Nói cho quý dị mội tin hết sức là quan trọng.... Tấm hình này được đặt làm hình nền điện thoại tui đó... U mê lắm luôn... Ahihi!
Không lâu sau thì các môn sinh lại thấy đại sư huynh lật đật chạy về, trên tay còn mang theo cái hộp gì đó được trang trí rất chói lóa, bộ dạng trông rất bí mật. Hẳn là quà tặng cho nhị sư huynh đây mà. Thật tò mò muốn biết bên trong có gì nha.
Ngụy Anh ngó trước ngó sau rồi chạy một mạch vào phòng, lại lén len lút lút trộm giấu hộp quà đi, hắn muốn cho A Trừng một bất ngờ. Thật mong chờ biểu cảm của sư muội sau khi mở hộp quà mà hắn tặng. Háo hức quá đi!
"Ngụy Anh, ngươi còn làm gì trong đó thế hả mau theo ta ra ngoài luyện kiếm."
Ây da, sư muội của hắn thật hung a~ chưa thấy hình đã thấy tiếng quát giận dữ rồi. Vì để bảo vệ cái thân ngọc thụ lâm phong này của hắn thì hắn đã nhanh chóng chạy vọt ra ngoài. Còn không quên trưng ra bộ mặt ngái ngủ tựa như mới thức dậy nữa chứ.
"A Trừng, ngươi đừng hung ta nha, ta hảo sợ hãi. Con tim ta yếu đuối ngươi đừng làm nó sợ, nếu không nó sẽ kêu ta bắt đền ngươi nha~ A Trừng..." Nhìn bộ dạng ngái ngủ lại còn làm nũng dụi dụi vào người hắn của Ngụy Anh thì không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Ngươi còn nói nữa, mặt trời sắp cháy tới mông còn không chịu dậy, ngươi là heo sao? Còn nữa hai đại nam nhân ôm ôm cái gì? Buông ra!" Trưng ta khuôn mặt tức giận nhưng nếu bỏ qua cái tai đang ửng đỏ kia thì có vẻ sẽ thật hơn rất nhiều.
Cười cười nhìn sự ngượng ngùng được giấu sau bộ mặt tức giận của Giang Trừng khiến Ngụy Anh càng được nước lấn tới. "A, a.... Không chịu đâu, sư huynh còn muốn ôm A Trừng cả đời nha, không buông đâu..." Ngước cặp mắt cún con đầy ủy khuất kia lên nhìn thẳng vào mặt Giang Trừng.
Gương mặt Giang Trừng nhanh chóng đỏ lên.... Hắn không thể chống cự được ánh mắt cún con này a~ Tiền đồ của hắn mất hết rồi.
Vì không muốn cho Ngụy Anh nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ kia nên Giang Trừng vội vùng ra rồi chạy đi. Ngụy Vô Tiện cũng không tha mà còn nói với theo "A Trừng, ngươi còn ngại ngùng cái gì nữa nha. Tối nào ta với ngươi chả ôm nhau ngủ kia chứ, A Trừng à...."
Ngay lập tức một tiếng thét đáp trả "Ngụy Anh ngươi câm miệng ngay cho ta, đồ mặt dày." Nói rồi lại lập tức chạy vội đi như sợ người phía sau lại nói ra những câu xấu hổ khác vậy.
Nhìn bước chân vội vàng kia của Giang Trừng khiến Ngụy Anh buồn cười không thôi. A Trừng đang ngượng ngùng a~ biểu cảm cũng thật đa dạng. A Trừng đáng yêu quá đi.... Hắn yêu A Trừng mất thôi....
Trời về đông, thời gian dường như trôi qua nhanh hơn, chưa gì đã thấy sắc trời sẫm lại, Giang Trừng đứng bên cạnh hồ sen ngẩn người nhìn về phía tây. Ngụy Anh từ trong đình viện bước ra liền thấy khung cảnh này, không biết vì lý do gì nhưng hắn không muốn thấy Giang Trừng đứng cô độc một mình như vậy. Giang Trừng mà hắn biết phải là một người tràn đầy nhiệt huyết của tuổi thiếu niên, vô tư như trẻ nhỏ chứ không phải trầm lặng tựa như bây giờ.
Giang Trừng của hắn tại sao lại như vậy a~
Bởi vì không muốn tiếp tục nhìn khung cảnh này nữa nên Ngụy Anh đã chạy tới phá vỡ chúng đi. "A Trừng, ngươi đứng đây làm gì, mau theo ta vào trong, buổi tiệc mừng sinh thần của ngươi sắp bắt đầu rồi." Nói rồi còn không quên kéo tay Giang Trừng đi một mạch mặc cho tiếng quát giận dữ của ai kia.
Ngụy Anh cười hì hì lôi kéo Giang Trừng vào phòng, đã vậy còn bắt hắn phải măc bộ y phục mới mà a tỷ mới mua nữa chứ. Không phải hắn không muốn mặc y phục a tỷ mua mà là vì bộ y phục này nhìn sao cũng thấy thật rườm rà, lại có chút giống y phục của nữ nhân, màu sắc lại dịu dàng, nhìn sao cũng thấy kỳ quái.
Mang tâm trạng buồn bực cùng không cam tâm mà thay y phục.
Trong lúc chờ đợi bên ngoài Ngụy Anh đã viễn tưởng ra rất nhiều hình ảnh khi Giang Trừng mặc trên người bộ y phục mà hắn và sư tỷ cùng nhau mua. Thật mong đợi!
Chính bởi vì mong đợi rất nhiều nên khi thấy tiếng cánh cửa mở hắn liền ngay lập tức quay lại nhìn. Nhưng mà.....
Hắn đứng hình.... Hắn đang thấy cái gì thế này.... Mỹ nhân a~
Mắt hạnh mày liễu, đôi mắt đen ánh tím như chứa đựng hàng ngàn vì sao, đôi lông mi cong dài mỗi cái chớp động tựa như cánh bướm nhẹ nhàng đến nao lòng. Cánh mũi nhỏ nhắn, đôi môi mỏng tràn đầy sức sống. Cần cổ trắng nõn lộ ra sau lớp áo, mái tóc được xõa tung ra đằng sau được cố định bằng ngọc quan*. Không biết là vì trùng hợp hay do một lý do nào đó một cơn gió đã thổi qua khiến một phần tóc và tà áo của Giang Trừng bay lên không trung tạo ra một mỹ cảnh tựa thiên tiên giáng trần.
Thiên sinh lệ chất, diễm mỹ tuyệt luân.... Ngụy Anh hắn bị hình ảnh trước mặt câu hồn mất rồi.
Nhìn cái con người trước mắt như ngây như dại ra mà nhìn mình khiến Giang Trừng khó hiểu không thôi. Cái tên Ngụy Anh bị cái gì vậy? Ngốc luôn rồi sao? Không thể chịu nổi ánh mắt chằm chằm nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống kia Giang Trừng đành làm ra hành động không mấy quy củ cho lắm.... Chính là đạp Ngụy Anh một cái, bởi vì không để ý nên đã bị ngã nhào ra đất, cũng nhờ thế mới đánh thức được con người đang trong cơn mê muội.
Xoa xoa khuôn ngực có chút ê ẫm, ngước nhìn con người tựa thiên tiên trước mặt Ngụy Anh nhanh chóng nhận ra sự khó chịu trên gương mặt của Giang Trừng. Nhanh chóng cười làm lành, hắn chịu không nỗi cơn giận của tiểu tổ tông này đâu a~
"Không phải sắp đến buổi tiệc sao, còn đứng ngẩn ở đây làm gì?" Giang Trừng vốn muốn phát cáu mà mắng người nào đó, nhưng lại thấy nụ cười làm lành kia cũng đành thở dài mà nuốt cơn giận vào lòng.
Cả hai song song cùng đi đến đại điện, nơi đèn đuốc sáng cả một vùng lại rộn ràng tiếng cười đùa ca hát của mọi người. Ha..... Thật lâu rồi mới thấy Liên Hoa Ổ náo nhiệt như vậy a~
Chỉ là sau khi hình bóng Giang Trừng cùng Ngụy Anh từ từ hiện ra trước mắt mọi người thì không khí vui tươi vừa nãy liền lặng lại. Họ đang thấy gì thế này nha, người đi bên Ngụy Anh có phải là Giang tiểu công tử không vậy? Nhan sắc này.... Chỉ mới mười ba tuổi thôi mà không phải sao? Dung nhan này phải tả sao cho đúng bây giờ, hoa nhan nguyệt mạo hay bế nguyệt tu hoa cũng không sao lột tả nên được.
"Thiên a... Đó là nhị sư huynh sao?"
"Quá mỹ, ta khống chế không được nước miếng."
"Trời cao a, nhị sư huynh như vậy mỹ, ta nữ hài tử phải làm sao nha!"
"Nhị sư huynh ta muốn gả cho ngươi."
"Đây là tiểu thiếu chủ? Cư nhiên như vậy mỹ, hắn mới bao nhiêu tuổi a. Sau này trưởng thành sẽ là cái gì nhan sắc a."
"Lam nhan họa thủy!"
"Hắn thật đẹp, ta muốn bắt hắn về bên mình."
"..........."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip