Chương 29. Cha mẹ đã về

Nói chung là truyện cũng gần end gòi ó nên là phải có drama xíuu nhưng chưa phải chương nì
Iu nèeee❤

___________________________________

Cuộc đi chơi diễn ra không mấy suôn sẻ, gặp phải thời tiết không tốt nên chẳng chơi được gì nhiều. Điều đó làm tâm trạng Hanbin cực kỳ không vui, mặt cậu cứ hầm hầm từ lúc trời mưa nặng hạt đến khi trời hoang mây tạnh vẫn cứ như thế.

Lew và Hyeongseop vì một cuộc gọi từ hiệu trưởng mà cuối cùng cũng phải thốt hai từ "xin lỗi" rồi rời đi, Taerae cũng chỉ nén lại mười mấy phút cùng cậu chơi gắp thú, thế rồi cũng gượng cười nói lời tạm biệt vì một tin nhắn, cứ thế kết thúc một buổi đi chơi chẳng lấy một tiếng cười.

Hanbin lặng lẽ nhìn đám người đằng xa cười nói với nhau mà tủi thân, cậu lúc này cứ như đứa trẻ không được cho kẹo, buồn bã như muốn khóc.

Rõ ràng đã cùng hẹn nhau không gặp không về, tay trong tay chơi hết cái công viên giải trí, còn cả thưởng thức mấy món bánh ngon ngon của quán mới mở mà Taerae đã nói. Thế mà lại thất hứa, người này bận người kia không đến, hiệu trưởng gọi hay cả hiệu phó nhắn tin. Dù biết là sự thật nhưng trong lòng vẫn đau lắm chứ, cậu đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi đi chơi của 'chúng ta' mà.

"Anh đưa em về, nha?"

"Hwarang à..."

Kể từ lúc cậu chấp nhận hắn, Hwarang đã thật sự thể hiện rõ tình cảm mà hắn dành cho cậu nhiều đến nhường nào, mọi hành động hay lời nói hắn nói ra đều dịu dàng khiến Hanbin chẳng thể nào từ chối được.

Cậu gật đầu cứ thế để bàn tay lạnh buốt của mình bị bao gọn bởi bàn tay to lớn của hắn, cậu thật sự cảm thấy ấm áp và vui hơn rất nhiều. Hắn đã chữa lành cho cậu mặc dù vết thương chẳng phải do hắn làm ra.

Lúc trở về nhà thì trời cũng không còn sớm, mặt trời đã lặng lẽ biến mất sau mấy tòa nhà cao tầng, nhường chỗ cho mặt trăng làm việc. Thời gian trôi nhanh như lật một trang giấy, cũng thật chậm chạp như đọc từng dòng chữ trên trang giấy ấy. Nó cứ mãi trôi như thế thì lại khiến Hanbin phiền lòng thêm, tâm trí rối bời và đầu óc cứ ở một nơi xa vời vợi.

Trên xe, Hanbin chẳng nhìn lấy Hwarang một cái, cậu mãi ngắm nhìn ra phía cửa kính, đôi mắt sáng lấp lánh như chưa từng được tận hưởng cái vẻ đẹp chiều tà của thành phố Seoul.

Qua mấy phút, Hanbin trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó lại hỏi.

"Mối quan hệ chúng ta hiện giờ là gì nhỉ?"

Không có ý gì nhiều, đơn giản là thắc mắc và muốn một lời giải đáp.

Chẳng cần suy nghĩ quá sâu xa, chất giọng đều đều, trầm ấm của hắn vang lên bên tai cậu ngay khi câu hỏi vừa được đặt ra.

"Chỉ là tiền bối và hậu bối"

Xong lại mỉm cười, tim cậu có chút nhói.

"Khác cái là anh đang theo đuổi em, lời đồng ý hôm trước chỉ là miễn cưỡng, anh muốn chính miệng mình nói ra một lời tỏ tình chân thành và chính miệng em nói ra một lời đồng ý chân thật"

Hanbin tròn mắt nhìn sang hắn, vẫn giữ thái độ bình tĩnh và không làm phiền đến việc lái xe của hắn. Thu ánh nhìn của mình lại, cậu tiếp tục đưa mắt về mấy căn nhà qua lớp kính xe, bên tay giữ lấy bên ngực có trái tim đang đập mạnh.

"Vậy sao..."

Tiếc là không thể. Chấp nhận sự theo đuổi của hắn, nhưng không thể nói ra lời đồng ý như hắn mong muốn được.

Về đến nhà trời đã chập tối, điều làm Hanbin bất ngờ là cửa nhà không khóa và bên trong lại sáng đèn. Rồi lại nghĩ rằng cha mẹ đã về, sự thật thì đúng là như vậy nhưng lại có sự xuất hiện của hai vị khách quen khiến Hanbin cực kì sốc.

"Eunchan? Hyuk? Hai anh/bây làm gì ở đây vậy?"

Hwarang cùng Hanbin đồng thanh hỏi.

Hyuk cùng Eunchan nhìn nhau xong lại nhìn sang cha mẹ cậu, đồng thanh trả lời.

"Ra mắt"

Hanbin nhíu mày "gì? Giỡn mặt hả?"

"Hanbin! Ở đây chả ai bé hơn con cả, cẩn thận lời nói" mẹ cậu đưa ngón tay lên ra hiệu cấm nói.

Hwarang cứ im ỉm mà chẳng dám hó hé, núp núp phía sau như gái mới về nhà chồng. Cha cậu thấy vậy tằng hắng mấy cái liền gọi hắn lại.

"Này cậu kia, lại đây"

"Con ạ?"

Ông Oh gật gật đầu "tên gì?"

"Song Jaewon ạ"

"Họ Song à...nghe khá quen, từng gặp cha con rồi thì phải"

Hanbin trề môi khoanh tay trước ngực, giọng điệu cực kì muốn đánh đòn.

"Giả bộ quá, cha đã gặp biết bao ông họ Song"

"Con nít con noi đi lên lầu chơi, mày biết bao nhiêu người họ Song? Kể nghe chơi coi nít ranh!"

"Gì chứ? Không kể đâu, con chỉ biết mỗi Song Jaewon!"

Nói xong liền chạy một mạch lên phòng, chẳng thương tiếc mà đóng cửa một cái rầm. Mẹ cậu dưới nhà chỉ biết lắc đầu bó tay.

"Thất lễ quá, để mấy đứa nhìn thấy cảnh này"

Bà Oh cười hiền nhìn qua họ, xong lại liếc qua chồng mình, vỗ cái bép vào người ông.

"Còn ông nữa, già đầu rồi cứ như con nít, chẳng nghiêm túc gì cả còn hùa theo thằng bé"

"Xin lỗi...thôi được rồi vào vấn đề chính"

"Jaewon ngồi xuống ghế đi con"

Hwarang bỗng thấy không khí căng thẳng lạ thường, ngột ngạt đến khó chịu. Hắn chỉ biết ngoan ngoãn ngồi xuống sofa, đối diện với bốn con mắt của ông bà Oh lại bất giác lạnh sống lưng. Liếc mắt qua cũng cảm nhận được hai đứa bạn cũng đang chung một cảm giác, nhưng lại cố tỏ ra là rất bình tĩnh và sẵn sàng đón nhận một thứ đáng sợ ập đến.

Ông Oh ngồi ngay ngắn lại, bà Oh rót trà vào ly đẩy đến ba người bọn họ. Nhìn ly trà thơm ngon, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí. Trong mắt họ như ly nước độc uống vào liền bị đá đít xuống chỗ diêm vương ngay, có mà chết cũng chẳng bước ngón chân lên cổng thiên đàng được.

"Trà này do thằng bé nó làm ngon lắm, mấy đứa cứ tự nhiên đi"

Thế thì an toàn rồi, bọn họ cầm ly lên thổi thổi rồi uống ngụm nhỏ, giây sau liền ho khụ khụ muốn phun ra.

"Ôi trời! Tệ thật, bác bỏ nhầm muối vào, già rồi chẳng còn minh mẫn có gì mấy đứa bỏ qua"

Họ chỉ biết cười gượng, đặt ly trà xuống. Sắc mặt liền lập tức thay đổi khi vừa nhìn vào gương mặt nghiêm túc đến độ đáng sợ của hai người đối diện.

"Choi Byeongseop, cha mẹ con có vẻ quản con không nghiêm lắm nhỉ?"

Ông Oh đảo mắt sang Eunchan, giọng điệu có chút quan tâm nhưng lại mang ý nhắc nhở anh.

"Còn Koo Bon Hyuk, nay lại đến đây gặp ông già này chẳng biết là có việc quan trọng gì"

"Song Jaewon à, từ nhỏ đến lớn vẫn là người được thiên vị hơn những người khác ha"

Lần lượt từng người một đều bị điểm tên không riêng gì Eunchan. Mỗi câu nói của ông Oh đều khiến họ phải cúi đầu như thể đã mắc một lỗi lầm to lớn, họ đang đối mặt với một nỗi lo lớn nhất trong lòng.

Bà Oh đã không còn giữ nụ cười hiền dịu như ban đầu, ánh mắt sắc lạnh của bà như xuyên thủng qua cơ thể họ, xé toạc từng thớ thịt và tìm ra sự thật họ giấu giếm trong lòng.

"Bác có rất nhiều chuyện để nói với mấy đứa đấy"

"...gọi ba người còn lại đến đây, ngay lập tức!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip