MinhDuy

Warning: Có đề cập tới cái ch*t
.
.
.
.
.
.
.
_____________

Tâm trí hoảng loạn của Thiên Minh phi thường đổ vỡ
Càm giác như có hàng vạn mũi kim đâm vào mọi nơi trên da thịt không chừa lỗ hở, đâm sâu vào trái tim bên trong của người đã yên giấc ngàn thu nhưng tình yêu vẫn tồn tại mãi vì người mình yêu.

Sự đả kích đã mang đến hơi mặn từ tuyến lệ ấm nóng, Thiên Minh cảm thấy cố họng mình bỏng rát, lồng ngực điên cuồng co bóp như thể đang có một trận cuồng phong đã càn quét mọi sự sống bên trong nó.
Tại sao lại nghiệt ngã đến như vậy?
Trái tim đang đập trong lồng ngực Thiên Minh...chính là trái tim của Thanh Duy - mặt trời rực rỡ cuộc đời anh.
Tình yêu đang bao bọc trong anh... chính là tình yêu cậu dành cho anh.
Sao Duy có thể nhẫn tâm với Minh như vậy...

••••••••••••••••

Mặt trăng tắt thở bên bờ biến chết, ngọn gió linh động trong đêm đen xối xả, tựa như đánh thẳng vào cái lòng vốn chẳng nguôi ngoai.

Thiên Minh, nửa đêm rồi, vì sao anh chưa say giấc nồng?
Anh đợi ai vậy?

Trầm mình trong cái lạnh thuở ban sơ, hẳn rằng chẳng ai mong mỏi cảm giác chìm sâu xuống lòng đại dương xanh thằm, và hỡi ôi, màn giao hưởng ấy vẫn tuyệt nhiên như lúc đầu. Thối rữa, mục nát cào cấu tâm hồn anh. Nhưng anh hoàn toàn chùn bước, cơ thể linh hồn anh níu kéo lại nơi đây, chắc cũng vì muốn được tự mình gặm nhấm cái lạnh sâu sắc tới thế.

Mang một thân thể ướt sũng với cõi hồn nát tươm, Thiên Minh lặng nhìn bầu trời đêm đầy sao. Anh nguyện lòng từ bỏ năm tháng kiêu ngạo rực rỡ, chỉ để đổi lấy một phần dương quang trong mắt người.
Cái thổn thức chưa từng nguôi ngoai dằn sâu trong đáy lòng khắc khoải

Anh cũng tự nhủ hết đêm nay, anh sẽ quên em, anh sẽ ngừng yêu em, thôi không nghĩ về em nữa
Vậy nên, cho phép anh yêu em nốt đêm nay thôi, Duy nhé?

Như con sâu bướm phá kén bay ra ngoài, Minh từng có niềm tin vào nguyện ước của Thanh Duy về một tương lai trên nội cỏ xanh biếc, cậu sẽ nắm tay anh, và cứ vậy thương nhau. Sau đó họ sẽ cùng già đi, vẫn tình yêu ấy bình yên, mặc kệ đời.
Nhưng rồi, tương lai tươi đẹp ấy cũng phải ngả mũ trước lằn ranh xoay chuyển.
Anh gục ngã trước số phận, còn cậu thì cứ thế rời đi...

Duy để lại cho anh nỗi đau tột cùng, có thể sẽ đi theo anh đến suốt đời. Còn cậu thì lại bỏ rơi anh chet cùng nỗi đau ấy, cậu vẫn là nhẫn tâm
Được rồi, đã vậy thì...
Linh hồn rũ rượi phủ phục dưới ánh trăng soi, ngày mai, khi bình minh bật nắng, Minh quyết định sẽ ngừng yêu Duy. Thật đấy
Và Duy cũng phải như vậy nhé, cậu đi trên con đường rải hoa của cậu, anh đi trên chiếc cầu độc mộc của anh.

Sớm thôi, Minh sẽ tiếp tục chuyến phiêu lưu của chính mình,
lật những trang đời mới,
chạy đua với thời gian rồi già đi từng chút một

Còn Thanh Duy vẫn mãi là cậu thiếu niên năm ấy,
đi trên con đường rực rỡ ánh kim

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip