[HURRYKNG] Đút Ăn

1.

Cơn mưa lất phất kéo dài cả ngày, nhưng dường như không làm dịu bớt cái nóng hầm hập của Sài Gòn. Đêm xuống, thành phố vẫn nhộn nhịp, nhưng trong căn hộ nhỏ của mình, HURRYKNG chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên ô cửa kính.

Cậu ngồi bất động trước bàn làm việc, đôi mắt dán vào màn hình laptop nhưng tâm trí lại trôi dạt đi đâu đó. Âm nhạc – thứ đã từng là hơi thở, là nguồn sống của cậu – giờ đây lại trở thành một gánh nặng.

HURRYKNG cau mày, đôi tay gõ gõ nhịp lên mặt bàn. Những giai điệu trong đầu cậu vỡ vụn như những mảnh pha lê, phản chiếu một ngàn ý tưởng nhưng chẳng cái nào trọn vẹn. Cậu cần một bài hát mới, nhưng cảm giác như tất cả năng lượng sáng tạo trong cậu đã cạn kiệt.

Cánh cửa phòng khách khẽ mở.

"Lại không ngủ à?" Quang Hùng MasterD bước vào, mái tóc hơi rối sau giấc ngủ ngắn. Anh nhìn HURRYKNG với ánh mắt nửa trách móc, nửa dịu dàng.

"Không ngủ được," Khang đáp gọn, mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

Quang Hùng nhún vai, bước đến gần hơn. "Hay để anh làm chút gì cho em ăn nhé. Một bát cháo nóng sẽ giúp em dễ chịu hơn nhiều."

"Cảm ơn anh nhưng em không đói."

"Không đói cũng phải ăn. Giờ em cứ như cái máy làm việc không nghỉ rồi ấy."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần kiên quyết của Quang Hùng khiến HURRYKNG khẽ nhíu mày. Cậu không hiểu tại sao Quang Hùng luôn khăng khăng chăm sóc mình như vậy, nhưng phần nào trong lòng cậu lại cảm thấy dễ chịu khi có người quan tâm.

"Anh không cần phải làm vậy đâu, thật đấy."

"Nhưng anh muốn mà."

Quang Hùng mỉm cười, một nụ cười có sức mạnh làm tan chảy mọi lớp phòng thủ mà Khang đã dựng nên. Không đợi thêm lời phản đối, anh bước vào bếp.

2.

Khi Quang Hùng trở lại, trên tay anh là một bát cháo nóng hổi. Hương thơm của gạo, gừng và tiêu lan tỏa khắp căn phòng, mang theo chút ấm áp len lỏi vào không gian vốn lạnh lẽo.

Anh đặt bát cháo xuống bàn, kéo ghế ngồi sát HURRYKNG.

"Để anh đút cho em."

"Giỡn hay thiệt đấy anh?" HURRYKNG bật cười, nhưng không giấu được sự ngạc nhiên.

"Nếu anh không làm vậy thì em lại nhịn ăn tiếp cho xem."

"Anh nghĩ em là trẻ con chắc?"

"Không. Nhưng em làm việc như một cái máy, đến mức quên cả chăm sóc bản thân. Nên nếu anh không làm, ai sẽ làm đây?"

Câu nói của Quang Hùng khiến HURRYKNG lặng người. Cậu biết mình không thể phản bác, vì nó hoàn toàn đúng.

Cuối cùng, HURRYKNG đành đầu hàng. Cậu mở miệng đón lấy thìa cháo nóng hổi mà Quang Hùng đưa đến. Vị ngọt thanh của gạo và chút cay nhẹ của tiêu lập tức làm dịu đi cổ họng khô khốc của cậu.

"Ngon không?" Quang Hùng hỏi, ánh mắt đầy chờ đợi.

"Không tệ." HURRYKNG cố gắng giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng khóe môi cậu khẽ nhếch lên, phản bội lại lời nói.

Quang Hùng bật cười. "Tốt. Vậy thì ăn hết đi."

3.

Tình bạn giữa HURRYKNG và Quang Hùng bắt đầu từ những buổi làm việc chung trong phòng thu. Lúc đầu, cả hai chỉ là đồng nghiệp, hợp tác vì cùng đam mê âm nhạc. Nhưng theo thời gian, những cuộc trò chuyện kéo dài, những lần chia sẻ về cuộc sống, và cả sự thấu hiểu trong im lặng đã khiến họ trở nên thân thiết hơn.

HURRYKNG không biết chính xác từ khi nào, nhưng có điều gì đó trong cậu bắt đầu thay đổi.

Mỗi khi Quang Hùng mỉm cười, trái tim cậu lại lỡ nhịp. Mỗi khi người kia đứng sát bên, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng cậu, xua đi mọi mệt mỏi.

Nhưng cảm xúc ấy cũng khiến cậu hoang mang.

Một buổi tối nọ, khi cả hai ngồi trên sân thượng ngắm nhìn ánh đèn thành phố, HURRYKNG bất giác lên tiếng.

"Quang Hùng này, anh có nghĩ chúng ta... đang đi quá xa không?"

Quang Hùng quay sang nhìn cậu, ánh mắt đầy tò mò. "Quá xa? Ý cậu là gì?"

"Chuyện này. Chúng ta. Có lẽ không nên..."

Quang Hùng im lặng một lúc. Rồi anh mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định.

"Em hối hận à?"

"Không. Nhưng tôi không chắc liệu điều này có ổn không."

"Ổn hay không thì để thời gian trả lời. Anh chỉ biết một điều..." Quang Hùng nhìn thẳng vào mắt cậu. "Anh muốn ở bên em."

HURRYKNG không nói gì, nhưng trong lòng cậu, một cảm giác ấm áp len lỏi, như thể mọi băn khoăn đều tan biến.

4.

Tình yêu giữa họ không phải là những lời hứa hẹn hoa mỹ hay những hành động phô trương.

Đó là những lần Quang Hùng lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Là ánh mắt dịu dàng của anh khi đút HURRYKNG ăn mỗi khi cậu quá mệt mỏi để tự chăm sóc bản thân, chẳng hạn.

Một buổi sáng nọ, khi Quang Hùng đang bận rộn trong bếp, HURRYKNG bước vào, tựa người lên khung cửa.

"Anh lúc nào cũng như thế nhỉ," cậu nói, giọng pha chút trêu chọc.

"Như thế nào?"

"Cứ chăm sóc em như một bảo mẫu chuyên nghiệp ấy."

"Nếu em muốn thế thì cứ nghĩ vậy đi."

"Không. Ý em là... cảm ơn anh nhiều lắm."

Quang Hùng quay lại, ngạc nhiên trước sự chân thành trong ánh mắt của HURRYKNG. Nhưng anh không nói gì, chỉ mỉm cười.

5.

Trong suốt những tháng ngày bên nhau, HURRYKNG nhận ra rằng đôi khi, tình yêu không cần đến những lời thổ lộ.

Nó được thể hiện qua cách Quang Hùng luôn đứng bên cậu mỗi khi cậu cần. Qua những bát cháo nóng hổi được đút ăn giữa đêm khuya, hay qua cách anh kiên nhẫn lắng nghe những nỗi niềm của HURRYKNG mà không phán xét.

Dù con đường phía trước còn dài, HURRYKNG biết rằng người đồng hành cùng cậu không ai khác ngoài Quang Hùng MasterD – người đã dạy cậu rằng tình yêu thật sự không cần những điều lớn lao, chỉ cần sự chân thành và những khoảnh khắc giản dị trong cuộc sống.

6.

Sau nhiều ngày làm việc cật lực, Quang Hùng MasterD quyết định rằng cả hai cần một buổi tối thư giãn đúng nghĩa. Anh bất ngờ gõ cửa phòng HURRYKNG với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

"Tối nay em rảnh chứ?"

HURRYKNG ngẩng lên từ bàn làm việc, vẻ mặt pha chút ngạc nhiên. "Có chuyện gì hở anh?"

"Chúng ta ra ngoài đi. Gọi là... một buổi hẹn hò, ừm."

HURRYKNG ngừng lại một chút, cảm giác máu nóng dồn lên mặt. "Hẹn hò? Anh nói thật ạ?"

"Anh hoàn toàn nghiêm túc mà. Em đã tự nhốt mình trong phòng suốt cả tuần rồi. Ra ngoài đi, hít thở chút không khí, ăn một bữa tử tế. Coi như nể mặt anh, được không?"

Không đợi cậuphản đối, Quang Hùng đã quay gót đi mất, nhưng trước khi khuất dạng, anh kịp nói vọng lại: "Tám giờ tối nay, anh chờ ở dưới đấy nhá. Đừng bắt tôi phải lên kéo em xuống!"

7.

Đúng tám giờ tối, HURRYKNG bước xuống dưới nhà. Cậu chọn một bộ trang phục giản dị nhưng vẫn tươm tất: áo phông đen, quần jeans và đôi sneaker quen thuộc.

Quang Hùng đang đợi sẵn, trông thư thả và vui vẻ trong chiếc áo sơ mi xanh nhạt và quần kaki trắng. Anh mỉm cười khi nhìn thấy HURRYKNG.

"Em trông ổn đấy. Nhưng thú thật, anh không nghĩ là em sẽ ngoan ngoãn nghe lời đến vậy."

"Em chỉ muốn biết anh đang bày trò gì thôi."

"Rồi bí mật sẽ được bật mí, nhỉ?"

Họ bước ra đường, hòa vào dòng người tấp nập của Sài Gòn buổi tối. Quang Hùng không tiết lộ điểm đến, chỉ mỉm cười bí ẩn mỗi khi HURRYKNG cố gặng hỏi.

Cuối cùng, anh dẫn HURRYKNG đến một nhà hàng nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh. Ánh sáng vàng ấm áp hắt ra từ cửa kính, cùng với mùi thơm phức của các món ăn khiến dạ dày HURRYKNG bất giác kêu lên.

"Sao anh biết được cái chỗ này hay vậy?" HURRYKNG hỏi khi cả hai bước vào.

"Ừ, một lần tình cờ tìm thấy. Nơi này khá đặc biệt, đúng không?"

8.

Nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng, với ánh nến lung linh trên mỗi bàn. Quang Hùng chọn một bàn gần cửa sổ, nơi họ có thể nhìn ra con hẻm nhỏ vắng vẻ bên ngoài.

HURRYKNG nhìn quanh, cảm thấy không quen với không gian lãng mạn như vậy. "Anh chắc là không cố ý biến nó thành một buổi hẹn hò kiểu phim Hàn đấy chứ?"

Quang Hùng bật cười, ánh mắt lấp lánh. "Nếu em cảm thấy giống vậy, thì có lẽ anh đã thành công rồi. Haha."

Họ gọi vài món đơn giản: súp kem, bít tết và một chút bia. Trong suốt bữa ăn, Quang Hùng và Bảo Khang luôn thay nhau duy trì bầu không khí nhẹ nhàng, hài hước, khiến mọi người xung quanh nhìn cũng thoải mái hơn hẳn.

"Anh lúc nào cũng biết cách làm em bất ngờ," HURRYKNG nói, sau khi nhấp một ngụm bia.

"Đó là nhiệm vụ của anh," Quang Hùng trả lời, giọng đùa cợt. "Chăm sóc em là một phần công việc, phải không?"

"Anh đừng nói như thể em là trẻ con vậy."

"Không. Nhưng em chắc chắn cần ai đó nhắc nhở em sống chậm lại."

Lời nói ấy khiến HURRYKNG khựng lại. Cậu nhìn Quang Hùng, nhận ra sự chân thành trong từng lời nói của anh.

9. 

Sau bữa tối, Quang Hùng dẫn HURRYKNG đến một quán café nhỏ nằm trên tầng thượng của một tòa nhà.

Không gian yên tĩnh, chỉ có vài người khách, và âm nhạc nhẹ nhàng vang lên từ dàn loa. Gió đêm mát rượi thổi qua, mang theo hương thơm của hoa nhài từ chậu cây gần đó.

Cả hai ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ ở góc sân thượng, nơi họ có thể ngắm nhìn ánh đèn thành phố trải dài trước mắt.

"Đẹp thật," HURRYKNG khẽ nói, ánh mắt dán vào những tòa nhà sáng rực trong màn đêm.

"Đúng thế. Nhưng không đẹp bằng khi em cười," Quang Hùng đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng khiến HURRYKNG giật mình.

Cậu quay sang nhìn Quang Hùng, bắt gặp ánh mắt đầy ấm áp của anh. Một sự im lặng kéo dài, nhưng nó không hề khó chịu. Trái lại, nó như một sợi dây vô hình kéo hai người lại gần nhau hơn.

"Quang Hùng..." HURRYKNG lên tiếng, nhưng rồi lại im lặng.

"Ừm?"

"Không có gì. Chỉ là... cảm ơn anh vì hôm nay."

"Em không cần cảm ơn. Anh làm vì anh muốn thôi. Và vì em xứng đáng được như thế."

Lần này, HURRYKNG không trả lời. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn người ngồi đối diện mình, cảm nhận trái tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết.

10.

Đêm đã khuya khi họ trở về căn hộ. Trước cửa phòng, cả hai đứng im lặng một lúc, dường như không muốn cuộc trò chuyện kết thúc.

"Em biết không," Quang Hùng bất ngờ nói, "anh nghĩ tối nay là một trong những buổi tối ý nghĩa nhất mà anh từng có."

HURRYKNG nhìn anh, không giấu được sự ngạc nhiên. "Vậy sao?"

"Ừ. Anh thích ở bên em. Và anh muốn điều đó sẽ kéo dài mãi mãi."

Trái tim HURRYKNG thắt lại trước câu nói ấy. Cậu biết, đây không chỉ là một câu nói bâng quơ.

"Quang Hùng..." Anh bước tới gần hơn, ánh mắt chạm vào ánh mắt kia. "Anh có chắc không? Ý em là... chúng ta..."

"Rất chắc chắn."

Không để cậu nói thêm, Quang Hùng nhẹ nhàng nắm lấy tay HURRYKNG.

"Em không cần lo lắng gì cả. Chỉ cần nhớ rằng anh ở đây, và sẽ luôn ở bên em."

Dưới ánh sáng mờ nhạt của hành lang, cả hai đứng sát bên nhau, cảm nhận từng nhịp đập trái tim của đối phương. Không cần thêm bất kỳ lời nói nào, vì cả hai đều hiểu rằng, tình yêu của họ đã bước qua ranh giới cuối cùng.

Một tình yêu đơn giản, không cầu kỳ, nhưng đầy chân thành và vững chãi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip