【All27 】Sốt
【All27 】sốt
Link : https://daodoujiekangbaziwulaoban.lofter.com/post/1fa42758_2ba8df6e6
Editor : Kaori
Không phá cp chính thức, anh hai chỉ là tình bạn.
Gokudera Hayato
Gokudera Hayato có trách nhiệm đánh thức thủ lĩnh hằng ngày, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, thủ lĩnh Vongola vẫn thích nằm dài trên giường, đương nhiên là do Gokudera cố ý nuông chiều cậu. Lúc Reborn còn phụ trách Sawada Tsunayoshi thì không đến lượt cậu ngủ nướng. Sau này, Reborn đảm nhận vai trò Môn Ngoại Cố Vấn, có nhiều việc bận rộn nên những việc nhỏ như đánh thức thủ lĩnh giao cho chó liếm... à không..cánh tay phải Gokudera Hayato. Về lý do tại sao phải cử người đánh thức Sawada Tsunayoshi thay vì để cậu ấy quen với việc tự thức dậy hoặc sử dụng đồng hồ báo thức, chúng ta sẽ không đi sâu vào vấn đề đó.
Dĩ nhiên là Gokudera Hayato không nỡ đánh thức Sawada Tsunayoshi đang ngủ say, nếu như có thể, hắn thậm chí có thể nuông chiều thủ lĩnh ngủ đến khi trời sập, theo lời hắn, những người bên ngoài kia đáng để chờ cho tới khi Sawada Tsunayoshi tỉnh dậy và báo cáo công việc. Nhưng hắn cũng hiểu điều này rõ ràng là không thể. Bình thường hắn sẽ nhẹ nhàng mở cửa, sau đó nhẹ nhàng đánh thức Tsunayoshi. Khi cậu tỉnh dậy, hắn nhanh chóng đổ nước nóng vào chậu, nặn kem đánh răng, giúp thủ lĩnh đang mơ mơ màng màng thay quần áo. Chờ đến khi hắn loay hoay chuẩn bị xong mọi thứ, Sawada Tsunayoshi gần như đã tỉnh táo. Sawada Tsunayoshi dần quen với kiểu chăm sóc này sau nhiều lần phản đối nhưng vô ích, từ sợ hãi và đỏ mặt lúc đầu cho đến để mặc Gokudera chuẩn bị bản thân trong vô thức.
Hôm nay cũng là một ngày như vậy.
Gokudera Hayato nhẹ nhàng mở cửa, lập tức cau mày, nhiệt độ điều hòa trong phòng thấp hơn hôm qua 3 độ, hắn nhìn về phía giường, đúng như dự đoán, Sawada Tsunayoshi co lại thành một quả bóng nhỏ. Hắn tăng nhiệt độ điều hòa, nhanh chóng đi ra ngoài phân phó nhà bếp đun một bình nước nóng, sau đó giúp Sawada Tsunayoshi thay quần áo, Sawada Tsunayoshi từ từ tỉnh dậy: "Chào buổi sáng, Hayato. Hôm nay lại làm phiền cậu nữa rồi."
"Judaime, chào buổi sáng. Ngài có khỏe không? Sáng nay tôi thấy điều hòa nhiệt độ thấp hơn bình thường 3 độ."
"À! À, hôm qua tớ tắm xong thấy hơi nóng nên chỉnh nhiệt độ thấp xuống, rồi quên tắt mất. Bây giờ..." Sawada Tsunayoshi cảm thấy, "Không có gì khó chịu cả, chỉ là rằng nhiệt độ điều hòa thấp hơn chút thôi."
Tiếng gõ cửa vang lên, Hayato Gokudera rời khỏi giường và đi lấy nước nóng. Sau khi Tsuna tắm xong, hắn đưa ly nước cho cậu, "Judaime, trước tiên hãy uống một ly nước để làm ẩm cổ họng."Sawada Tsunayoshi hiểu ý của Jokudera. Nhiệt độ nước vừa phải, không quá nóng và cậu cảm thấy ấm áp sau khi uống. Gokudera Hayato lại đặt bàn tay lên trán Tsunayoshi để kiểm tra, không có phát sốt. Sawada Tsunayoshi đã quen với sự cẩn thận của Gokudera nên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên để đối phương đo nhiệt độ cho mình.
"Judaime, nếu ngài cảm thấy không thoải mái, xin ngài phải kịp thời nói cho chúng tôi biết ."
"Được rồi, được rồi, Hayato đang làm quá thôi."
Reborn
Trạng thái hôm nay của Sawada Tsunayoshi không được tốt.
Reborn nhìn người bên cạnh, mặc dù Sawada Tsunayoshi đã kiềm chế bản thân nhưng quý ngài sát thủ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Sawada Tsunayoshi đã thay đổi, dồn dập hơn.
Reborn nhớ lại những gì Gokudera Hayato đã nói với hắn trước cuộc họp. Chẳng lẽ cậu ta thực sự bị sốt vì điều hòa phà hơi lạnh suốt đêm? Hắn hơi quay đầu lại nhìn Sawada Tsunayoshi. Mặt cậu ta không đỏ, chỉ nhìn mặt cũng không thể biết cậu ta có bị sốt hay không. Trước mặt mọi người, Reborn không thể dùng tay đo nhiệt độ cho Sawada, hắn chỉ có thể làm ra bộ dáng chăm chú nghe cuộc họp.
Sawada Tsunayoshi cảm thấy mình bị sốt, nhưng sờ vào trán lại thấy mát lạnh, không biết mình bị sao nữa, chỉ cảm thấy sức lực của cậu đang suy yếu. Chỉ cảm thấy sức lực dần yếu đi, thậm chí ngồi cũng trở nên khó chịu, cậu thở mạnh, cố gắng ghi lại nội dung cuộc họp, nhưng đầu óc ngày càng trở nên giống như một cục bột nhão, từng chữ chạy từ tai này qua tai khác, chẳng đọng lại gì.
Cho đến khi hai người rời phòng họp, lên xe, Sawada Tsunayoshi chạm vào cái cổ nóng bừng của mình và nói với Reborn: "Reborn, hình như tôi bị sốt."
"Ừm." Reborn gọi đội y tế chuẩn bị sẵn sàng, người lái xe thức thời tăng tốc và lái xe về trụ sở càng nhanh càng tốt.
Ánh mắt Sawada Tsunayoshi hơi tan rã, ở trên xe, tháo bỏ lớp ngụy trang, hơi thở trở nên nặng nề, cơn sốt cao khiến cậu cảm thấy như mọi thứ phun ra từ mũi đều là lửa.
Reborn đặt bàn tay mát lạnh của mình lên cổ Sawada Tsunayoshi. Nhiệt độ trên tay hắn khiến Tsuna cảm thấy thoải mái, không nhịn được nghiêng đầu cọ bàn tay Reborn.
"Tsuna, nếu cảm thấy khó chịu quá thì cứ đi ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn."
Sasagawa Ryohei
"Sawaha, hết mình không sao chứ!" Sasagawa Ryohei hét lên khi nhìn thấy Reborn.
Người trong vòng tay của Reborn cử động, "Anh trai?" Sawada Tsunayoshi vẫn còn trong trạng thái xuất thần. Sốt cao đốt cháy sự tỉnh táo của cậu, nhưng cậu cũng hiểu rằng lúc này mình đang được ôm kiểu công chúa, có chút xấu hổ nói: "Reborn, tôi không sao, thả tôi xuống."
Reborn biết Tsunayoshi đang ở bên ngoài, muốn giữ thể diện và không thích bị người khác vây xem, chưa kể ở đây còn có cấp dưới nên đặt cậu xuống và giao cho đội y tế.
Sasagawa Ryohei bế cậu lên và đặt lên cáng, "Anh hai, cái này có hơi quá rồi."
"Sawada! Một người đàn ông thực sự không nên sợ hãi đi khám bác sĩ!"
Anh hai à! Chuyện này hoàn toàn không giống nhau!
Trở về phòng, Leon biến thành nhiệt kế, 39°. Đội ngũ y tế lo lắng và kiểm tra lại. Cơn sốt đã lên tới 39,5° và có xu hướng tăng nhẹ. Sasagawa Ryohei nhìn vào nhiệt kế hiển thực ở mức đỏ chót, "Sawada! Cậu cần phải nghỉ ngơi thật tốt."
Bác sĩ đứng sang một bên, nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra rồi truyền dịch cho Sawada Tsunayoshi.
Đầu Sawada Tsunayoshi đau như búa bổ, không còn sức lực để làm việc nói chuyện. Sau khi tiêm tĩnh mạch, bác sĩ và Sasagawa Ryohei đi ra ngoài. Phòng bệnh rất yên tĩnh, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sasakawa Ryohei nắm lấy bác sĩ: "Boss bị sao vậy? Sức khỏe cậu ấy chắc không tệ đến thế phải không?"
Bác sĩ bất lực trả lời: "Ngài ấy quá mệt mỏi, giống như một sợi dây bị kéocăng. Lần này bị cảm lạnh chỉ là giọt nước tràn ly, trước kia sinh hoạt không lành mạnh, áp lực tinh thần to lớn và những vết thương trong trận chiến đều khiến cơ thể ngài ấy rơi vào tình trạng nguy kịch."
Sasakawa Ryohei hiếm khi thiếu kiên nhẫn như lúc trước, anh cau mày lắng nghe lời của bác sĩ "Tôi hết mình đã biết. Xin hãy cho tôi biết cần chú ý những gì và cách điều trị."
Yamamoto Takeshi
Yamamoto Takeshi trở lại vào ban đêm. Gần đây hắn đang làm nhiệm vụ và không có mặt tại trụ sở. Hắn vội vã quay về khi nghe tin Sawada Tsunayoshi bị bệnh đêm kết thúc nhiệm vụ. Sawada Tsunayoshi đã ngủ, nhưng hắn không yên tâm mà tính toán đi xem Tsunayoshi một chút rồi về phòng.
Khi Yamamoto Takeshi đi tới, Sawada Tsunayoshi đang nằm trên giường trằn trọc. Cơn sốt khiến cơ bắp đau nhức, nhức đầu, đau lưng, đau chân, đau tay, giống như có người không ngừng hành hung cậu. Nằm không thoải mái, ngồi cũng không thoải mái, chỉ có thể ở trên giường lật qua lật lại như bánh nướng.
Yamamoto Takeshi nhẹ nhàng mở cửa, âm thanh nhỏ vang lên cảnh báo Sawada Tsunayoshi, cậu lập tức đi về phía cửa, "Ai?"
"Yo, Tsuna, tớ đây." Yamamoto bật đèn ngủ trong phòng.
"Takeshi, cậu về rồi. Mọi chuyện thuận lợi chứ?"
"Chà, mọi thứ đều ổn. Tsuna, cậu không ngủ được à?" Yamamoto Takeshi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nhìn Sawada Tsunayoshi bằng ánh mắt chăm chú, mày nhíu lại.
Sawada Tsunayoshi có chút ngại ngùng trả lời: "À , có chút đau." Nói xong, giống như sợ đối phương quá lo lắng, vội xua tay nói: "Nhưng không có việc gì. Vậy thôi, Takeshi, cậu về phòng ngủ đi."
Yamamoto Takeshi thấy Sawada Tsunayoshi cậy mạnh nên chỉ trả lời: "Tớ sẽ ở lại đây với cậu."
Tsunayoshi cũng vậy biết tính cách của Yamamoto, thấy đối phương rất kiên quyết, cậu chỉ đơn giản xích sang một bên, ra hiệu cho Yamamoto Takeshi tiến lên, ngồi như vậy cả đêm cũng không có vấn đề gì, Yamamoto Takeshi dứt khoái tháo giày rồi leo lên giường, cẩn thận ôm Tsunayoshi vào lòng, không nhúc nhích.
Ngay khi hắn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe thấy Sawada Tsunayoshi không nhịn được kêu đau, Yamamoto Takeshi lặng lẽ thở dài, anh đặt tay lên lưng Tsunayoshi và đốt lửa. Thuộc tính mưa có tác dụng làm dịu. Yamamoto Takeshi dựa vào khả năng điều khiển hỏa lực siêu phàm của mình để cẩn thận đưa ngọn lửa vào cơ thể Tsuna, để cơn đau bồn chồn dịu đi đôi chút.
Rokudo Mukuro
Ý thức của Sawada Tsunayoshi chìm xuống biển sâu. Áp lực của biển sâu khiến cậu khó thở, phổi như muốn nổ tung, nhiệt độ cơ thể cũng giảm nhanh chóng, cậu cảm thấy rất lạnh.
"... Yoshi "
"Sawa..."
"Sawada Tsunayoshi!"
Giống như cuối cùng cũng hít được một hơi, Tsunayoshi nổi lên mặt nước, há to miệng thở gấp.
" Hụ khụ khụ khụ khụ khụ.... " Cậu nằm trên bãi cỏ ho dữ dội, như muốn ho ra hết nước trong bụng.
Rokudo Mukuro xuất hiện trong màn sương ở bên cạnh , "Oya, thật là một tên mafia chật vật đây ~"
Sawada Tsunayoshi nhìn xung quanh, khu vực biển khiến cậu cảm thấy lạnh lẽo và khó thở đã biến mất, bây giờ được bao quanh bởi những bãi cỏ rộng và gió nhẹ, anh biết rằng đó là tác phẩm của Rokudo Mukuro.
"Mukuro, cảm ơn anh." Sawada Tsunayoshi xoay người, dứt khoát không có hình tượng mà giang hai tay hai chân nằm trên mặt đất. Ngay cả trong giấc mơ, Tsuna vẫn bị cơn sốt hành hạ. Cậu thấy khó chịu khắp người cũng không thể tập trung chút sức lực nào.
Mukuro đưa tay về phía Tsunayoshi :"Đừng tự mình đa tình như vậy. Đây là cơ thể tôi nhìn trúng, tôi chỉ không cho phép nó gặp vấn đề mà thôi."
Sawada Tsunayoshi không thể không phàn nàn, vẫn mạnh miệng như mọi khi.
Bàn tay của Rokudao Mukuro phát ra ngọn lửa mang thuộc tính sương mù, Sawada Tsunayoshi cảm thấy như thể cơ thể mình đang chìm vào chiếc chăn mềm mại nhất. Trước khi ý thức chìm vào bóng tối, anh ta lẩm bẩm: "Mukuro, cảm ơn bạn anh."
Rokudo Mukuro nhìn Sawada Tsunayoshi cuối cùng đã chìm vào giấc ngủ sâu trong thế giới tinh thần. Hắn cụp mắt, cuối cùng ở một nơi không có ai thẳng thắn mở miệng: "Un bel sogno. (Hãy mơ một giấc mơ đẹp)"
Hibari Kyoya
"Bóng cây xanh tươi tốt, không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn là tốt nhất, luôn giống nhau, khỏe mạnh và mạnh mẽ..."
Đây là.... bài ca trường Namimori? Sawada Tsunayoshi đang hôn mê mơ hồ nghĩ, giọng nói này... nghe như Hibird, chẳng lẽ là Kyoya ở đây? Sawada Tsunayoshi cố gắng mở mắt ra, nhưng ánh sáng trắng chói lóa trong phòng bệnh xuyên qua khiến cậu không thể mở mắt.
Một bàn tay to che mắt cậu, lòng bàn tay hơi lạnh, lông mi run rẩy của Sawada Tsunayoshi chọc vào lòng bàn tay khiến người nọ ngứa ngáy.
"Kyoya?"
"Ừm." Hibari Kyouya vẫn ít nói như mọi khi. Anh không nói chuyện với Sawada Tsunayoshi, như thể anh vội vã từ Nhật Bản vào đêm khuya chỉ để lặng lẽ đứng đây và giúp Tsunayoshi che chắn khỏi ánh sáng rực rỡ.
"Em chỉ bị cảm lạnh thôi, không đáng để Kyoya vượt ngàn dặm chạy tới."
"Ừm."
"Trong thuốc có phải có thành phần an thần không? Em... lại hơi buồn ngủ... Hiếm khi Kyouya ghé qua..." Có lẽ là do bầu không khí quá yên tĩnh hơn nữa còn có tác dụng thôi miên của thuốc, ý thức của Sawada Tsunayoshi lại buồn ngủ, cậu cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ.
Tay Hibari Kyoya nhẹ nhàng vuốt mắt cậu, lực rất nhẹ nhàng, giống như bản thân anh không ai quấy rầy, "Ngủ đi, khi cậu tỉnh dậy tôi vẫn ở đây." Hibari Kyouya lạnh nhạt nói.
".. .gian xảo..." Tsuna nói như vậy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mặc dù bị ốm nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
Lambo
Lambo là người cuối cùng biết tin tức về bệnh tình của Tsunayoshi. Sawada Tsunayoshi không đồng ý nói cho cậu nhóc biết. Thằng bé vẫn đang học nội trú. Sawada Tsunayoshi cảm thấy đây không phải là vấn đề lớn và không muốn làm nhóc ấy phân tâm. Hơn nữa, gần đây Lambo có một kỳ thi quan trọng, nếu biết mình bị bệnh thì phát huy thất thường thì không được.
Hầu hết các bậc cha mẹ đều như vậy, họ sẽ giấu một số thông tin và chỉ để lộ điều tốt nhất cho con cái của họ.
Nhưng Reborn không nghĩ như vậy. Sau khi nghe ý kiến của Sawada Tsunayoshi, anh ấy đã nói với Lambo ngay sau khi rời khỏi phòng. Đúng như Sawada Tsunayoshi dự đoán, Lambo thậm chí còn không muốn tham gia kỳ thi để quay về, Reborn ngăn nhóc ấy lại, nói cho cậu nhóc biết suy nghĩ của Tsunayoshi và yêu cầu cậu nhóc ngưng cố ý như một đứa trẻ, Lambo không chỉ phải vượt qua kỳ thi mà còn phải làm tốt bài kiểm tra đó, và quay lại thăm Sawada Tsunayoshi một cách công khai như một người bảo vệ sấm sét thực sự.
Lambo ở đầu điện thoại bên kia rơi nước mắt, lần đầu tiên không để nước mắt rơi mà chỉ hét vào điện thoại: "Anh không không cần phải nói với tôi. Tôi sẽ làm tốt! Tôi là người bảo vệ sấm sét thực sự của Vongola!"
Áp lực tạo động lực, Lambon thế mà thi được hạng nhất, khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Lambo đắc ý quay trở lại trụ sở "Tsuna!"
Khi đó Tsuna đã khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cậu đang ngồi trên ghế tắm nắng với chiếc áo khoác trên người, Lambo lao ra như một quả đạn đại bác nhỏ, đem bài thi của mình ném lên người Tsunayoshi, "Lambo sama là người đứng đầu!"
Sawada Tsunayoshi mở to mắt: "Lambo thật lợi hại!"
Lambo ôm eo Sawada Tsunayoshi làm nũng, lấy từ trong túi ra một chiếc kẹo vị nho, "Đây là loại kẹo Lambo yêu thích dành cho cậu, Tsunayoshi,sớm khỏe lại!"
Sawada Tsunayoshi cầm lấy chiếc kẹo, "Được rồi, được rồi, tôi đã ăn kẹo của Lambo và cơn đau biến mất rồi."
END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip