Phần 15: Hoan nghênh cậu ở lại, Sei! (1)
Yoojung đã gặp lại Yeonjung vào giờ nghỉ trưa tại căn-tin của trường, em có chút sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt sưng phù và cơ thể dán chi chít băng cứu thương của cậu. Trông cậu như vừa thoát chết khỏi cuộc thanh trừng, ẩu đả giữa các băng đảng xã hội đen vậy. Tuy thương tích đầy mình, nhưng khí lực vẫn còn mạnh lắm. Yeonjung nhìn thấy em bên máy bán nước tự động liền lao đến chào hỏi, cậu ôm em chặt cứng trong tay.
Yeonjung nói, cậu đợi em cả tối hôm qua, nhưng em đã không tới, cậu nghĩ không biết có phải em bị bệnh tật ở đâu không.
Tại sao em phải quay lại nơi biến bản thân thành trò cười chứ?! Chẳng đời nào em lại tự giẫm lên vết xe đổ của chính mình. Yoojung không muốn vướng vào rắc rối, chỉ đơn giản như thế thôi.
Nhưng Yeonjung còn chả thèm để tâm đến vẻ mặt hờ hững, lạnh nhạt của Yoojung. Cậu lấy điện thoại ra và đòi xin số, còn nói sẽ nhắc em nếu em quên lịch học.
Yoojung đâu có bị điên. Không đời nào em đồng ý cho cậu!
"Yoojungie, cái cậu tên Yeonjung học lớp 3.11 cũng là bạn của cậu hả?!" Sei thắc mắc hỏi, vì Suyeon unnie bảo là em không có nhiều bạn bè, thậm chí chị ấy chỉ nhớ được một cái tên là Chuu, cô bạn cùng lớp với em.
"Ai cơ?" Yoojung vẫn đang mải nghĩ nên không chú tâm đến câu hỏi vừa nãy.
"Người mà cậu cho số điện thoại lúc chúng ta ở căn-tin ấy"
Yoojung phát ra âm thanh "À...à..." rồi sau đó tặc lưỡi một cái, tiếp theo là tiếng thở dài ngao ngán. Điệu bộ uể oải, chán chường của em giống như vừa bị người ta bắt ép lấy số điện thoại vậy.
Em có thân quen gì Yeonjung sao?! Không hề! Chắc lúc đó Yoojung bị bỏ bùa nên mụ mị đầu óc, khả năng cao là do ma lực ác độc của Yeonjung gây ra. Đến tận lúc ra về, Yoojung vẫn không hiểu hành động tự nguyện dâng số của mình, có thể vì thấy cậu ta trông tội nghiệp với mấy vết xanh tím trên mặt.
Chắc là thế! Có lẽ Yoojung đã động lòng trắc ẩn với vẻ mặt cầu xin chân thành của cậu.
Yoojung chỉ đang tự huyễn hoặc và cố tạo cho bản thân một lý do, để quay trở lại lớp học nhảy của Khoa Âm nhạc. Trong thâm tâm, em biết mình muốn gặp Kim Chungha. Có phải là vì lời hứa dạy nhảy của cô không?!
"Các người giấu con bé ở đâu rồi hả? Mau đem nó ra đây"
"Cảnh sát mau mau gông cổ bọn tội phạm bắt cóc này lại đi. Cháu gái của tôi bị cô ta dụ dỗ, đã bỏ nhà đi mấy tháng nay rồi"
Yoojung và Sei chỉ mới về đến đầu cổng đã nghe được tiếng la lối bên trong. Em nhận ra sắc mặt của Sei thay đổi khi vừa nghe thấy tiếng quát tháo ấy, da trắng bệch đi, trán toát mồ hôi và cơ thể thì run như cầy sấy. Dường như điều mà em đoán trước đây đã xảy ra rồi, đám người bát nháo kia chắc là gia đình của cậu.
Một cặp vợ chồng tuổi ngoài 40, người đàn ông thì to lớn, bặm trợn còn người phụ nữ lại cục mịch và thô kệch. Đặc điểm chung là đều rất hung dữ, khoa chân múa tay loạn xạ cùng bản năng ăn vạ rất tài tình.
Mụ ta liếc đôi mắt lươn dẹp ra sau lưng Yoojung, ánh mắt sáng rỡ, lập tức chạy tới gạt em sang một bên, rồi như thể vui mừng lắm mà ôm chầm lấy Sei, khóc lóc nói nhớ cậu rất nhiều.
"Sei a, cháu đã đi đâu vậy?! Mọi người tìm cháu khắp nơi. Chú và dì mất ăn mất ngủ, lo lắng sợ cháu bị kẻ xấu bắt đi. Ôi cháu tôi, nếu cháu có mệnh hệ gì..."
Tởm lợm! Màn kịch giả tạo, này là muốn diễn cho ai xem đây?!
Sei như đông cưng tại chỗ, con ngươi co lại cùng vẻ mặt sợ hãi tột độ, cơ thể hoàn toàn mất khả năng phản kháng.
"Sei a, đừng có mà tự tiện biến mất như vậy đấy!" Lão đàn ông cũng bước lại gần Sei, nắm đấm trong tay như đã quen thói giơ lên cao, chỉ chút nữa thôi có thể đã nhắm vào khuôn mặt cậu.
"Không, buông tôi ra!" Sei cuối cùng cũng lấy lại ý thức của mình, cậu vùng vẫy thoát ra rồi núp sau lưng Yoojung, đôi tay túm vội lấy góc áo của em, cảm giác run rẩy theo đó mà truyền đến.
"Chuyện này là thế nào?" Sejeong lên tiếng, cô ngạc nhiên khi nhận được đơn tố cáo, bọn họ nói cháu gái của mình đã bị nhóm người tự xưng là pháp sư bắt đi. Nhưng nhìn biểu hiện của Sei cũng đủ hiểu mọi việc khác xa lời của bọn họ, có vẻ như Sei đã trốn thoát thì đúng hơn.
"Cảnh trưởng Kim, chúng tôi không bắt cóc Sei. Em ấy hiện tại, tạm thời ở cùng chúng tôi. Rất tốt" Suyeon giải thích, cô không thể huỵch toẹt việc Sei bị chính gia đình thân thích của mình bạo hành, không có bằng chứng, vết tích trên lưng của Sei cũng đã khỏi từ lâu. Nếu ăn nói không cẩn thận sẽ mang tội vu khống.
"Vậy thì..." Sejeong tin tưởng lời Suyeon, cũng nhìn ra biểu hiện hoảng loạn và trốn tránh của Sei. Nhưng hiện tại, Sei chưa đủ tuổi, vẫn phải chịu sự giám hộ của gia đình người dì ruột. Họ đến đòi người là hợp pháp, cô đành phải để đôi bên tự thương lượng. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
"Không có vụ bắt cóc nào cả. Mọi người nên tự hoà giải và thoả thuận với nhau"
"Ấy ấy, lỡ họ không trả người thì chúng tôi biết làm sao?!"
"Thưa dì, Sei là con người không phải đồ vật. Đây là vấn đề nhân quyền, chúng tôi không thể cưỡng chế mang cô bé đến cho hai người được" Sejeong lãnh đạm nói, rồi xoay lưng dẫn người của mình dời đi. Sống trong một nơi không có tình thương thật sự rất bất hạnh, có ai lại muốn chui rúc vào đấy và tiếp tục chịu đựng những tháng ngày đen tối đây?! Mặc khác, cô mang ơn nhà họ Ji, đã không thể giúp ích còn tính còng tay người ta sao?
"Cảnh sát đi rồi, hai người cũng nên hạ vai của mình đi" Yoojung lên tiếng, em nhịn đến gai mắt chịu không nổi nữa.
"Con nhỏ xấc xược, sao lại dám nói chuyện với người lớn mà không có kính ngữ như thế hả!" Lão ta quát, bàn tay xoè rộng muốn tán xuống một bạt tai. Lúc nãy, có cảnh sát ở đây nên lão mới bỏ qua cho đám con gái hỗn hào này. Bây giờ cứ thế mà đánh thẳng tay cũng không sao.
Yoojung còn không thèm nhìn đã nắm được cổ tay lão, nhẹ nhàng vặn ngược ra sau, chút sức mạnh cũng đủ khiến đối phương chao đảo mất thăng bằng, lũ khốn này chỉ bắt nạt được những đứa trẻ yếu đuối không có khả năng tự vệ, còn em thì không bao giờ.
"Á...đau...đau..." Lực vừa đủ để không bẻ gãy tay của lão, cũng vừa đủ để lão cảm nhận đau đớn mà gào lên như lợn bị chọc tiết vậy.
"Con điên kia mau bỏ chồng bà ra. Bà liều mạng với mày"
"Dám đụng đến chị tôi á?!" Lucy nhảy tới, khoá tay mụ ta lai, nhấn cái đầu nhớt nhát dầu xuống đất. Con bé cũng nhịn đủ lâu rồi, con bé ghét hai kẻ đểu giả này đến tận cổ. Đừng tưởng không ai biết chuyện xấu xa mà bọn họ đã làm với Sei unnie.
"Á... Bớ người ta, ở đây có hành hung người tốt. Chúng sắp giết vợ chồng tôi. Cứu mạng, cứu mạng"
"Hai đứa, thôi nào" Đợi một lúc sau Suyeon mới can ngăn, không hẳn là muốn tụi nhỏ dừng lại, cô chỉ không muốn cảnh sát tới lui ngôi đền hoài như vậy, sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến hoạt động kiếm cơm sau này. Suyeon dẫu sao cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, cô cũng không cần tỏ vẻ già đời, hiểu chuyện làm gì.
"Nói đi. Tôi biết các người có mục đích khác" Yoojung buông tay, đụng vào bọn họ có cảm giác thật sự rất dơ bẩn.
"Gì chứ?! Bọn tao chỉ muốn đứa cháu yêu quý trở về nhà thôi" Mụ ta vẫn như cũ giả mèo khóc chuột.
"Cảnh sát đã đi xa lắm rồi. Cứ nói xem các người muốn bao nhiều tiền không phải nhanh hơn à?!"
"Con nhóc đanh đá này. Mày nghĩ bọn tao là gì hả?"
"Bao nhiêu?"
"Dám giở cái giọng hách dịch với bọn tao!"
"BAO NHIÊU" Yoojung hạ giọng, đôi mắt đen đặc vô cảm cùng khí tức lạnh lẽo tỏa ra. Lằng nhằng như vậy là đang suy tính giá cả sao?!
"300 triệu Won"
"Đùa á?!" Lucy sừng cồ lên, bọn họ không cảm thấy ngượng mồm khi thốt ra cái giá ấy hả, quá đáng đến mức này luôn. Tai nạn chết người còn không bồi thường nhiều đến vậy.
"Ha..." Yoojung nhếch môi châm biếm nở nụ cười, bọn họ xem ra cũng có khiếu hài hước đấy chứ. Trắng trợn bán người thì chỉ có trái tim mục rữa và tâm hồn bẩn thỉu, nhơ nhuốc mới làm được thôi.
"Không nghĩ các người xem cậu ấy có giá cao đến thế. Nói thật nhé! Tôi còn chưa tính các khoản phí sinh hoạt, hư hỏng đồ đạc do cậu ấy gây ra với hai người nữa là"
"Yoojung unnie..."
"Yoojung, em nói gì vậy?!"
Mọi người đều bất ngờ khi nghe em nói xong, dường như không ai đoán trước được việc này. Sei từ đầu không dám nói một câu nào chỉ núp sau lưng Yoojung, bàn tay vẫn đang nắm góc áo liền vô lực buông lỏng, ánh mắt cậu tan rã trong sự tuyệt vọng, đau thương.
Yoojung nhẫn tâm với cậu thật à?
"Đối với tôi, cậu ấy không đáng giá như vậy. Các người cứ mang cậu ấy đi, còn tôi giữ lại 300 triệu của mình" Yoojung dứt khoát bước sang một bên, không làm lá chắn cho Sei nữa.
Suyeon và Lucy đều tròn mắt kinh ngạc, miệng cũng không khép nỗi, ấp a ấp úng.
"Cái này... Yoojung..."
"Unnie... Sei unnie...a... Lucy không hiểu gì hết"
"Sao chứ?! Không phải tụi mày tính nuôi nó à? Sao lại không..." Có kẻ không được như ý đã muốn nổi khùng lên rồi.
"Bớt suy diễn đi, sao tụi này phải bỏ tiền vì một người xa lạ. Cứ tự nhiên mang người đi nhé!"
"Chó chết thật mà!" Lão túm lấy chặt lấy bả vai Sei bóp chặt, răng nghiến vào nhau ken két, đúng là đứa chả có tích sự gì, coi như đi tong chuyến này, về nhà lão sẽ không để yên đâu.
Sei như chết lặng, cậu không lên tiếng, không chống lại. Cậu nghĩ bản thân vừa mất đi cảm giác biết đau. Thân thể vô lực, mặc kệ bị người khác lôi kéo đi. Đúng là không ai cần cậu cả. Cậu mãi mãi chỉ là thứ bỏ đi.
"Mẹ nó, đi về thì mày biết tay bà"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip