LeoKy; Sau khi hoa nở

1.

Kylian có một bí mật.

Cậu đã thích Messi.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ?

Kylian không biết nữa. Có lẽ là lúc hai người kề vai sát cánh, trong phút hân hoan trái tim loạn nhịp, hoặc là khi cậu lắng tai nghe anh ngân nga vài điệu vẩn vơ. Hoặc có thể là khi sải những bước chân dài rong ruổi chạy suốt sân cỏ xanh, người với ta nối bước cứ thế song hành.

Kylian không biết nữa, đã quá lâu, quá lâu rồi. Chỉ biết rằng tới khi cậu kịp nhận ra, cái tên Lionel Messi kia đã khắc thật sâu trong trái tim cậu.

Kylian đếm chẳng biết bao nhiêu lần cậu được khen rằng tài giỏi.

Ừm, thì tất nhiên rồi.

Vì cậu ta có thể làm được gần như mọi thứ trên đời.

Kylian có thể thì thầm những lời âu yếm giấu nhẹm trong tim mỗi khi nắng đã ngủ say, cậu cũng có thể giả vờ như chẳng gì đã xảy ra mà nhào tới, quàng tay ôm chặt lấy anh ngân nga chuyện tình bạn khi vầng thái dương đã rạng tỏ muôn phần.

Ấy thế mà, Kylian chẳng thể nói thật.

Rằng lời chẳng thể thốt ra kẹt lại nơi khóe môi, chạy vòng quanh vòm miệng, trốn ngược về tim, biến thành cục máu đông ứa nghẹn trong cổ họng khiến những thanh âm sang sảng rơi rồi vỡ vụn thành tiếng khục khặc đáng thương.

Và rồi chúng biến thành những nhành hoa.

Đơm chồi nơi góc khuất nào kia.
Nảy nở theo cấp số nhân với cái tốc độ sinh trưởng khủng khiếp giống như mấy loài ruồi nhặng ngọ nguậy, hay như mớ loăng quoăng là giòi bọ lúc nhúc tràn ứ lồng ngực.

2.

Vậy khi nào hoa tàn?

Kylian từng thắc mắc điều đó, liệu cái thứ giống như mầm bệnh nghẹn đầy trong phổi đến khi nào sẽ chết đi, liệu cái thứ giống như đám ký sinh trùng bòn rút dần sinh mệnh cậu khi phai tàn sẽ ra sao?

Vậy lúc ấy cậu sẽ như thế nào nhỉ?

Kylian lật tung mấy thanh tìm kiếm, sách vở rồi lại đống tài liệu về đủ thứ điều.

À, thì ra sau khi hoa nở, Kylian sẽ chết.

Cậu ta lặng người vài phút, Kylian Mbappe sẽ chết như vậy sao?

Vì mớ hoa lạn nhách chớm đầy trong phổi, vì câu tình nào đó mãi chẳng thể hé một lời, và rồi cậu sẽ chết.

Chết theo cách khốn cùng nhất cuộc đời.

Biết làm sao được đây, Kylian nghĩ.

Lionel Messi vốn dĩ không phải người cậu được phép yêu. Nhưng Kylian đã sẩy chân, ngay nơi lằn ranh của lý trí và trái tim đê hèn.

Người kia giống như trái cấm trong vườn địa đàng, còn cậu ta là Adam, thèm thuồng và ngu ngốc.

Nhưng Kylian cứ nhồm nhoàm nhai, dẫu biết rằng tình yêu này là cấm kỵ.

3.

Kylian có quá nhiều thứ để mất.

Tương lai, sự nghiệp, và những ước mơ.

Khát khao, hoài bão và những đam mê.

Kylian có quá nhiều thứ để mất.

Rằng còn cả một chặng đường dài phía trước, rằng gia đình, bạn bè, người thân và cả những fan hâm mộ nữa.

Kylian có quá nhiều thứ để mất.

Và cậu cũng chẳng đủ can đảm để mất đi.

4.

Chợt, Kylian nghĩ, cái đống bùi nhùi đang ngập tràn trong phổi cậu, mớ hoa nhành cành bông cứ ngợp dần hơi thở, chúng giống như sự trừng phạt của thần linh dành kẻ tội đồ đã ngấu nghiến trái cấm ngay ở vườn địa đàng uy nghiêm và tráng lệ.

Thượng đế đã trừng phạt tạo vật của mình, bằng cách quẳng Adam từ thần giới xuống chốn phàm nhân.

Thượng đế đã trừng phạt tạo vật của mình, bằng cách quẳng vào lồng ngực của cậu một nhành hoa.

5.

Kylian nằm dài trên sân. Mùi cỏ mới sau trận mưa dài tràn ngập trong khoang mũi làm trái tim cậu dịu đi.

Nhưng nó vẫn đau.

Đau.

Đau đến không thể thở nổi.
Đau tới quằn quại tâm can, đau như rách nát cả linh hồn, máu không ngừng chảy ra khiến trái tim dần lạnh ngắt.

Nuối tiếc, hối hận, hạnh phúc, tủi thân.... trăm ngàn cảm xúc quay cuồng trong tâm trí chẳng mấy tỉnh táo.

Em yêu anh.

Em yêu anh.

Em yêu anh.

Nước mắt lặng lẽ chảy ra dưới mu bàn tay run rẩy, trượt dọc theo gò má hòa cùng cỏ hoa, chìm vào đất sâu.

Nực cười làm sao, đời người mới hai mươi mấy năm.

Rằng cả ngày lẫn đêm, khi trăng soi, lúc chạng vạng, hay khi nắng treo đỉnh đầu, hoặc lúc vàng rực ánh tà hôn. Hai mươi lăm năm cuộc đời, có một người tên Linoel Messi choáng mờ lấy tâm trí cậu.

Khi tầm nhìn đen khịt, khi quanh chóp mũi chẳng còn mùi của những cơn mưa bất chợt, khi xung quanh đã thôi dội về những cơn chao đảo, chút gì đó còn sót lại của thế giới vọng lại một thanh âm.

"Kylian.”

Tiếng ai đó gọi cậu. Không phải là anh.

"Kylian."

Tiếng ai đó gọi cậu. Sẽ không bao giờ là người kia.

Giống như công tắc nguồn bị gạt lên, hay là cái đập đột ngột xả lũ, có thứ gì đó trong cậu đột nhiên vỡ òa, Kylian mấp máy môi muốn nói điều gì đó.

Quên đi mọi đắn đo, vứt sau lưng những gò bó, quẳng đi hết thảy ràng buộc, vào thời khắc ấy, Kylian như trở về tuổi phản loạn, bốc đồng và bộp chộp, liều lĩnh và gan lì.

"Em yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip