Ngoại truyện 2. Duyên Diệt
Ngoại truyện 1 viết chưa ưng nên chưa up 😔
Giả sử như Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu là kiếp sau của Băng Di và Ứng Long.
Tóm tắt: Duyên phận từ tiền kiếp.
________________
Băng Di quen Ứng Long vào một ngày mưa rả rích.
Mỹ nhân mi mục như họa ngửa đầu đứng dưới làn nước mưa, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của y đong đầy những hạt châu trong suốt, từng hạt từng hạt chảy xuống, rơi vào cổ áo y. Ứng Long khoác lên mình bộ y phục lấp lánh như ánh sao, đứng dưới mưa lại càng phá lệ xinh đẹp.
Băng Di phẩy tay ngăn nước mưa rơi lên người Ứng Long, đôi mày sau lớp mặt nạ khẽ nhíu lại "Ngươi có bệnh à? Sao lại đứng như trời trồng ở trong mưa thế?"
Ứng Long quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu êm như sóng nước lăn tăn trên mặt hồ, hàng mi vẫn còn vương những hạt châu lóng lánh "Ta chỉ đứng tắm mưa một lát thôi, dù sao cũng không đổ bệnh được."
Băng Di nhìn Ứng Long một lúc, không nói không rằng xoay người rời đi.
Ứng Long ba bước gộp một bám theo hắn, vừa đi vừa hỏi "Ngươi tên là gì thế? Sao lại đeo mặt nạ? Ta tên Ứng Long."
Băng Di coi y như không khí, không thèm trả lời cũng không thèm để ý đến y. Ứng Long cũng không giận, cứ bám theo hắn hỏi mãi, Băng Di hết chịu nổi, dừng bước mà nhả ra một câu "Ta là Băng Di."
Ứng Long "Ta từng nghe tên ngươi, nghe nói là một yêu quái rất mạnh."
Băng Di liếc Ứng Long "Ta cũng từng nghe về ngươi, chỉ là không ngờ ngươi phiền như vậy."
Ứng Long dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn "Ta chỉ làm phiền người ta cảm thấy thích thôi."
Băng Di nghe ra ý định trêu ghẹo trong câu nói của Ứng Long, không thèm phản ứng y mà quay người đi thẳng.
Ứng Long vẫn lon ta lon ton chạy theo sau lưng Băng Di, vui vẻ nói "Ta nói thật đó, ta cảm thấy rất thích ngươi, chúng ta làm bạn không?"
Băng Di đột ngột dừng bước, Ứng Long không phanh kịp mà đâm sầm vào lưng Băng Di, y đưa tay xoa đầu, bắt gặp ánh mắt màu lam nhìn chằm chằm vào mình, Băng Di hỏi "Ngươi nói ngươi muốn làm bạn với ta?"
Ứng Long xoa xoa trán, gật đầu "Đúng rồi."
Băng Di sau lớp mặt nạ nhướng mày "Ngươi chắc chắn?"
"Chắc chắn." Ứng Long hơi khó hiểu mà trả lời hắn.
Băng Di không nói gì, khẽ đưa tay chạm vào tóc mái hơi xoăn nhẹ của Ứng Long, mỉm cười. Chỉ tiếc là nụ cười này bị mặt nạ che lấp, Ứng Long không nhìn thấy được. Hắn nhẹ nhàng buông một câu "Ngươi vậy mà chịu làm bạn với ta."
Từ khi được đất trời sinh ra cho đến nay, Băng Di không hề có một người bạn nào, có lẽ do bị khí chất lạnh lùng của hắn dọa sợ, hoặc do tính cách hắn quá tẻ nhạt mà không ai muốn kết giao với hắn, Ứng Long là người đầu tiên chủ động ngỏ lời nói muốn cùng hắn làm bạn. Hình như Ứng Long còn nói chỉ làm phiền người mà y cảm thấy thích, trong lòng Băng Di dâng lên một cỗ ấm áp không nói thành lời.
Hóa ra cũng có người thích hắn.
Ứng Long thấy Băng Di trầm mặc lâu như vậy, khẽ đưa mặt gần sát, muốn nhìn rõ đôi mắt ánh lam của Băng Di. Băng Di hoàn hồn, đột nhiên thấy khuôn mặt xinh đẹp của Ứng Long phóng đại trước mắt, hắn bối rối mà lùi một bước, nói "Ngươi dựa sát vậy làm gì?"
Ứng Long không để tâm việc Băng Di đang ngại ngùng, chỉ chăm chăm nhìn vào mắt hắn "Ta cảm thấy mắt ngươi rất đẹp, nhưng mặt nạ làm ta không nhìn kĩ được." Y hơi nghiêng đầu, không biết vô tình hay cố ý bày ra dáng vẻ đáng yêu "Ngươi tháo mặt nạ cho ta xem được không?"
Băng Di là kẻ mặt lạnh như băng sương nhưng trong lòng thì mềm mại, bị Ứng Long dùng ánh mắt cầu xin nhìn một lúc, hắn rốt cuộc từ bỏ phòng ngự, đưa tay tháo mặt nạ xuống. Khuôn mặt của Băng Di dần hiện ra trước mắt Ứng Long, là một dung nhan đẹp như tượng tạc, lạnh lẽo như tuyết trắng, nhưng cũng ẩn chứa đôi nét dịu dàng được Băng Di giấu kín nơi đáy mắt.
Ứng Long ngẩn người nhìn Băng Di được một lúc, y đưa tay chạm lên khóe mắt hắn "Ngươi đẹp như vậy, sao phải đeo mặt nạ?"
Băng Di rũ mi, một tia buồn bã lướt qua trong mắt hắn "Ta quá khác lạ trong mắt đồng tộc, cho nên luôn đeo mặt nạ để che giấu, đeo mãi cũng thành quen rồi."
Ứng Long nở một nụ cười, đưa tay vỗ lên vai Băng Di "Vậy từ giờ ngươi không cần phải đeo nữa, ta không chê ngươi, ta thích cái đẹp, ngươi cứ thế này cho ta ngắm đi."
Băng Di nhìn sâu vào đôi mắt thanh thuần không nhiễm hạt bụi của Ứng Long, máy móc gật đầu "Được."
Ứng Long là người duy nhất từng bước phá bỏ lớp băng trong lòng Băng Di, cũng là người duy nhất mà Băng Di cả đời không thể quên được.
*****
Cảm xúc của Băng Di dành cho Ứng Long không đơn thuần là cảm xúc dành cho bạn bè nữa.
Mỗi lần Ứng Long quanh quẩn bên hắn, gọi hắn một tiếng "Băng Di" bằng chất giọng mềm mại, lòng hắn không kìm được mà rung động.
Ứng Long đẹp như thế, mỹ lệ như thế, tươi sáng như thế, sao Băng Di có thể không thích chứ. Hắn thích Ứng Long vô cùng, thậm chí là yêu. Băng Di không nói, cũng không dám nói, hắn sợ khi nói ra rồi, Ứng Long sẽ kinh hãi mà xa lánh hắn.
Băng Di không muốn xa Ứng Long, cho nên hắn giấu phần cảm xúc này sâu dưới đáy lòng, chỉ nguyện mãi mãi bồi bên cạnh y. Nhưng Ứng Long lại là người luôn đào sâu vào vào trong lòng hắn, móc ra thứ tình cảm mà hắn luôn che giấu bấy lâu. Ứng Long đuôi mắt cong cong, đôi môi anh đào xinh đẹp mở lời "Băng Di, ta thích ngươi, ngươi có thích ta không?"
Băng Di nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp luôn khiến hắn rung động của Ứng Long, trả lời "Tất nhiên rồi, ta thích ngươi."
Ứng Long nheo mắt, thu lại nụ cười, y nhướn người hôn phớt lên môi Băng Di, tinh nghịch nói "Ý ta là thích kiểu này cơ."
Băng Di đờ đẫn đứng tại chỗ, cảm xúc giấu kín nơi đáy lòng dâng lên, hắn nhìn vẻ tinh nghịch của Ứng Long, khẽ nắm gáy y, kéo cả hai vào một nụ hôn khác sâu hơn.
Thời gian tươi đẹp tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng Thiên Đạo lại là kẻ nhẫn tâm nhất đất trời này, số phận của bọn họ đã định sẵn không thể ở bên nhau dài lâu.
Băng Di nhìn Ứng Long dần tan biến trước mắt mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, thanh Vân Quang kiếm run rẩy trong tay hắn, cuối cùng rơi xuống đất kêu lên một tiếng "keng" giòn vang.
Băng Di ngồi sụp xuống, trái tim như vỡ thành trăm mảnh nhỏ, nhìn theo từng đốm vàng dần hòa vào thiên địa, cứu rỗi thương sinh.
Ứng Long tàn nhẫn với chính mình, cũng tàn nhẫn với Băng Di.
Nữ Oa thương tình cho tình cảm của hai người họ, cầu xin Thiên Đạo một tia thương xót, trao cho hai người họ có thể gặp nhau ở một kiếp khác, nhưng cái giá phải trả là kết cục giữa bọn họ sẽ không thay đổi.
Trong ánh mắt của Băng Di không còn ánh sáng, bởi ánh sáng của hắn đã đi rồi, hòa vào thiên địa thương sinh. Băng Di cười tự giễu "Chỉ cần được gặp lại Ứng Long, cái giá như thế nào ta đều chấp nhận."
....
Trác Dực Thần nhìn lưỡi kiếm Vân Quang đâm vào nội đan của Triệu Viễn Chu, trong lòng quặn thắt, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Triệu Viễn Chu nở một nụ cười thanh thản, y đưa tay lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má Trác Dực Thần, khóe miệng vương đầy máu tươi, nhẹ nhàng nói "Đừng khóc, đây là lựa chọn của ta, ngươi không cần tự trách."
Trác Dực Thần nắm lấy bàn tay đang xoa trên mặt mình của Triệu Viễn Chu, đau lòng nói "Ngươi thật là độc ác, Triệu Viễn Chu."
Độc ác vì làm ta yêu ngươi, rồi lại quyết tuyệt bỏ ta mà đi.
Triệu Viễn Chu nở một nụ cười, khẽ rướn người hôn lên môi Trác Dực Thần, thân thể y cũng dần tan rã "Vậy làm phiền Tiểu Trác đại nhân nhớ kĩ kẻ độc ác này."
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu triệt để tan biến trước mắt mình, hắn không thể làm gì, cũng không thể giữ lại y, hắn cứ thẫn thờ nhìn từng đốm sáng bay đi, khẽ nói "Triệu Viễn Chu, Chu Yếm, ta không quên ngươi được." Cũng không thể quên.
________________
Không biết mình đang viết gì nữa 🗿
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip