Chap 1


''Chíp..chíp'' tiếng các chú chim sơn ca nhỏ nhắn đang đậu lên các cành cây khô quạnh mà hót líu lo. Bầu trời trong xanh, quang đãng cùng với các đám mây trắng bồng bềnh trôi lang thang giữa nền trời. Mùa đông vừa qua, cơn gió mùa xuân đã vội vàng lướt qua nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng. Trong căn phòng Nguỵ Anh đang ngủ bỗng mệt tiếng gọi bất ngờ đánh thức cậu. Cùng với giọng nói nhẹ nhàng và triều mến, Hàn Băng nói: '' A Anh à, trời sáng rồi, dậy thôi nào''. Nguỵ Anh dụi mắt nửa mơ nửa tỉnh vẫn không biết chuyện gì đáp:'' Dạ vâng ạ, em ra ngay đây''. Nguỵ Anh mặc y phục chỉnh tề rồi bước xuống nhà chào hỏi mn. Lúc này, Bạch Nhã mới dùng giọng nói nghiêm nghị mà nói: ''A Anh à, bọn chị thật sự xin lỗi khi phải thông báo với em việc này''. Nguỵ Anh còn không biết chuyện j mà ngây ngô hỏi chị mình:'' Có chuyện gì sao ạ?''. Triệu Hàn tiếp lời:'' Em sẽ tới Lam gia để nghe thính giảng vì Cô Tô sắp tới sẽ mở một kì thu nhận các môn sinh ưu tú''. Nguỵ Anh cảm thấy chuyện này rất bình thường và hỏi lại chị mình:'' Thật sao ạ, nếu tới đó em sẽ gặp được rất nhiều bạn mới và kiến thức về pháp thuật nữa đúng không ̣ạ''. Hàn Băng bất giác mà cười mỉm một lúc rồi nhìn đứa em ngây thơ của mình: '' Đúng vậy đó A Anh à, Bạch Nhã và Triệu Haǹ nói thế để tạo bầu không khí thôi chứ chị và hai chị ấ sẽ đi cùng em tới Cô Tô''. Nguỵ Anh khi nghe chị hai mik nói như vậy, cậu cười thật tươi và hỏi:'' Thật sao ạ?''. Cả ba người cùng đáp:'' Đúng vậy đó bảo bối nhỏ của bọn chị à''. Nói xong, Hàn Băng gắp cho Nguỵ Anh cái đùi gà được tẩm ướp gia vị thơm lừng kia và nói:'' Ăn đi bảo bối, đừng nghĩ ngợi quá nhiều''. Nguỵ Anh đáp: '' Cảm ơn chị hai ạ". Sau khi ăn sáng xong, Nguỵ Anh liền tới chỗ của các em thú nuôi(P/S: Tui nói trước nhoa, bọn pet này hem phải dạng vừa đâu. Vì sao các pác bt hông, các pác cứ đọc tiếp ik :>>>>) 

''Grào grào''. Hai chú sư tử trắng thấy A Anh liền gầm gừ tỏ vẻ vui mừng. Sơ lược về các bé thú cưng của Hàn tông chủ như sau: sư  tử: bốn bé

Rồng: sáu bé

Rắn: năm bé

Hổ: ba bé

Phượng hoàng: năm bé

Đặc biệt là:....TẤT CẢ MẤY PÉ PET ĐÓA ĐỀU LÀ NAMMMMM. Thôi, hem xàm nữa, vào truyện tiếp nèo. Trên tay Nguỵ Anh là thức ăn dành cho chúng, Nguỵ Anh thả thức ăn vào thì liền bị ăn sạch. Nguỵ Anh cùng chúng vui đùa cả một buổi sáng. Trưa đến, nhân lúc bọn chúng đã ngủ, Nguỵ Anh lẻn lại vào nhà, lúc này một  hương thơm sộc lên mũi. Có một người đang ngồi trong bếp làm thức ăn cho mọi người, người đó không ai khác là Hàn Băng. Nguỵ Anh lại ôm chị hai và hỏi:'' Hôm nay ăn gì vậy ạ?", Hàn Băng trả lời:'' Là món sườn xào chua ngọt mà em thích đó''

Nguỵ Anh mắc chữ A miệng chữ O. Trong buổi tối hôm ấy, cả nhà ăn tối rất vui vẻ. Đặc biệt là ba mẹ nuôi của Nguỵ Anh, bọn họ đều làm những vật có ý nghĩa và tặng Nguỵ Anh trước khi cậu lên đường. A Tiện hiểu được tấm lòng của họ nên cũng đã làmcho hai người, mỗi người một sợi dây chuyền rất đẹp

Ngày đó cuối cùng cũng đến, bọn họ gồm Hàn Băng, Triệu Hàn, Uyển Nhi và Nguỵ Anh cùng thuê một chiếc thuyền chở tới Cô Tô. Trên chiệc thuyền thuê được, họ vẫn luôn cười đùa mà không biết những tai ương sắp ập đến với họ. Đến Thải Y trấn, họ xuống thuyền cảm tạ và đưa tiền cho chủ thuyền rồi rời đi. Khung cảnh ở đây thật đẹp, chẳng mấy chốc đã đến được cửa của Cô  Tô Lam Thị, đối với những môn sinh tới đây, họ cảm thấy nơi này rất đẹp đẽ, yên tĩnh và thanh bình. Nhưng đối với bốn chị em nhà kia thì không, họ cảm thấy:

'' Nơi này có khác gì một nơi nhàm chán chẳng có thứ gì để chơi, còn hở tí ra là phạt phạt phạt, chán ngắt, không hiểu sao mấy thanh niên này trụ được lâu phết, thiệt là bái phục''.

Nguỵ Anh vừa quay đầu thì chạm trúng một môn sinh, cậu theo bản năng liền mở miệng xin lỗi. Nam nhân kia ngồi dậy, giờ cậu mới nhận ra rằng, bọn họ thật loè loẹt. Đám người ấy mặc y phục màu vàng chói, dẫn đầu là nam nhân mà hồi nãy cậu đã đụng phải. Cậu trai ấy tuy nũ quan có tuấn tú nhưng cũng không kém phần kiêu ngạo và háo thắng. Ba người chị thấy thế liền nói lên một câu:

''Nhìn loè loẹt khác gì con chim công đâu chứ, màu mè. Nhìn thôi là cũng đủ biết đó là Kim Tử Hiên- Công tử của Lang Lăn Kim Thị''

Nam nhân kia nghe thấy có tiếng xin lỗi mình thì liền vênh váo nói:

'' Ngươi là môn sinh của gia tộc nào, mắt để trên trời hay sao mà không nhình thấy ta, lũ gia tộc ngu ngốc''

Nguỵ Anh nghe vậy ngước mặt lên nhìn trực tiếp với Kim Tử Hiên và mở lời:

'' T..tôi thật sự xin lỗi, tôi không biết là cậu sẽ tức giận như vậy, thành thật xin lỗi.....Ngươi nghĩ ta sẽ nói thế sao con chim công kia, ngươi nghĩ mình là ai mà có thể nói cả gia tộc của người khác là ngu ngốc, đó là quá trình khổ cực của một người đã phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới tạo ra được, còn ngươi. Cái đồ chim công kia, ta nói cho người nghe, đừng nghĩ là người có tiền có quyền thì muốn làm gì cũng được nghe chưa, đồ thằng đàn bà''

Nguỵ Anh mắng một hơi dài khiến ai ở đó nghe đều khiếp vía, Kim Tử Hiên lúc đầu rất tức giận, còn định đánh nhau với cậu ta nhưng đợi một chút, ngũ quan của vị này thật sự rất đẹp, làn da trắng hồng, mịn màng. Mái tóc đen dài óng mượt được cột gọn gàng,đôi mất tròn xoe long lanh một cách bí ẩn, chiếc mũi cao thanh tú, hàng mi dài cong vút cùng với đôi môi nhỏ chúm chím nhìn cậu trông chẳng khác gì một nữ nhân cả. Kim chim công thấy vậy liền nghĩ:

'' Tìm đâu ra một nữ nhân co nhan sắc tuyệt trần như vậy chứ''

Nghĩ tới đây, hắn ta liền nói:

'' Xin lỗi vị cô nương, nãy ta có chút quá lời.Cho hỏi nên xưng hô như nào?''

Nguỵ Anh lúc này mặt đỏ bừng như muốn bốcv khói, ba bà chị của cậu thì đứng cười khà khà, cậu bực mình trả lời:

'' Cô nương cái đầu nhà ngươi, ta đây là nam nhận, ta tên là Nguỵ Anh tự Vô Tiện, ngươi nghe rõ hay chưa. Là Nguỵ Anh tự Vô Tiện!!!!!''

Hàn Băng lúc này bước tới chỗ Nguỵ Anh, lạnh lùng nói:

'' Cái đám cẩu các ngươi dám nói em ta cô nương hay sao, mắt ngươi mù rồi hay sao, HỬM?''

Mọi người có mặt ở đây ai nấy đều hoảng sợ trước nữ nhân này, Hàn Băng với sát khí đùng đùng bước tới chỗ Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy nói:

'' CHÚNG TÔI ĐẾN ĐÂY ĐỂ DỰ THÍNH''

Lam Tư Truy run bần bần cất tiếng hỏi:

''' Cho hỏi mọi người là môn sinh của thế gia nào ạ?''

Hàn Băng, Bạch Nhã, Triệu Hàn lần lượt lên tiếng:

'' Hắc Bạch Hàn Thị, Nhiềm Kỹ Bạch Thị, Quan Tồn Triệu Thị''

Nghe tới đây, ai nấy đều rùng mình. Không phải đây là ba vị tông chủ mạnh nhất trong tiên giới sao, họ có thể sử dụng tiên thuật và hắc thuật cực kì thành thạo, nghe nói họ còn sủng em trai của mình vô cùng. Chẳng lẻ em trai của họ là cậy nhóc kia, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Bọn họ thật sự ŕt đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Chỉ cần nhìn vào thì giống như sẽ bị hút hồn vậy.

'' Nguỵ...Nguỵ tông củ, Hàn tông chủ, Bạch tông chủ, Triệu tông chủ xin thất lễ rồi. Vậy phiền người cho bọn ta xem thư mời và ngọc thông hành được không?''. Tư Truy mở lời để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.......

Tui viết được 1584 từ lun, mn thấy tui ghê hông, với lại cho tui xin ý kiến lun nhoa


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip