22. Duy Trường

Từ trong giấc chiêm bao giật mình thức dậy. Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt em.

Đau đớn và tủi nhục tràn về trong trí óc, Xuân Trường nhớ về những ngày tháng kinh khủng nhất cuộc đời mình.

Một tên xa lạ đã giết chết mẹ em, chính mắt em đã nhìn thấy con dao trên tay gã từng nhát xuyên qua da thịt của mẹ.

Em thấy nước mắt mẹ lăn dài, thấy cánh tay hướng về phía em nặng nhọc trút hơi thở cuối cùng.

Ánh mắt đau khổ và tuyệt vọng, lời mẹ nói như một lời thỉnh cầu, lời thì thầm từ cõi chết, giọng thều thào nhưng vẫn nghe rõ từng câu chữ: " Trường, chạy...đi con.".

Một đứa trẻ 13 tuổi, thật khó để tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt mình. Em cứ đứng chôn chân ở đấy, nước mắt tuôn ướt đẫm hai gò má, miệng như cứng đờ không thể nói nổi một câu, đôi mắt trân trân khắc ghi từng vệt đỏ tươi vấy trên sàn nhà.

Thả thi hài người phụ nữ trượt trên vách tường, gã nhìn em với ánh mắt điên dại và con dao trên tay, một giọt máu lăn theo mũi dao sắc nhọn rồi đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.

Đôi mắt căng tròn đầy kinh hoàng, môi lại nhoẻn lên nụ cười méo mó, em nghĩ có lẽ em sắp gặp được mẹ rồi.

Tiếng kim loại rơi xuống làm em bừng tỉnh, đôi tay được ai đó nắm lấy kéo chạy đi thật nhanh.

Sau lưng là tiếng rượt đuổi, tiếng gầm gừ như một con thú hoang săn mồi.

Người kia vẫn chăm chăm về phía trước, một chút cũng không ngừng nghỉ, em chẳng biết mình rồi sẽ đến nơi đâu, chỉ cảm thấy nơi tim an tâm đến lạ, giống như lúc cạnh mẹ vậy.

Nghĩ đến đây em lại khóc, từng giọt mặn chát chạm bờ môi. Tiếng bước chân đằng sau nhỏ dần rồi biến mất, nước mắt của em cũng cạn khô trên gương mặt mê dại.

Giữa núi đồi bao la cùng một người xa lạ, em chẳng biết mình nên mừng vì thoát khỏi tay sát nhân điên cuồng kia, hay nên buồn vì những thứ sắp sẽ xảy ra.

Mặc kệ đi, em giờ chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, đôi chân bé nhỏ mỏi mệt khụy xuống, tệ thật, sức chạy cũng chẳng còn nữa là.

Có lẽ bây giờ hoặc lát nữa sẽ có vài con thú hoang đến đây mang em về với mẹ. Đôi mắt mơ màng càng ngày càng mất đi sự tỉnh táo.

Nhìn người đã ngất dưới chân, Hồng Duy thở hắt một hơi thật dài, cố gắng nâng người kia dậy, đến một cái hang gần đấy nghỉ ngơi.

Thật sự chính bản thân hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hành sự như vậy, chỉ nhớ rằng lúc ấy con tim loạn nhịp, hơi thở gấp gáp tưởng chừng như mình sắp mất thứ gì đó rất quý giá, con tim mách bảo rằng nếu hắn làm ngơ hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Thế là hắn bất chấp nguy hiểm, thừa cơ tên đàn ông còn chưa để ý đến mình, chạy đến hất văng con dao rồi kéo em đi thật xa. Sức của một đứa trẻ, chạy đường dài như vậy nhất định vô cùng mệt mỏi, nhưng cái khao khát sống sót làm hắn không thể dừng bước.

Đến lúc thoát khỏi sự truy đuổi, ngừng lại, cũng là lúc hai chân mỏi nhừ tưởng chừng chẳng thể đứng vững, nhìn đến cậu trai đã lịm đi, lại như vớt vát chút sức lực cuối cùng mà kéo người kia đến nơi an toàn.

Lúc Xuân Trường tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, tia nắng dịu dàng phủ lên tấm thân em một màu vàng nhạt.

Em nhìn quanh, đây là một cái hang khá rộng, không khí âm ẩm tạo cảm giác mát mẻ, dễ chịu, có lẽ đã có một cơn mưa vào đêm qua.

Vươn mình một cái, cậu con trai vẫn chìm trong giấc ngủ bình yên, khuôn mặt non nớt hình như còn khá nhỏ tuổi.

Nhớ lại đêm qua, không ngờ bóng lưng nhỏ bé ấy lại làm em cảm thấy yên tâm đến lạ, nghĩ đến đây em bất giác mỉm cười, cũng bất giác quên đi cảnh tượng kinh hoàng mà cả đời em nhớ mãi.

Tiếng lạo xạo vang lên, người con trai đã tỉnh, nhìn em với đôi mắt còn ngái ngủ. Em quay ngang, mặt em nóng hổi đỏ ửng lên, ngại ngùng nói lời cảm ơn.

Cậu trai nghe xong cười khì, bàn tay gãi gãi đầu, luôn miệng không sao.

Thì ra, cậu bé ấy nhỏ hơn em một tuổi, tên Hồng Duy, nhà ở ngay trên vùng đồi núi này, hôm qua xuống núi bán củi thì tình cờ nhìn thấy mọi chuyện và ra tay cứu giúp.

Thật là một người dũng cảm. Em cảm thán, đôi mắt rũ xuống nét u sầu, lẳng lặng lắng nghe hắn kể mọi chuyện mà ngồi bó gối.

Dường như cũng nhận ra mình đã lỡ lời, cuốn quýt một hồi chỉ có thể tìm cách đổi sang chủ đề khác.

- Anh có muốn làm anh trai em không?... Ý em là, anh cũng không thể về nhà, em cũng không thể bỏ anh một mình ở đây, anh sẽ... sẽ về nhà cùng em chứ?... Nếu anh không đồng ý cũng không sao, em... em sẽ cố gắng giúp anh nếu anh cần.

Cậu bé nói năng lộn xộn, lắp bắp chẳng thành câu vậy mà em có thể cảm nhận được tất cả chân thành trong đó.

Khe khẽ gật đầu, em từ nhỏ đã mất ba giờ mất cả mẹ, căn nhà đó với em bây giờ là một nơi đầy những ký ức đau thương mà cả đời chẳng muốn đặt chân tới...

Hắn gần như mừng quýnh lên, vội vàng dắt em đi như sợ em đổi ý. Đường núi rất khó đi, qua cơn mưa lại càng trơn trượt, em khó nhọc tìm cách bấu víu vào các gốc cây trên đường để tránh bị ngã.

Bỗng một bàn tay nắm chặt tay em, cảm giác vẫn nguyên vẹn như đêm qua, chỉ khác hắn không còn chăm chăm về phía trước mà quay về sau nhìn em cười.

Em nghĩ mình đã chọn đúng.

Ba mẹ hắn sau khi nghe câu chuyện của em đều tỏ ra hết sức xót thương, chấp nhận em ở lại cũng yêu thương em hết mực.

Họ còn giúp em báo án, giúp em đưa tên ác nhân kia vào tù, trong giây phút gã bị trói buộc trên tay chiếc còng số 8, gã nhìn em bằng ánh mắt đầy căm phẫn và nói rằng gã hối hận vì đêm hôm ấy không giết chết em.

Hối hận thì đã sao, hiện tại em vẫn sống, vẫn đứng đây nhìn gã ở sau song sắt.

Em mỉm cười với hai dòng nước mắt lăn dài, mẹ à! Mẹ có vui không? Kẻ gây ra tội lỗi với mẹ giờ đã phải chịu hình phạt thích đáng... Nếu có, thì trở về với con, được không mẹ..

.......

- Em lại gặp ác mộng à. - Một giọng nói ấm áp vang lên làm em tỉnh khỏi cơn mộng mị.

- Không có, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ. - lắc đầu, em vùi mình vào vòm ngực ấm áp, cậu bé năm nào giờ đã cao lớn, rực rỡ như ánh hoàng hôn.

Em bây giờ, đã có gia đình riêng của mình, có cuộc sống hạnh phúc đầy ao ước, có một người yêu thương mình hết mực.

Hắn xót xa lau khóe mi của em, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng. Em mỉm cười, ngày ấy em đã từng rất hận người đàn ông đó, nhưng giờ thì không, lớn lên cũng tự mình ngộ ra rất nhiều chuyện.

Há chăng cũng là ý trời, người lấy đi người phụ nữ yêu em nhất, lại ban cho em người đàn ông này, người mà em sẽ trao hết nửa đời còn lại, nắm lấy đôi tay một phút cũng chẳng buông lơi.

- Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, em khóc anh xót lắm.

Hắn xoa xoa mặt em, tỏ vẻ mếu máo, em bật cười mà đánh hắn nhẹ một cái, hắn lại lăn đùng ra mặt nhăn nhó, đau đớn đến tột cùng, miệng hô hào bạo lực gia đình.

Chỉ giỏi bày trò chọc em thôi. Cứ thế hắn cùng em đùa giỡn đến mệt lã mà thiếp đi, hắn kéo cao chăn để em khỏi lạnh, một nụ hôn đáp trên vầng trán.

Mẹ ơi! Mẹ có nhìn thấy không, con bây giờ rất hạnh phúc, mẹ kiếp sau nhất định cũng phải hạnh phúc, nhé!.

--------------------

Em ngày ấy, có những thứ mà em hiện tại không có.

Em hiện tại, có những thứ mà em ngày ấy không có.

Nhưng dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, thì từ đây vẫn sẽ luôn có bóng dáng anh - người em thương.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip