[Boochan] Gió đông, anh và em

Mùa đông đã đến từ lâu, nhưng trong căn phòng nhỏ của nhóm, không khí lại ấm áp một cách lạ kỳ. Cả nhóm SEVENTEEN vừa trở về sau một lịch trình dài. Chân tay mỏi mệt, không ai còn đủ sức để cười đùa. Tất cả mọi người đều thả mình xuống giường, chỉ có Chan vẫn ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài nơi tuyết rơi lặng lẽ.

Seungkwan nhìn thấy cậu, nhưng không nói gì. Anh hiểu Chan, hiểu rằng cậu không phải là người dễ dàng chia sẻ những suy nghĩ trong lòng. Nhưng cái cảm giác cô đơn mà Chan mang theo trong đôi mắt ấy... Seungkwan không thể làm ngơ.

"Chan, lạnh không?" Seungkwan lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đủ để làm cho Chan giật mình quay lại.

Chan chỉ mỉm cười một cách yếu ớt, không trả lời. Cậu thầm nghĩ, nếu nói mình lạnh thì thật ngớ ngẩn, vì thật ra cậu chẳng cảm thấy lạnh chút nào. Nhưng cái lạnh từ bên ngoài, cái lạnh của sự cô đơn trong lòng lại càng khiến cậu thêm tê tái. Seungkwan nhận ra điều đó, không cần lời nói, anh chỉ bước đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Chan.

"Em không cần phải giấu đâu," Seungkwan nói khẽ, "Anh biết mà..."

Cánh tay của Seungkwan nhẹ nhàng vươn ra, kéo Chan vào phòng. Cậu hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại để Seungkwan dẫn mình, bước qua cánh cửa đóng kín, vào một không gian chỉ có hai người. Seungkwan ngồi xuống giường, kéo Chan ngồi bên cạnh mình. Một sự im lặng đầy nặng nề bao trùm, không ai lên tiếng.

Nhưng Chan cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Seungkwan bên cạnh mình, và trái tim cậu bỗng dưng đập mạnh hơn một chút.

"Anh biết em đang mệt," Seungkwan nói, giọng anh mềm mại, "Vậy nên em có thể nghỉ ngơi, không phải lo nghĩ gì nữa."

Chan nhìn Seungkwan, đôi mắt cậu ướt đẫm những giọt nước mắt chưa rơi. Và trước khi kịp nhận ra, môi cậu đã chạm vào môi Seungkwan, nhẹ nhàng, nhưng đủ để tạo ra một luồng điện mạnh mẽ chạy dọc cơ thể.

Một nụ hôn đầu tiên, không lời, không kêu gọi, chỉ là sự tìm kiếm sự an ủi, tìm kiếm chút ấm áp trong mùa đông này. Seungkwan không phản kháng, mà vòng tay qua người Chan, kéo cậu sát hơn vào mình. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Seungkwan lan tỏa vào Chan, làm cho cậu quên đi cái lạnh ngoài kia, quên đi mọi lo âu, chỉ còn lại một cảm giác duy nhất: sự an toàn.

Những ngón tay của Seungkwan nhẹ nhàng vén tóc Chan ra sau tai, rồi dừng lại ở bên má cậu. Chan khẽ rùng mình, cảm giác ấy thật quen thuộc, nhưng cũng thật mới mẻ. Khi đôi môi của họ lại chạm nhau, lần này lâu hơn, sâu hơn, Chan không còn đủ sức để giữ lại sự ngại ngùng, sự e dè trong lòng. Cậu đón nhận từng nụ hôn của Seungkwan, cảm nhận được sự chăm sóc trong từng động tác của anh.

Seungkwan kéo Chan lên giường, cơ thể của họ không còn ngập ngừng, nhưng lại ngập tràn sự quan tâm. Cái lạnh bên ngoài như biến mất, chỉ còn lại những hơi thở nóng bỏng và những cái chạm nhẹ nhàng, đầy tình cảm. Đôi môi của họ lướt qua nhau, không vội vàng, mà như một vũ điệu mềm mại, đầy cảm xúc.

"Em không cần phải nói gì đâu," Seungkwan thì thầm, "Anh chỉ cần em ở đây, ngay lúc này."

Chan nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể Seungkwan gần gũi hơn bao giờ hết. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ, như thể đồng ý với những gì mà Seungkwan vừa nói.

Và trong đêm mùa đông đó, giữa những cái chạm khẽ, những lời không nói, cả hai tìm thấy nhau trong sự ấm áp của tình yêu âm thầm, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Seungkwan nằm cạnh Chan, ánh sáng yếu ớt từ đèn bàn làm cho căn phòng trông dịu dàng hơn bao giờ hết. Không ai nói gì, nhưng sự im lặng lại không khiến không khí trở nên nặng nề. Thay vào đó, nó như một chiếc cầu nối, khiến họ có thể cảm nhận được nhau mà không cần phải dùng lời.

Chan không biết mình đã giữ những suy nghĩ trong lòng bao lâu, chỉ biết mỗi lần gặp khó khăn, cậu lại im lặng. Cậu luôn giữ mọi thứ cho riêng mình, vì sợ làm phiền người khác, sợ khiến mọi người lo lắng.

Nhưng đêm nay, khi Seungkwan không chỉ ôm cậu mà còn cho cậu cảm giác được nghe, được thấu hiểu, một phần trong Chan cuối cùng cũng vỡ ra.

"Seungkwan," Chan khẽ gọi tên, giọng cậu thấp đến mức chỉ đủ cho anh nghe thấy, "Em cảm thấy... mệt mỏi quá."

Seungkwan quay đầu, nhìn vào đôi mắt Chan, đôi mắt vốn đầy quyết tâm, nhưng giờ đây lại mờ đục vì sự mệt mỏi không thể che giấu. Anh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu để Chan biết rằng anh đang lắng nghe.

"Em không biết tại sao... nhưng mỗi lần em cảm thấy mệt mỏi, em lại tự nhủ mình phải chịu đựng. Em không muốn làm phiền ai, không muốn mọi người lo lắng. Nhưng càng cố gắng giấu, em lại càng cảm thấy đau hơn." Chan thở dài, nhìn ra cửa sổ, nơi những cơn gió lạnh vẫn thổi qua, như mang theo nỗi cô đơn của cậu.

Seungkwan nghe thấy từng lời của Chan như những tiếng thở dài nặng nề, nhưng anh không nói gì, chỉ im lặng, chờ đợi Chan nói thêm. Anh biết, đôi khi những điều cần nói không phải lúc nào cũng rõ ràng, mà phải để người ta tự mình thổ lộ.

"Em không muốn làm mọi người thất vọng. Nhưng em lại sợ... một ngày nào đó, em sẽ không còn là chính mình nữa. Em sợ mình sẽ không thể quay lại như trước." Chan nói, đôi mắt cậu tràn ngập nỗi lo lắng không thể giấu giếm.

Seungkwan nhẹ nhàng nắm lấy tay Chan, lòng bàn tay ấm áp, trái ngược hoàn toàn với cảm giác lạnh lẽo mà Chan vừa nói. Anh không nói gì, chỉ im lặng thở dài, như thể đang chia sẻ cùng cậu một nỗi buồn mà chẳng cần dùng đến từ ngữ.

"Em không cô đơn đâu." Seungkwan thì thầm, giọng anh gần như nghẹn lại, "Dù em có nghĩ như thế nào, nhưng anh ở đây, sẽ luôn ở bên em, Chan à."

Chan cảm thấy những lời đó như một làn sóng ấm áp vỗ về, xoa dịu nỗi lo sợ trong lòng cậu. Cậu quay lại nhìn Seungkwan, và thấy trong ánh mắt anh, sự kiên định, sự bảo vệ mà cậu luôn tìm kiếm. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong cậu, như thể mọi sự cô đơn trước đây đều biến mất.

"Anh luôn ở bên em, dù em có làm gì đi nữa," Seungkwan nói, đôi môi anh hơi cong lên như một lời hứa, nhẹ nhàng mà chắc chắn.

Chan không kìm được nữa, đôi môi cậu tìm đến môi Seungkwan lần nữa, lần này không vội vàng, mà như để cảm nhận sự ấm áp từ anh, để nhận lấy sự an ủi mà bấy lâu cậu thiếu thốn. Nụ hôn của họ không vội vã, mà như thể đang khẽ khàng xoa dịu mọi nỗi buồn và sự mệt mỏi của cả hai.

Seungkwan kéo Chan lại gần hơn, cảm nhận hơi thở của cậu, chạm nhẹ vào làn da ấm áp của nhau. Chan vòng tay qua cổ Seungkwan, không nói gì, chỉ để cảm giác thân thể gần gũi, cùng nhau tạo thành một chỗ dựa vững chắc.

"Anh sẽ không để em cảm thấy cô đơn nữa," Seungkwan thì thầm vào tai Chan, rồi lại hôn nhẹ lên trán cậu. "Và em cũng đừng sợ nữa. Anh sẽ luôn ở đây, dù em có cần gì, em cũng không phải một mình."

Từ những lời nói nhẹ nhàng ấy, Chan cảm thấy một phần trong mình như tan chảy. Cậu không cần phải che giấu cảm xúc nữa, không cần phải sợ hãi, vì Seungkwan sẽ là người luôn đứng bên cạnh, dù cậu có yếu đuối đến đâu.

Seungkwan giữ Chan trong vòng tay mình, cơ thể của cậu vẫn thả lỏng trong những cái ôm ấm áp. Một chút yên tĩnh bao trùm căn phòng. Không ai nói gì thêm, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của nhau một cách rõ rệt, như thể chỉ cần có vậy, mọi thứ đã đủ.

Chan cảm nhận được hơi thở ấm của Seungkwan, đôi tay anh vỗ nhẹ lưng cậu, như thể đang xoa dịu mọi căng thẳng đang nắm giữ lấy trái tim của Chan. Những ngón tay của Seungkwan lướt qua tóc cậu, chậm rãi, nhưng đủ để tạo ra một cảm giác thư giãn trong cơ thể. Chan nhắm mắt lại, không biết có phải vì mệt mỏi hay vì sự ấm áp từ Seungkwan khiến cậu cảm thấy an tâm đến vậy.

"Anh không nghĩ em sẽ mở lòng dễ dàng đến vậy." Seungkwan phá vỡ sự im lặng, giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa đựng sự quan tâm. "Anh biết em đã chịu đựng một mình lâu rồi, nhưng em không cần phải như thế."

Chan không đáp lại ngay lập tức. Cậu chỉ im lặng, cảm nhận những lời đó, cảm nhận sự quan tâm từ người bên cạnh. Cậu đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng ai hiểu mình, nhưng giờ đây, tất cả những cảm giác đó như bừng sáng lên trong những khoảnh khắc này.

"Em không muốn làm phiền ai, Seungkwan à. Em đã quen sống một mình rồi." Chan cuối cùng cũng lên tiếng, giọng cậu như có chút buồn bã. "Nhưng khi anh nói những lời đó... em chỉ muốn khóc."

Seungkwan cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Chan. "Vậy em có thể khóc ở đây, trong vòng tay anh. Không ai sẽ trách em cả."

Lời nói của Seungkwan như một phép màu, khiến Chan không thể kìm lại cảm xúc nữa. Cậu vùi mặt vào vai Seungkwan, để những giọt nước mắt từ lâu cậu không dám khóc tuôn rơi. Seungkwan không nói gì, chỉ ôm chặt cậu hơn, lặng lẽ vỗ về.

Một lúc sau, Chan cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn. Những cảm xúc đã dồn nén trong cậu bấy lâu nay dường như đã thoát ra hết, để lại sự thanh thản trong lòng. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt đẫm lệ nhìn Seungkwan, nhưng không còn sợ hãi hay ngại ngùng nữa.

"Anh luôn ở đây, phải không?" Chan thì thầm, giọng cậu có chút lo lắng, như để chắc chắn về điều đó.

"Luôn luôn." Seungkwan đáp lại ngay lập tức, một sự kiên định trong lời nói khiến Chan cảm thấy ấm lòng. "Anh sẽ không bao giờ rời xa em."

Chan mỉm cười yếu ớt, đôi mắt cậu sáng lên một chút, như thể đã tìm thấy chút ánh sáng trong bóng tối. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, khi cậu nhận ra rằng không phải lúc nào mình cũng phải tự mình đối mặt với mọi thứ. Có những lúc, việc dựa vào ai đó không phải là yếu đuối, mà là một sự lựa chọn mạnh mẽ.

"Em... em nghĩ em có thể thử thay đổi một chút không?" Chan hỏi nhỏ, đôi mắt cậu dò xét.

Seungkwan nghiêng đầu nhìn cậu, nụ cười nở trên môi. "Thử thay đổi gì?"

"Em nghĩ... em sẽ để mình yếu đuối một chút, nếu anh cho phép." Chan thì thầm, ánh mắt cậu ngập tràn sự e ngại nhưng cũng là một sự khao khát được thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Seungkwan mỉm cười, đôi mắt anh tràn ngập sự dịu dàng. "Để mình yếu đuối, nghĩa là em sẽ để anh giúp em, đúng không?"

Chan gật đầu, rồi bỗng dưng cảm thấy lòng mình như nhẹ bẫng. Seungkwan đã sẵn sàng trở thành điểm tựa vững chắc cho cậu. Không còn phải sợ hãi, không còn phải một mình.

"Vậy, nếu em cần bất cứ thứ gì, chỉ cần nói với anh." Seungkwan nói, rồi nhẹ nhàng cúi xuống, môi anh chạm nhẹ lên trán Chan, để lại một nụ hôn đầy ấm áp và yêu thương.

Chan cảm thấy một sự ấm áp khác biệt từ Seungkwan, không phải chỉ từ cái chạm của môi, mà từ cả trái tim anh. Sự kết nối không chỉ từ thân thể mà còn từ tâm hồn, từng chút từng chút, nhẹ nhàng và chắc chắn, tạo nên một sự hiểu nhau sâu sắc.

Cả hai nằm bên nhau trong sự im lặng, nhưng không còn là sự im lặng nặng nề nữa. Mà là sự im lặng đầy an yên, đầy tin tưởng và sự đồng điệu giữa hai trái tim.

----------

P/S: Tui cảm thấy Boochan hợp với tình cảm nhẹ nhàng hơn là mấy cảnh nóng nên là chap này hơi nhạt :'<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip