Chap 3

Con vật xuất hiện một lần nữa nhưng hình như...nó đem theo ai đó thì phải?

"Xin chào mọi người, đây là bạn tôi, nó tên là Invai"

Con vật kia giới thiệu người bạn của mình.

Mọi người cũng biết Invai là loài gì...Invai là một con rắn màu xanh lục.

"Xin chào, mọi người đã biết tên tôi nhưng tôi là sứ giả thần lừa đảo. Mọi người cứ gọi tôi là AI cho thân mật tí nhỉ?"

AI, con rắn xanh lục này cười giả tạo nhìn mọi người.

"Giờ chúng ta bắt đầu phần tiếp theo nào"

Con vật hào hứng khi chiếu phần tiếp theo.

[Chương 20: Nhìn thấy rồng(2)

Ra khỏi phòng giam, Cale đặt con rồng mình đang ôm xuống trước mặt hai con mèo.

"Chắc là đau lắm"

"Tội nghiệp quá"

On và Hong tới tận bây giờ mới mở lời, chúng xoay tròn xung quanh con Rồng. Nhưng con Rồng nhe răng cảnh cáo. Có vẻ trong 4 năm qua, đây là lần đầu Rồng nhìn thấy sinh vật khác ngoài con Người.]

"A"

Mọi người( trừ một số ) đều phải kêu lên và cảm thấy tiếc thương cho một con rồng con sống trong 4 năm qua...

"Khoan đã, nếu là sống trong 4 năm qua chả phải là nó mới 4 tuổi sao!"

Lily, cô bé phát hiện ra có điều gì đó không hề đúng ở đây.

Lần này họ phải ngạc nhiên và phẫn nộ. Đấy là một con rồng mới 4 tuổi đã bị nhốt giam và bị tra tấn.

[Cale lại kiểm tra đồng hồ. Có vẻ đã đến lúc bỏ trốn.]

"Cậu ta lại nhìn đồng hồ nữa?"

Toonka, người đang cảm thấy hơi khó chịu khi Cale cứ nhìn vào đồng hồ.

Harol im lặng, anh biết bạn thân mình sẽ như thế này mà.

["Chắc là đau lắm"

On tiến đến gần và gõ gõ chân trước vào chân Cale. Có vẻ là con bé đã nghĩ tới lọ nước phục hồi trong hộp ma thuật mà Cale mang theo. Không thể vòi vĩnh bằng lời, nên nó hành động như vậy.]

On, người được nhắc tên trong văn bản đang úp mặt xuống bàn xấu hổ.

["Yên nào"

Cale cũng định sử dụng lọ nước phục hồi kia nên mới mang tới đây. Nhưng trước tiên phải tháo gỡ đạo cụ loại bỏ ma thuật. Phải để mana, thứ quan trọng như trái tim của Rồng, được tự do thì nước phục hồi mới cho hiệu quả.]

"Cậu ta có vẻ hiểu biết về đạo cụ loại bỏ mana thì phải?"

Mila cười và có phần muốn biết tại sao cậu lại biết về tác dụng của đạo cụ đó.

[Cale hướng tới phía đối diện phòng giam, nơi mà kẻ tra tấn đã canh giữ. Dù thính giác không nhạy bén nhưng cậu cũng nghe được tiếng Choi Han đang đánh nhau từ xa. Có vẻ trận chiến cũng sắp đi đến hồi kết.]

"Cậu ta có thính giác được đấy"

Bud khen ngợi nhưng không biết đấy có phải là hàm ý sâu sắc nào không.

["Xem nào"

Cale mò mẫm bức tường nơi có kẻ tra tấn. Cale đá kẻ tra tấn gây vướng víu ra xa, rồi tiếp tục mò mẫm bức tường. Con Rồng nhe răng khi thấy cậu dùng chân đá kẻ tra tấn, nhưng Cale vẫn tập trung vào bức tường.]

"Thiếu gia Cale làm thế có phần hơi nhẹ...Chắc tôi phải làm gì đó rồi"

Beacrox, con trai của sát thủ Ron. Người cảm thấy mình sẽ có thêm một công việc mới nữa và hắn ta đã đeo thêm một găng tay trắng nữa.

'Đúng là cha nào con nấy, đáng sợ như nhau'

Mọi người không hẹn mà đều có suy nghĩ chung.

['Ngay gần đây có thứ cuối cùng mà Venion đã sắp đặt']

"Thứ cuối cùng mà em trai tôi sắp đặt?"

Taylor Stan mặt đầy nghi vấn.

[Người nhà Hầu Tước Stan, cũng như Venion, vô cùng lo sợ việc có kẻ đột nhập vào khi họ đang ở đây. Để đối phó với những trường hợp như thế, họ đã tạo ra một lối thoát bí mật. Kẻ tra tấn bởi không biết đến sự tồn tại của lối thoát ấy mà đã không thể bỏ trốn.]

"Hắn ta vậy mà không cho cấp dưới của mình biết ư?Hắn ta muốn cấp dưới của mình đi vào đường cùng à!"

Litana tức giận vô cùng, nếu cô mà ở đấy cô chắc chắn sẽ xách cổ tên này cho Ten xử lí hắn ta.

['Được biết là chỉ có duy nhất một chỗ là bằng phẳng--- đây rồi']

"Cậu ta tìm thấy nhanh thật"

Tasha, Dì của Alberu đồng thời là Dark Elf khen ngơi Cale.

[Trên bức tường đá lởm chởm có một phần bằng phẳng cỡ khoảng lòng bàn tay. Venion, khác với vẻ ngoài tươm tất như mắc bệnh sạch sẽ của mình, những người trong nhà Hầu Tước đều học võ thuật từ đời này sang đời khác.]

'Nhưng họ chỉ dùng cho tự vệ thôi'

Taylor nghĩ nhưng anh cũng có phần kinh tởm với những gì mà Venion đã làm...Kể cả việc hắn ta là người đã phế chân của anh.

['Dưới một lực mạnh nhất định tác động vào thì tường sẽ mở ra']

"Cale-nim chắc hiểu cách hoạt động của lối đi bí mật"

Cage, cô thấy câu nói của mình là đúng vì những chap trên mà kết hợp lại sẽ ra được câu trả lời.

[Không phải là thiết bị ma thuật. Mà là dùng lực tác động để khiến thiết bị máy phía trong chuyển động. Cale quay đầu lại, nhìn kẻ vừa bước vào.

"Xong hết rồi à?"

"Vâng"

Choi Han nhẹ nhàng vung kiếm, rảy đi máu đang dính ở trên và tiến lại gần chỗ Cale. Cậu ta hướng mắt về phía Rồng, rồi trở nên méo mó. Là một phản ứng hiển nhiên khi thấy một sinh mệnh bé nhỏ loe loét máu. Ánh mắt nhắm đến kẻ tra tấn của Choi Han trở nên man rợ.]

'Ánh mắt của Choi Han đáng sợ thật'

Nhưng họ cũng thấy thích cách Choi Han khi trừng mắt với kẻ tra tấn kia.

["Choi Han"

Bởi vậy mà Cale gọi cậu ta. Choi Han báo cáo trong khi vẫn chòng chọc nhìn kẻ tra tấn.]

"Choi Han à, cậu lên thu lại tính hay nhìn chòng chọc người khác trước khi báo cáo đi. Nếu cậu không muốn người bị nhìn cảm nghĩ cậu đáng sợ đâu ha"

Rosalyn lấy tay vỗ vai Choi Han tiện thể nói một câu.

["Như lời ngài bảo, tôi đã mặc kệ những tên chạy vặt bỏ trốn. Và đã khiến cho những kẻ có vũ lực vào tình trạng không thể chiến đấu được nữa."]

"Cậu ấy không muốn làm hại bất cứ ai cả"

Witira lần đầu tiên thấy một quý tộc tốt như Cale.

["Làm tốt lắm"

Cale khen thưởng cậu ta, rồi hướng về khoảng tường bằng phẳng cỡ lòng bàn tay ấy.

"Đấm vào chỗ này"

"Dùng hết sức sao?"

Có chuyện gì phải phá cả động hả?]

"Haha, hình như cậu ta sợ ngài Swordmaster trẻ tuổi nào đấy thì phải"

Bud cười sặc sụa, không quên phải nói móc Choi Han một câu nữa rồi mới bị Glenn đấm vô đầy một phát.

["Không, vừa phải thôi. Cỡ khiến cho phần tường này lún sâu 10cm"

"Mm, thì ra ý ngài là nhẹ tay"

"Đúng vậy"

Bảo là nhẹ tay ư. Việc mà Cale không thể làm được nhưng Choi Han cho đó là 'nhẹ tay'. Cale lùi xa ra khỏi Choi Han. Cậu ta hiểu được hành động ấy của Cale có ý giục cậu ta nhanh lên, và lập tức đấm vào tường.

Quoành!]

"Chỉ cần nghe thấy tiếng thôi là cũng đủ hiểu là chuyện gì xảy ra với cái tường rồi"

Rosalyn rơi vào châm ngâm.

Lock giật mình.

Bud muốn rút lại lời nói móc Choi Han vừa rồi.

Toonka nghe thấy tiếng đã muốn lao vào rủ Choi Han đánh nhau với mình.

Harol bất lực ngăn Toonka lại.

Alberu suy nghĩ tương lai của mình với Choi Han.

Witira quay mặt sang chỗ khác lẩm bẩm cái gì đó.

Shickler, vua cá voi với châm ngôn im lặng là vàng.

Basen muốn suy nghĩ lại việc mời Choi Han làm giáo viên kiếm thuật cho Lily.

Jack ôm lấy em gái Hannah của mình và anh đã rơi nước mắt của sự sợ hãi.

Ron và Beacrox im lặng vì họ biết Choi Han mạnh như thế nào.

Cage sẽ hỏi ông Thần Chết về Choi Han có phải là con người nữa không.

Zed Crossman, vua của Vương Quốc Roan đang cảm thấy thương tiếc cho tương lai của Con trai ông là Alberu.

Archie cảm thấy thật may mắn khi không bảo Choi Han dùng toàn lực đánh nhau với mình.

Và còn rất nhiều người khác nữa.

["Woa"

"Ồ"

Cặp chị em mèo cảm thán. Cale bế con Rồng vào lòng.

Kítttttttttttt----

Âm thanh rợn người vang lên từ trong tường, cùng với tiếng 'uỳnh' thì một khoảng không vừa lọt một người trưởng thành mở ra trên bức tường. Choi Han lập tức cầm ngọn đuốc lên.

"Đi thôi"]

"Họ chuẩn bị đi về rồi"

Billos lên tiếng để phá tan bầu không khí đầy gượng gạo(?) này lại.

[Trước lời Cale, hai con mèo leo lên lưng Choi Han. Choi Han dẫn đầu và nhảy vào trong thông lộ. Cale theo ngay sau cậu ta. Rồng không nói một lời nào mà chỉ thở khè khè. Nhưng cặp mắt đang nhìn như muốn xuyên thủng Cale của nó vẫn rất tàn bạo.

Ánh mắt ấy trái với sự cảm ơn đối với người đã cứu mình, chỉ tràn ngập sự thù ghét đối với con người dối trá và sự cảnh giác đối với bạo lực khác có thể xảy đến với nó.]

Mọi người ( trừ một số người ) đều đồng cảm với con rồng đấy.

Con rồng mới 4 tuổi đã bị giam nhốt và tra tấn.

["Đừng nhìn chằm chằm nữa"

Cale thản nhiên nói với con Rồng trong tay.

'Ah, khó thở quá'

Cale phải chạy nhanh để bắt kịp được Choi Han đang thong thả chạy phía trước. Hơi thở của cậu trở nên khó khăn. Đáng lẽ ra cậu nên để Choi Han bế Rồng. Con Rồng 1m tương đối nặng. Nếu mà lấy được năng lực cổ đại 'Sinh lực của trái tim' thì đã không mệt như thế này.]

"Năng lực cổ đại của tôi?"

Taylor ngạc nhiên vì năng lực cổ đại của mình lại ở trong tay của thiếu gia Cale.

Mọi người đều quay sang nhìn Taylor bằng ánh mắt bất ngờ.

"Nhưng nó không thể giúp tôi chữa khỏi đôi chân bị phế của mình"

Taylor cười buồn, Cage buồn bã trước người bạn thân của mình.

"Nga, đừng có lo lắng. Cale đã chữa khỏi đôi chân của bạn rồi"

Con vật cười tươi.

"T...Thật hả?"

Taylor ngạc nhiên.

Không chỉ có Taylor mà còn có cả mọi người nữa.

"Vâng, Cale lấy năng lực cổ đại của bạn và cậu ấy cũng trả lại cho việc lấy năng lực cổ đại của bạn bằng cách chữa khỏi đôi chân cho bạn"

Đuôi của con vật vẫy đi vẫy lại nhiều lần.

Taylor xúc động trước câu trả lời đấy. Anh không nghĩ Cale lại chữa khỏi đôi chân bị phế của anh.

Cage vui mừng vì bạn của mình có thể đi lại.

[Cứ thế này thì cậu sẽ nổi nóng lên mà vứt nó lại mất, Cale lại càng ôm chặt con Rồng hơn. Đã vất vả thế rồi thì không thể cứ thế mà bỏ đi được.]

Mọi người đều ấm lòng trước hành động và suy nghĩ của Cale. Cậu không muốn vứt một sinh vật mà mình mất công cứu như vậy được.

Các con rồng càng để ý đến cậu nhiều hơn nữa rồi.

[Rồng đang quan sát cậu. Bộ đồ đen của cậu ướt đẫm bởi máu rồng.

Sau mấy phút chạy xuyên qua thông lộ hẹp và tối, Choi Han nói với Cale.

"Phía trước có tường"

"Đấm vào chính giữa tường. Rồi cứ làm như đã bàn trước"

"Đã rõ"

Hai con mèo nhảy xuống khỏi vai Choi Han, rồi bắt đầu chạy. Choi Han dồn lực vào tay rồi đấm vào tâm của bức tường với một lực như trước.

Quoành!]

Dù đã nghe thấy tiếng này rồi nhưng họ vẫn nổi hết da gà lên khi nghe lại lần nữa.

[Ngay trong chốc lát, bức trường vỡ ra. Và để lộ bầu trời đêm. Là phía ngoài hang động. Lần này, Cale đi lên đầu và nhìn xung quanh.

Lý do cần đạo cụ gây hỗn loạn mana với phạm vi toàn ngọn núi. Ở lối ra của thông lộ này Venion cũng đã lắp thiết bị ghi hình. Hắn là kẻ kĩ càng.]

"Một kẻ kĩ càng, tỉ mỉ, cẩn thận lại bị một kẻ khác phá tan kế hoạch của mình, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi"

Bud, người đang ôm bụng run lên ngăn cản tiếng cười của mình lại.

[Với lại, Cale chỉ biết sơ qua về thông lộ này chứ không rõ tường tận. Bởi vậy mà cậu cần đạo cụ gây hỗn loạn mana với phạm vi bao trùm cả ngọn núi.

Không còn nhiều thời gian. Trong 1,2 phút nữa, cần phải ra khỏi phạm vi của các thiết bị ghi hình. Nhưng thời gian ấy là vừa đủ.]

'Thì ra là do các thiết bị ghi hình nên họ mới phải chạy thật nhanh để không bị ghi lại'

Cuối cùng, mọi người cũng hiểu được vì sao Cale và Choi Han không đứng lại nghỉ ngơi mà bắt đầu cắm đầu vào chạy.

[Choi Han theo sau Cale, cậu ta tạo ra những dấu vết mới và xóa bỏ những dấu vết mà họ để lại. Sau một thời gian lâu dài sinh tồn trong Dạ Lâm, cậu ta rất chuyên nghiệp trong việc tạo và xóa dấu vết. Và sau khoảng 2 phút chạy ra khỏi lối vào thông lộ thì Cale nhìn đồng hồ và bảo.

"Dừng lại"

Những tiếng kêu inh ỏi đã dừng lại. Đạo cụ gây hỗn loạn mana đã ngừng hoạt động.]

"Cuối cùng thì họ cũng ở nơi an toàn rồi"

Litana thở hổn hển vì lo sợ họ sẽ bị ghi hình lại nhưng giờ cô yên tâm hơn phần nào rồi.

["Hùuu"

Cale hô hấp sâu để làm cho trái tim đang đập dữ dội bình ổn lại. Tim cậu càng đập dữ dội thì 'Khiên Bất Hoại' đang bao bọc lấy tim lại càng tập trung sức mạnh lại để đối phó với tình huống nguy cấp.]

"Cái gì"

Eruhaben ngạc nhiên nói to.

Mọi người bắt đầu chú ý đến ông và thắc mắc tại sao ông lại ngạc nhiên đến vậy.

"Thưa ngài rồng, có chuyện gì với việc sở hữu 2 năng lực cổ đại vậy?"

Rosalyn bày tỏ sự tò mò lẫn với sự kính trọng của một pháp sư khi gặp rồng.

"Không có ai sở hữu trên 1 năng lực cổ đại cả vì nếu sở hữu trên 1 năng lực cổ đại thì họ sẽ bị nổ tung và chết"

Eruhaben bình tĩnh lại giải thích cho mọi người.

Mọi người bất ngờ rồi sau đó lại nhìn Cale. Họ bây giờ rất muốn biết tại sao Cale lại muốn sở hữu 2 năng lực cổ đại(?). Cậu ta không biết về việc sẽ bị nổ tung và chết à.

['Không định dùng mà'

Nhưng Cale không hề có suy nghĩ sẽ dùng 'Khiên Bất Hoại'. Sau khi giải thoát cho Rồng và chia tay Choi Han ở thành phố tiếp theo, cậu định sẽ đoạt lấy năng lực 'Sinh lực của trái tim' để cường hóa cho tấm khiên. Và sau đó cậu mới có ý định sử dụng 'Khiên Bất Hoại'.

Khi có thời gian để nhìn lại xung quanh, cậu cúi đầu rồi nhìn xuống con Rồng trong tay. Cale bật cười.

Ánh mắt phản kháng đã biết mất, và bằng ánh mắt đầy cảm động, con Rồng nhìn lên bầu trời đêm. Trong 4 năm qua, lần đầu tiên nó được thấy thế giới bên ngoài. Cale hiểu được sự cảm động ấy và muốn cho nó chút thời gian để nhìn thêm nhưng cậu đã không thể làm thế.]

'Thật tội nghiệp và đáng thương làm sao'

Ai ( trừ một số người ) cũng đều có suy nghĩ đấy.

[Cậu đặt con Rồng lên lùm cây và nhìn nó. Rồng cũng nhìn cậu. Từ lúc nào mà ánh mắt nó lại ngập đầy sự phản kháng và cảnh giác, nó thu mình và dựng cánh lên.

'Không chịu khuất phục như vậy, hẳn 4 năm qua nó đã luôn bị đánh'

Cá nhân Cale thấy hài lòng trước dáng vẻ lúc này của con Rồng. Bởi nó khác cậu.]

"Hài lòng?Cậu ấy hài lòng trước dáng vẻ lúc này của con rồng đấy sao?"

Amiru đầy thắc mắc và trong đầu cô đều có một đống câu hỏi.

[Kẻ trở thành {LỖI DỮ LIỆU} và lớn lên, Cale, à không, {LỖI DỮ LIỆU} đã khuất phục. Và sau đó cậu cũng không muốn trở thành một nhân vật chính như Choi Han. Cậu đã từ bỏ cả nơi được gọi là nhà và cũng không có sức mạnh để đối đầu với thế giới.]

Tất cả mọi người đều nhíu mày lại, họ bất ngờ trước suy nghĩ của Cale.

Choi Han nắm chặt tay mình lại, anh giờ đã hiểu tại sao Cale lại làm hành động đấy rồi.

Giờ đây, trong tâm trí mọi người đều khắc ghi về cảm nghĩ của Cale như sau.

'Một kẻ đã từ bỏ mọi thứ vì người cha không quan tâm mình từ nhỏ và bị lạm dụng nên cậu ta mới diễn một vai trò làm một kẻ rác rưởi'

["Này"

Sau khi xác nhận việc Rồng đang liếc nhìn mình, Cale lấy ra từ trong túi ma thuật một cái kéo lớn và một đôi găng tay. Trên hai lưỡi kéo có khắc rất nhiều biểu tượng ma thuật. Cậu đeo đôi găng tay cách điện vào.

Lưỡi kéo ấy là một trong hai món đồ mà Cale phải mượn dưới tên của Billos. Đây không phải món đồ cậu thuê bằng tiền.]

"Tôi có cho thiếu gia Cale mượn một món đồ sao?"

Billos có phần thắc mắc nhưng anh cũng kệ đằng nào thì anh cũng có cảm giác hơi quý Cale như Dongsaeng của mình vậy.

["Dù không biết vì sao ngài lại cần cái này nhưng, thiếu gia, nhất định hãy sống sót gặp mặt tại thủ đô"

"Ngươi nghĩ ta định đi chết sao?"]

'Tôi không ngờ câu nói của tôi lại làm cho Cale hiểu lầm như vậy, chắc tôi phải học cách ăn nói cẩn thận lại rồi'

Billos nghĩ thầm.

[" vậy nhưng tôi biết ngài sẽ gây ra sự cố"

".....phiền phức"

Cale nhớ lại cuộc hội thoại với Billos, cậu giật mình quay lại nhìn quanh, khi bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Choi Han nhìn cây kéo với hình thù man rợ ấy với ánh mắt hoảng loạn. Còn cặp chị em mèo thì rời xa Cale và núp sau Choi Han.

Và ánh mắt của con Rồng trở nên trống rỗng.

"Tks"

Trước phản ứng ấy, Cale tặc lưỡi rồi tiến gần đến con Rồng. Vòng cổ có gắn đạo cụ loại bỏ mana được làm bằng chất liệu khá giống với cao su. Giả sử nếu làm bằng kim loại thì sẽ không vừa khi Rồng lớn lên. Bởi vậy mà nó được làm bằng chất liệu có tính đàn hồi.

Cậu túm lấy cổ con Rồng.

"Hức"]

Mọi người giật mình chăm chú nhìn văn bản bằng khuôn mặt nghiêm trọng.

[Hai con mèo hít sâu. Cale muốn nhanh chóng giải quyết nên lờ đi phản ứng ấy và tiếp tục. Lưỡi kéo hướng về phía cổ. Phản chiếu ánh trăng, lưỡi kéo sắc bén lóe lên, nhưng con Rồng chỉ nhìn thẳng vào mắt Cale. Cặp mắt của cậu vô cảm và đơn điệu, con Rồng nhắm mắt lại.

Lúc ấy. Xoẹt. Tiếng thứ gì đó bị cắt vang lên.

Roẹt- roẹt- những tia điện nhỏ được phóng ra khi vòng cổ bị cắt, cậu cầm nó trong tay.

"Nhìn gì?"]

Phù.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Họ cứ tưởng Cale sẽ làm hại đến con rồng cơ chứ, vì hành động vừa nãy của cậu làm họ có phần hiểu lầm.

[Cale thẳng thừng hỏi con Rồng vừa mở mắt và tiếp tục nhìn mình. Cậu tháo một bên găng tay và chuyền cho Choi Han. Cậu ta nhận lấy và đeo găng tay vào rồi nhận vòng cổ từ tay Cale. Cale lấy nước phục hồi từ trong túi ra.

Là nước phục hồi thượng cấp. Cái này cũng mất rất nhiều tiền. Sau này cậu sẽ phải để ý đến việc nhận và dùng tiền tiêu vặt như thế nào. Cale tặc lưỡi, rồi nhìn con Rồng bằng ánh mắt sắc bén.

"Biết ta tốn bao nhiêu tiền cho ngươi không?"

Rồng một lần nữa lại nghe được điều mà nó vẫn thường phải nghe. Đó là lời mà nó đã luôn phải nghe từ lúc được sinh ra. Đã tốn bao nhiêu tiền mà sao không chịu nghe lời, phải đánh cho mới được. Bởi vậy mà bị đánh. Bọn chúng vừa đánh nó vừa bảo nó đừng có bày đặt suy nghĩ mà hãy nghe lời.]

Các con rồng bắt đầu gầm gừ một tiếng rất nhỏ nhưng đủ cho mọi người nghe thấy được.

Các con rồng đang tức giận!

[Nhưng mà.

"Nên hãy bình phục để bù vào tiền của ta, nhóc con bướng bỉnh à"]

Các con rồng bình tĩnh lại vì họ đã chắc chắn rằng con người trên văn bản này sẽ cứu con rồng đen đấy.

Mọi người( trừ một số người ) thở phào nhẹ nhõm vì không cần phải hít thở trong bầu không khí tức giận của loài rồng vĩ đại.

[Rồng không thấy đau đớn.

Cale đổ khoảng một nửa lọ nước phục hồi lên người Rồng, và cậu mở to miệng Rồng rồi đổ nửa còn lại vào. Thật may con Rồng không phản kháng cứ thế đón nhận uống.

mấy phút sau, Cale chẳng thể nghĩ ngoài chuyện quả nhiên là 'Rồng'. Cội nguồn của mọi sức mạnh, Mana, thứ không khác trái tim của Rồng, bắt đầu hoạt động.

Tất cả vết thương trên người đều biến mất, và một vòng sóng được tạo bởi sức mạnh của mana, vây quanh và bao bọc lấy nó như một làn gió.

Sự biến đổi trong chớp mắt ấy khiến Cale nhận ra Rồng là sinh vật đáng sợ và mạnh mẽ như thế nào.]

Nếu bây giờ mà có một sập tờ giấy viết về loài rồng thì Pendrick chắc chắn sẽ viết hơn 7 tờ giấy để viết về loài rồng vĩ đại. Có khi còn trên cả 10 tờ nữa đấy.

["Này"

Từ bây giờ sẽ không có chuyện khiến Rồng bị thương nữa. Đứa nhóc thông minh hẳn cũng tự nhận ra được tình trạng cơ thể mình, ánh mắt đã hoàn toàn sống lại.]

'Cậu ta chỉ chú ý đôi mắt của rồng để biết được thể trạng của nó sao?'

Tất cả đều có chung suy nghĩ đấy.

[Cale tiến một bước lại gần con Rồng. Rồng con thu mình lại thăm Cale. Cale phớt lờ điều này hỏi .

"Muốn thế nào?"

Thấy con Rồng ngậm chặt miệng không trả lời, Cale phì cười.

"Ta biết ngươi có thể nói tiếng người. Bởi ngươi là Rồng con. Là loài ngạo mạn và thông minh nhất"

Cale hỏi lại một lần nữa.

"Nếu được tự do, ngươi muốn làm gì?"]

Các con rồng mặt nghiêm túc lại và mong chờ câu trả lời từ nó.

["...Ta"

Rồng đã lên tiếng. Quả nhiên Rồng biết nói tiếng người. Rồng thông minh hơn loài người nhiều. Không thể có chuyện trong 4 năm mà không biết nói tiếng người được.]

4 năm tra tấn...

Ai nấy đều cúi mặt xuống kìm lén nước mắt nhưng họ phải ngửng cao đầu lên để đối mặt với hiện thực này.

["Ta"

Bằng bản năng của mình, con Rồng nhận biết được. Rằng với sức mạnh bây giờ nó có thế giết chết kẻ đang đứng trước mặt. Dù tên đàn ông đứng phía sau thì khá đáng sợ, nhưng nó vẫn có thể bỏ trốn được. Nó đã đạt được sức mạnh mà nó mong chờ bấy lâu nay.

Bởi vậy mà Rồng con đã nói lời mà nó không thể nói ra, lời mà nó đã nghiền ngẫm cả ngàn lần.

"Ta sẽ sống"]

"Ha"

Các con rồng thở dài và có phần hài lòng(?) nào đấy.

[Sống. Sống sót bằng mọi giá.

"Ta sẽ rời khỏi đây"

Rời khỏi nơi này.

Nó nói ra tiếng lòng mình.

"Ta ghét bị nuôi"

"Ừ, đúng rồi"

Cale bảo rằng con Rồng nói đúng.]

Mọi người đều cười trước câu nói này.

["Ngươi là Rồng. Là Dragon. Ngươi có tư cách được sống tự do"]

"Mẹ ơi, con người này thú vị thật"

Dodori mắt sáng lên, cậu nhóc cầm tay mẹ mình.

"Con đúng là con của mẹ"

Mila cười khúc khích, cô thấy mình có hứng thú với con người này.

[Là Rồng 4 tuổi, nó mạnh hơn hầu hết các sinh vật sống. Nó có đủ sức mạnh để có thể sống sót một mình. Loài rồng với tính độc lập cao thì dù mới chỉ 2 tuổi cũng có thể tự mình tạo ra Tổ Rồng rồi. So sánh với đứa trẻ loài người 2 tuổi, thì quả là một tốc độ trưởng thành khó tin.

Nhìn vào cặp mắt vẫn đầy sự cảnh giác và không tin tưởng con người ấy, Cale quả quyết.

"Ta không định nuôi ngươi"

Cale không có lý do gì để phải chăm sóc cho một kẻ mạnh hơn mình cả. Và nếu để đứa nhóc này làm việc trả tiền cơm thì sẽ là mối nguy hiểm và gánh nặng lớn. Khác với On và Hong. Dragon nằm ngoài phạm vi của Cale.]

"Cậu ấy không muốn con rồng đen gặp nguy hiểm và gánh nặng lớn nào cả"

Litana thấy Cale là một quý tộc rất đáng được tuyên dương và bảo vệ.

[Rồng không tin lời Cale.

"Nói dối. Loài người chỉ biết dối trá"

Sự phẫn nộ xuất hiện trong đôi mắt của Rồng. Sự phẫn nộ ấy không hướng tới Cale. Lòng tự tôn ngạo mạn là bản năng của loài Rồng trong nó vừa trỗi lên. Đó là sự phẫn nộ với thời gian mà bản năng ấy của nó bị giẫm đạp.

"Cũng đúng, quả thật là ta rất giỏi nói dối"]

'Cậu ta không phủ định nó ư?'

Mọi người giật mình.

[Cale dễ dàng đồng tình với lời của Rồng, rồi nói tiếp.

"Ngươi cứ sống như ngươi muốn. Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ta---"

Rồng con ngước đầu lên và nhìn trời đêm. Khác với bóng tối mà nó vẫn luôn nhìn thấy ở trong hang động. Tối nhưng lại tỏa sáng.

"Ta ghét loài người. Ta muốn tự do"

"Phải rồi"

Cale đứng dậy. Và cuối cùng cậu lấy ra vài lọ nước hồi phục trung cấp từ túi ma thuật rồi bỏ vào một túi nhỏ và đặt bên cạnh con Rồng.

"Hãy sống tự do"]

Nếu là các quý tộc khác thì họ sẽ làm một điều điên rồ với con rồng đấy là phải phục tùng họ.

Nhưng đây là lần đầu tiên có một quý tộc lại thả tự do cho một con rồng mà không bắt nó phục tùng mình.

'Cậu ấy là một người tốt mà tôi từng được biết đến'

Ai( trừ một số người ) cũng có suy nghĩ như này.

[Đồng tử màu đen của Rồng giãn to và giao động. Nhưng trong đó vẫn ngập tràn sự nghi hoặc và cảnh giác. Nhưng đó cũng chẳng phải điều Cale quan tâm.

'Như vậy là đủ rồi'

Giải thoát cho Rồng, trả đũa Venion, cứu ngôi làng và Choi Han thì thông qua Rồng mà đã hiểu được tự do là gì.]

'Cậu ta muốn cho mình hiểu được tự do là gì sao?'

Choi Han, Swordmaster trẻ tuổi vừa mới nắm chặt tay mình vì đã hành xử trong quá khứ của mình và giờ đây anh thấy được Cale. Người sẽ cho anh biết được cảm giác của sự tự do và anh đã thả lỏng tay xuống.

[Trên tất cả là không phải chịu trách nhiệm gì với con Rồng. Cậu thấy được sự căm ghét đối với việc phải đi theo người khác hiện lên trong mắt nó. Một kết thúc viên mãn. Với sự hài lòng, Cale nói với những người đồng hành bằng chất giọng êm ái.

"Đi thôi"

Cậu chẳng luyến tiếc gì, quay lưng lại với con Rồng và cất bước. Choi Han cũng không nói thêm gì mà theo sau Cale và gây hỗn loạn dấu vết. Cặp chị em Miêu Tộc sững lại trong chốc lát, sau khi nhìn thấy con Rồng ngừng nhìn Cale thì tụi nó đuổi theo sau cậu.

Ngay khi cặp chị em Miêu Tộc bắt kịp sau lưng Cale, thì con Rồng ngước đầu lên và nhìn dáng vẻ phía sau của họ.

"...ta ghét loài người. Xấu xa........"]

Sheritt muốn cảm ơn Cale, người đã cứu giúp con trai cô.

Nhưng cô không thể xuất hiện ngay bây giờ được...

Cô chỉ có thể nhắm mắt và cầu nguyện cho con trai cô và cả Cale nữa.

[Ánh mắt của Rồng không hướng về dáng vẻ lần đầu được thấy của thế giới bên ngoài, mà lại hướng về dáng vẻ phía sau của loài người quen thuộc đến nhàm chán mà nó căm ghét.

Hong vừa theo sau Cale, vừa lẳng lặng sát lại gần chị gái On.

"Chị à, hình như nó sẽ đi theo"

"Ừm. Chị cũng nghĩ thế"

"Em sắp có em út sao?"

"Có vẻ là thế"

Hai con mèo vừa gật gù vừa nói chuyện. Trước lời chúng, Cale cười nhạt rồi đáp lại.

"Nhảm nhí. Dragon là loài có tính độc lập cao, bản năng của chúng không chấp nhận việc việc nằm dưới trướng con người. Vả lại đứa nhóc kia căm hận loài người"]

Lúc này, mọi người đều đồng tình với ý kiến của Cale. Và hai con Miêu Tộc nào đấy nghĩ rằng họ sẽ bị vả bốp bốp vào mặt mấy phát vì không tin lời tụi nó.

[On tỏ nét mặt khó hiểu. Nếu hỏi nét mặt khó hiểu của mèo là như thế nào, thì chính là gương mặt lúc này của On. On vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.

".....có vẻ không phải vậy"

"....ừm"

Hong ngoảnh lại và khẳng định. Rồng đen vẫn đang nhìn về phía này. Hong chắc chắn. Cậu bé muốn chia sẻ với Rồng con yêu thích tự do kia một ít thịt bò của mình.]

"Nếu như là theo giác quan nhạy bén của Miêu Tộc thì con rồng đấy có khả năng cao là sự thật"

Rosalyn từng đọc những cuốn sách về tất cả các chủng tộc và trong đấy có Miêu Tộc.

Mọi người bắt đầu hoang mang và các con rồng đang ngồi suy ngẫm một cái gì đó(?)

[Cale nói với cặp chị em đang cằn nhằn.

"Đi lấy viên ngọc về đây"

Cặp chị em vì thịt bò mà rời đi để lấy ngọc. Cale không thèm liếc nhìn lũ mèo, cậu vỗ vai Choi Han.

"Vất vả cho ngươi rồi"

Hôm nay là lần đầu tiên Choi Han cứu giúp một thứ gì đó. Dù trước đấy cậu ta đã chiến đấu với bọn sơn tặc nhưng đó là hành động bảo vệ.

Tất nhiên là thay vì việc cứu dân làng như trong truyện, cậu ta đã cứu con Rồng mà đáng ra mình sẽ giết chết. Nhưng điều quan trọng với Choi Han là việc 'cứu giúp'.]

"Cậu ta hình như biết rằng những lần Choi Han đi ra trận đều chỉ là việc cứu giúp chứ không phải là bảo vệ"

Rosalyn đồng tình với Cale về việc này.

Choi Han đơ người.

["Cale-nim"

"Ờ"

Choi Han im bặt một lúc sau khi gọi, rồi mới mở lời.

"Giả như đi theo Cale-nim là cách mà Rồng muốn sống thì ngài sẽ làm thế nào?"

"Đã bảo là không có chuyện đó"

"Là giả sử thôi. Giả sử như vậy"

Giả sử sao? Cale suy nghĩ kĩ càng rồi nhẹ nhàng đáp.

"Ta không nghĩ về những việc đã qua hay những việc sẽ không xảy ra"

Dù vậy không hiểu sao Cale thấy lạnh gáy, và cậu xoay đầu lại nhìn về phía sau lưng. Thật may mắn là cậu không thấy Rồng đen.]

Các con rồng đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho việc con rồng đen đấy có thể đang đi theo Cale.

[Cale an tâm và giải quyết hết mọi vấn đề rồi về phòng và ngủ. Cũng bởi vậy, mà Cale không hề biết được là lần đầu tiên, Rồng đen sử dụng ma thuật bằng ý chí của mình để ẩn thân và hướng nhìn về cửa sổ phòng ngủ của cậu trong một lúc lâu. Rồng đã ôm chặt túi đựng nước ma thuật.

Và ngày tiếp theo, mới sáng sớm Cale đã nhận được câu hỏi từ Choi Han.

"Cale-nim, đi thêm vài ngày nữa thì sẽ tới thành phố, đó là điểm giữa chừng ư?"

Đã đến lúc Choi Han làm việc trả tiền cơm mà Cale đã nói.

Điều này cũng có nghĩa là khoảnh khắc mà Cale đoạt được một năng lực Cổ Đại khác đã đến gần. Dù khoảng một tháng nữa, thì trưởng nam mà đã bị Venion đẩy ra ngoài của nhà Hầu Tước sẽ tìm đến năng lực này như hi vọng cuối cùng.

Nhưng đó lại là năng lực mà cậu ta không dùng được.]

"C...Cái gì em trai tôi sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà Hầu Tước"

Bây giờ, Taylor đang rất sốc trước thông tin này...

"Đừng có lo, Cale sẽ giúp bạn chữa khỏi đôi chân trước lúc đấy nên bạn đừng có lo lắng gì cả"

Con vật thấy tâm trạng của Taylor đang xấu đi nên nó giúp cho anh ta giảm bớt cái tâm trạng đấy đi.

Taylor nghe vậy thì cũng bình tĩnh lại và anh ta nở một nụ cười cay đắng(?)

Cage ở bên cạnh anh đang động viên và an ủi anh ta.

"Giờ giải lao thôi nào"

Con vật nói xong liền biến mất.

Mọi người cũng giải tán hết.
[Giải lao 30 phút]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip