ mộng giờ chỉ là một khoảng trắng.

Mẹ em, người từng dịu dàng nắm tay em đi từ vòng sơ khảo đến đêm chung kết The Voice Kids, giờ tất tả gầy đi thấy rõ. Căn nhà nhỏ ở quê được đem cầm cố để vay mượn từng đồng chữa trị. Có đêm em tỉnh dậy thấy mẹ ngồi ở góc phòng, tay siết chặt cuốn sổ ghi nợ ngân hàng mà không khóc nổi.

Bạn bè của em vẫn đến thăm, nhưng không còn đông đủ như xưa. Đăng Dương nói nhỏ về việc sẽ theo gia đình vào Nam học. Thành An khoe thư mời tuyển thẳng vào trường chuyên. Quang Hùng vừa nhận được học bổng đi Canada. Anh Atus gửi lại cây guitar cũ kèm lá thư viết tay "Khi nào khỏe lại, nhớ đánh lại bài ‘Gió qua phố’ nhé!" Nhưng mỗi lần họ rời đi, Quang Anh lại thấy mình như người đứng ngoài một chuyến tàu mà ai cũng đã kịp lên.

Âm nhạc dần trở nên xa xỉ. Căn phòng bệnh không còn vang tiếng hát, không còn những đoạn hợp âm rộn ràng. Thay vào đó là im lặng. Im lặng đến mức Quang Anh thấy sợ cả chính nhịp thở của mình.

Chỉ có một người vẫn ở lại: Đức Duy.

Duy không nói nhiều. Cậu ngồi bên giường bệnh, mang theo một quyển sổ tay ghi chép ca từ mới mà Quang Anh từng viết. Cậu vẫn mỉm cười, kể chuyện trường lớp, mang theo một chiếc máy nghe nhạc nhỏ có sẵn playlist “Quang Anh’s soul”. Có lúc Duy chỉ ngồi bên em, không làm gì cả, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến Quang Anh không cảm thấy cô đơn.

Trong suốt hơn một năm chữa trị, Duy là chiếc neo giữ em khỏi trôi dạt khỏi thực tại. Dù bản thân cũng còn quá trẻ để hiểu hết nỗi đau, Duy vẫn chọn ở lại lặng lẽ, vững vàng.

Tương lai của Quang Anh có thể đang tạm ngưng, nhưng trái tim âm nhạc trong em chưa từng ngừng đập. Nó chỉ đang nghỉ ngơi để chờ một ngày đứng dậy, mang theo cả những nỗi đau, viết lại khúc ca của chính mình.

Sau một năm điều trị dai dẳng, Quang Anh trở về từ lằn ranh sinh tử, không còn là cậu bé ca sĩ của ngày xưa nữa. Cơ thể em yếu đi rõ rệt, trí nhớ không còn sắc bén như trước, giọng hát cũng trở nên khàn nhẹ, mất kiểm soát trong một vài quãng cao. Bác sĩ khuyên em chưa nên quay lại trường học ngay. Mẹ em vẫn đang oằn mình gánh những khoản nợ từ những tháng ngày nằm viện không ép con, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Con cứ sống thôi, còn âm nhạc, nếu con còn yêu nó, nó sẽ tìm con theo cách khác.”

Quang Anh không thể thi vào cấp 3 như bạn bè cùng lứa. Em chấp nhận bước sang một ngã rẽ không tên lưng chừng giữa người bình thường và kẻ từng được gọi là “thần đồng”. Không có bằng cấp, không giấy tờ tuyển sinh, không học viện nào nhận một học sinh “đứt gãy hành trình” như em. Và thế là, em bắt đầu tự học một mình.

Em xin làm phụ việc ở một phòng thu nhỏ, nơi chủ studio là người từng biết tiếng em thời The Voice Kids, thương hoàn cảnh nên cho em học ké những giờ tập nhạc cụ. Em tự học chơi đàn piano cũ, tự mày mò đọc sheet nhạc, học cách phối khí bằng phần mềm miễn phí trên máy tính cũ mượn từ người quen. Có những hôm cả đêm ngồi mò nốt nhạc, sáng ra tay tê cứng đến mức không cầm nổi cây bút.

Studio trở thành nơi em sống nhiều hơn cả ở nhà. Nhưng cũng là nơi em… khóc nhiều nhất. Không ai biết những đêm khuya, Quang Anh thu âm một đoạn vocal rồi bật lại nghe, và lặng lẽ bật khóc vì nó không còn như trước. "Có những lúc anh nghĩ anh chẳng thoát ra được đâu..." Không ai thấy em gục đầu lên phím đàn, nước mắt chảy xuống lặng thinh vì không thể đánh đúng nhịp, không đủ lực, không đủ kiên nhẫn, không đủ tự tin. Và nỗi đau không phải vì mất đi giọng hát… mà là vì mất đi chính mình.

Bạn bè cũ vẫn nhắn tin chúc Tết, hỏi thăm lúc lễ lạt, nhưng chẳng còn ai thực sự biết em đang sống thế nào. Thành An có nhóm nhạc riêng trên YouTube. Quang Hùng làm beat cho công ty Hàn Quốc. Đăng Dương vừa ra mixtape đầu tay. Họ vẫn gọi em là “Quang Anh của ngày xưa”, nhưng chính em biết, em đã chẳng còn là người đó.

Còn Đức Duy người tưởng sẽ bên cạnh mãi mãi cũng phải đi. Một học bổng nghệ thuật đưa cậu vào TP.HCM, học trong môi trường hiện đại, được dẫn dắt bởi những thầy cô giỏi. Duy hứa sẽ giữ liên lạc, vẫn thường gửi tin nhắn, ảnh lớp học, đôi khi là đoạn video chơi piano với lời nhắn “Anh nghĩ đoạn này hợp với giọng em”. Nhưng những tin nhắn dần thưa. Cách nhau một thành phố, rồi hai cuộc đời.

Quang Anh không trách, cũng chẳng ghen tị. Nhưng em tủi thân.

Tủi vì mình không có lựa chọn. Tủi vì mỗi lần bật YouTube lên lại thấy bạn cũ thành công, còn mình vẫn đang loay hoay với khung đàn cũ và nốt nhạc lạc nhịp. Tủi vì trong khi Duy có thể sống trọn với đam mê, còn em đang phải vật lộn để tìm lại “mình là ai”.

Nhưng em không bỏ cuộc. Dù có một mình, dù nước mắt rơi không ai thấy, dù giấc mơ rách nát từng mảnh, em vẫn giữ lấy niềm tin rằng âm nhạc sẽ là thứ duy nhất không bỏ rơi em.

Chúc bạn đọc chuyện vui vẻ 🩵 tất cả chỉ là tưởng tượng nhé ạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip