【Hâm Kỳ】Đón gió
Công tử - Hâm ✘ Tuần bổ - Kỳ
==================
(1)
Trà quán ồn ào náo nhiệt, Đinh Trình Hâm chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Anh ấy là khách quen của tiệm trà này, tiểu Nhị trong quán đều biết rằng vị công tử này của Đinh Gia thích chỗ ngồi có phong cảnh đẹp nhất trên lầu hai, vì vậy nên đã nói với những vị khách khác, chỗ ngồi này là đã được đặt trước rồi.
Đinh Trình Hâm thích uống trà, trong nhà còn có một vị tỷ tỷ, dù là nữ nhân nhưng lại vô cùng tài giỏi, xét về công việc buôn bán Đinh Trình Hâm không giỏi bằng tỷ ấy, vì vậy dần dần anh không còn tham gia vào những chuyện này nữa.
Đinh Trình Hâm qua khung cửa sổ được chạm khắc tỉ mỉ nhìn ra ngoài, tình cờ thấy một vụ hỗn loạn - tên ăn trộm đã lấy cắp túi tiền và đang bỏ chạy trên đường, nhưng do người dân phát hiện kịp thời, hắn đã nhanh chóng bị bắt lại, Đinh Trình Hâm nhìn thấy một thiếu niên từ trên không nhảy xuống, tung một cú đá vào tên trộm đó.
Thiếu niên thoạt nhìn chắc cũng tầm hai mấy tuổi, thân hình nhỏ nhắn nhưng võ công không tồi, hung hăng đè tên trộm xuống đất: "Giao ra đây."
Tên ăn trộm có chút do dự, thiếu niên dưới chân dùng sức một chút, đôi giày ấn mạnh lên người tên trộm, đau đớn khiến cho hắn phải van xin: "Đại nhân tha mạng, tôi không dám nữa!" Thiếu niên phất tay: "Biến đi." Rồi đưa tay lên, chỉnh lại tóc.
Thật thú vị. Đinh Trình Hâm nghĩ, rồi quay sang nhìn thấy trong bình sứ ở trên bàn có hoa, còn chưa nhìn xem là loại hoa gì, tâm trạng vui vẻ, hướng vào người dưới lầu mà ném xuống.
Thiếu niên đó ngẩng đầu lên, đối diện trực tiếp với đôi mắt hồ ly đang cười của Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm nhướn mày với cậu ấy: "Lên đây ngồi chút không?"
(2)
"Mã Gia Kỳ." Thiếu niên chắp tay chào hỏi: "Hân hạnh, công tử."
"Cậu biết tôi?" Đinh Trình Hâm gọi thêm một ấm trà và rót cho Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ nghe hỏi vậy liền để lộ ra nụ cười mang cảm giác của thiếu niên: "Người người đều biết Nhị công tử nhà họ Đinh thích ngồi trên tầng hai của Ngọc Minh Lâu, ngài lúc nãy mới thả hoa xuống thì tôi đã nhận ra rồi."
"Danh tiếng này lan rộng đến thế rồi à?" Đinh Trình Hâm híp mắt cười, đôi mắt hồ ly cũng vì vậy mà cong lên, sau đó đổi chủ đề, "Võ công của cậu không tồi."
Mã Gia Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ: "Trùng hợp thôi, trùng hợp thôi, tôi cũng chỉ biết một chút."
"Thấy cậu tuổi tác cũng không lớn, đã đến quan phủ làm việc rồi, quả là thiếu niên anh hùng." Đinh Trình Hâm khen ngợi, nhưng Mã Gia Kỳ lại cụp mắt xuống, lúc sau cười nhẹ.
"Công tử quá lời rồi, thiếu niên anh hùng cái gì chứ, tôi không dám nhận."
Đinh Trình Hâm lại nghe thấy tiếng thì thầm của thiếu niên đổi diện.
"Chẳng qua là cha nhất định muốn tôi kế thừa vị trí của ông ấy mà thôi."
(3)
Dần dần trở nên thân quen, Đinh Trình Hâm biết được Mã Gia Kỳ vốn xuất thân từ Mã gia ở Trịnh Châu.
Từ khi Mã gia đến Bắc Kinh đã đảm nhận công việc tuần bổ qua nhiều thế hệ, đến giờ cặp song sinh này của Mã gia cũng vào phủ làm việc. Thật bất ngờ khi Mã Gia Kỳ không thực sự muốn làm công việc này, cậu ấy sức lực không lớn, công phu cũng không bằng người khác, thực sự không phù hợp với vị trí này.
"Nếu như không làm tuần bổ, ngươi muốn làm cái gì?" Đinh Trình Hâm hỏi cậu.
Mã Gia Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Chưa nghĩ tới."
"Ngốc." Đinh Trình Hâm cười cười, đưa tay gạt đi chiếc lá rơi trên tóc Mã Gia Kỳ.
Mùa đông đến rất nhanh, năm nay có nhiều chuyện, quan phủ thay đổi, Đại công tử Mã gia - Mã Gia Thành đã đảm nhiệm vị trí của Mã Lão Gia. Mã Gia Thành từ trước đến nay luôn yêu thương Mã Gia Kỳ, nên chỉ để đệ đệ làm công việc tuần bổ trên danh nghĩa, có báo cáo công việc này lại hay không cũng đều nhắm mắt làm ngơ.
Mã Gia Kỳ không phải cố ý không đi đến phủ, mà vì cậu bị bệnh rồi.
Mã Gia Kỳ vốn đã gầy, bị bệnh còn khiến cậu trông gầy hơn, cảm giác như chỉ cần một cơn gió nhẹ bất chợt cũng có thể thổi bay cậu.
Đinh Trình Hâm đưa cậu về phủ của mình chăm sóc cả ngày. Anh nhớ lại trước đây đã từng gặp qua Mã Gia Kỳ, một thiếu niên lúc nào cũng buộc tóc đuôi ngựa cao, khí thế hiên ngang mạnh mẽ. Nhưng khi bị bệnh cậu không còn tâm trí nào mà để ý đến mái tóc của mình nữa, hiếm khi thấy dáng vẻ không chỉn chu này của cậu, Đinh Trình Hâm lại có chút cảm thấy khá ưa nhìn.
"Bây giờ thì nghĩ được rồi chứ, sau này cậu muốn làm gì?"
Đinh Trình Hâm lại hỏi, Mã Gia Kỳ lúc này đang được bao bọc bởi áo choàng của Đinh Trình Hâm, ngồi ở hiên nhà ngắm tuyết rơi, toàn thân mềm mại.
"Không nghĩ ra." Ngay cả thanh âm của người bệnh cũng êm dịu, "Ngài giúp tôi nghĩ đi."
Đinh Trình Hâm vuốt tóc cậu: "Vậy đợi ta nghĩ kỹ, rồi sẽ nói cho cậu."
(4)
Mã Gia Kỳ sau khi khỏi bệnh liền rời khỏi Đinh phủ. Suy cho cùng, cậu vẫn còn công việc phải làm.
Đã một thời gian dài Đinh Trình Hâm không gặp cậu, thực ra cũng không có nhiều trường hợp cần tuần bổ phải hành động.
Đinh Trình Hâm vẫn ngày ngày đến quán trà, vẫn chỗ ngồi đó, vẫn là nơi cửa sổ quen thuộc đó.
Anh vẫn luôn nhớ về lần đầu tiên gặp Mã Gia Kỳ, thiếu niên một thân quản phục gọn gàng, hiên ngang từ trên cao phi xuống.
"Bắt lấy hắn."
Tiếng hét hoảng loạn từ bên ngoài truyền đến, Đinh Trình Hâm tim đập liên hồi, ngó đầu nhìn ra ngoài.
Mã Gia Kỳ di chuyển nhẹ nhàng, mái tóc dài được buộc gọn say gáy đang tung bay.
Thiếu niên trong bộ quản phục cất giọng rõ ràng: "Quan phủ sẽ xử lý, người không liên quan mau tránh đường!" Đinh Trình Hâm chống cằm cười cười, người phía dưới vỗ vỗ phủi bụi trên người mình, đang truyền lệnh cho người áp giải tên trộm đi, bất ngờ từ phía trên rơi xuống một bông hoa, chính xác rơi trúng đầu Mã Gia Kỳ.
Thủ phạm nheo đôi mắt hồ ly hỏi cậu: "Lên đây ngồi chút không?"
Mã Gia Kỳ lần này đã nhìn rõ được bông hoa trong tay mình, hoa sơn chi(1), nó giản dị và tao nhã như Đinh Trình Hâm.
Đinh Trình Hâm cũng đã nghe nói qua về hoa sơn chi, anh ném bông hoa này xuống là để bày tỏ rằng muốn được ở bên cậu mãi mãi.
Người nọ không đợi Mã Gia Kỳ đi lên mà tự mình đi xuống. Đinh Trình Hâm đem Mã Gia Kỳ ôm vào lòng, xoa nhẹ mái tóc cậu.
"Tôi đã nghĩ ra rồi, cậu làm tuần bổ, nhưng mà là tuần bổ trong cuộc đời tôi, cậu chỉ cần bắt một người thôi là đủ rồi."
Mã Gia Kỳ nghe vậy liền cười, hỏi Đinh Trình Hâm, ngài nói như vậy thì sau này rốt cuộc tôi làm gì.
Đinh Trình Hâm nghiêng người: "Không cần nghĩ sau này nữa, hiện tại luôn đi, cậu làm người yêu của ta."
--------------------------------------------------------------
(1): Hoa sơn chi là biểu tượng của sự rõ ràng và cũng là biểu tượng của sự phản ánh. Nhiều giáo phái đặt cây sơn chi trong thiền định để hướng người theo đạo đi đến cốt lõi của chính mình, đó là sự hiểu biết và giác ngộ. Bên cạnh đó, hoa sơn chi cũng tượng trưng cho sự bảo vệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip