#10. Nhiếp ảnh gia

*Warning:
• OOc
• Au học đường
• HE
• Sẽ có Oc của tôi!
• Sẽ chia ra theo phần!

____________

Mùa xuân là mùa khiến người ta xao xuyến, em cũng vậy. Dazai Osamu thích mùa xuân, nhưng em chỉ giữ riêng cho bản thân phần bí mật.

Hoa anh đào rơi rồi. Em ngồi dưới gốc cây to lớn che mát cả một vùng trời, ánh mắt lim dim, em không ngủ được...bản thân em không thể tự mình ngủ. Dazai muốn rơi vào giấc mộng mị không hồi kết...nhưng...chính em biết được, nhân gian này còn có điều gì đó làm em luyến tiếc không nguôi? Hay thật ra là chả có gì cả? Nó chỉ đơn thuần là một lý do em tự tạo ra để bao biện cho bản thân, để tiếp tục 'tồn tại' ở nơi chốn chẳng bao giờ thuộc về mình.

.....

-cạch-

_"Cháu..có thể vào lúc này không ạ..?"- Dazai Osamu thật nhút nhát, em trốn tránh mọi thứ xung quanh. Rốt cuộc tất cả những gì trước giờ cũng chỉ là chiếc vỏ bọc hoàn hảo để che đậy tất cả.

_"Ồ cháu lại đến đấy à?"- Vị bác sĩ mặc một chiếc áo blouse trắng đáp lại. Nơi đây là một phòng khám tư, không có nhiều người lui đến nơi đây nhưng cũng không phải là quá ít khách và Dazai là một trong những vị khách quen thuộc ở đây...khoảng 3 năm rồi.

_"Vâng...cháu..hết thuốc rồi"- Em e thẹn nói, em đã dùng quá liều nhưng em lại sợ. Em không muốn nói ra để rồi bị khiển trách.

(— 'Khiển trách' ở đây là lời bác sĩ dặn dò bệch nhân, nếu không thực hiện đúng hay dùng quá liều mà bác sĩ đã cho thì sẽ bị khiển trách. Không mang hàm ý xấu.)

_"...Haizz- đây là lần thứ hai trong tháng cháu đến rồi đấy! Đừng có bảo với ta là bản thân cháu lại dùng quá liều đấy nhé?! Nó không tốt đâu!"- Vị bác sĩ này là Suikichi Yatto, một vị bác sĩ đã có thâm niên ở nơi này và cũng là người duy nhất của khoa mà em khám ở đây.

_"..cháu- cháu hoàn toàn- khô-không có....chỉ là cháu lỡ làm rơi- thuốc..."- Dazai Osamu sợ hãi đáp, cố gắng tìm mọi ngôn từ để bao biện cho bản thân. Em không phải người giỏi giao tiếp, nó là nói tránh- thành thực em kém trong việc giao tiếp...người hướng nội!!!

_"Được rồi, lại đây ta sẽ kiểm tra lại cho cháu..."- Bỏ sổ sách trên tay xuống, vị bác sĩ lấy chiếc kính đeo vào rồi điêu luyện nhấp chuột mở hồ sơ bệnh án của em.

_"...-nhưng, cháu... không còn tiền-..."- Đứng nép sau cánh cửa, em quay khuôn mặt của mình đi lẩn tránh. Em không còn tiền.

Ngoài giờ em là một nhiếp ảnh gia - cái nghề mà hiện giờ đang dần bị lu mờ - chỉ có thể kiếm đủ tiền nuôi bản thân, tháng nào không có tiền thì thôi, em nhịn...dù sao bản thân em cũng đã quen với việc đó rồi.

Em làm nhiếp ảnh gia là vì em muốn lưu lại những cái đẹp qua từng bức ảnh. Hoặc chỉ đơn thuần là kí ức của những nơi em từng đi qua, trí nhớ em kém lắm, từ nhỏ đã như thế rồi. Em không thể nhớ một thứ gì đó quá lâu vì vậy em chọn cách in ra nó qua chiếc máy ảnh rồi ngắm nhìn chúng từng ngày.

_"Không sao..lần này ta sẽ trả cho cháu, lại đây đi"- Suikichi Yatto biết được hoàn cảnh của đứa trẻ này từ 2 tháng sau khi bắt đầu khám bệnh cho nó. Phòng khám tư này ở gần nhà em nên Suikichi-san không khó để nắm bắt tin tức về Dazai từ những người dân xung quanh.

_"Suikichi-san...như vậy là không được- cháu..cháu không thể làm thế được-" Dazai Osamu lắc đầu nguầy nguậy biểu thị không đồng ý.

_"Vậy không phải cháu vừa đến xin ta thuốc đấy sao?...haizz không sao cứ vào đi"- Ông thẳng thắn, cái này thì em chịu rồi, không thể đối phó bằng lời lẽ với người đàn ông này được.

.....

_"Vậy bác có thể-...cho cháu thêm thuốc ngủ đư- được không ạ?"- Bản thân Dazai biết, thuốc ngủ là không tốt nhưng thiếu nó thì mỗi tối của em thật lạnh lẽo đến tàn nhẫn, em không thể tiếp tục 'tồn tại' được. Nó ám ảnh em---những hình ảnh năm đó-.

_"...bệnh tình của cháu ngày càng chuyển biến xấu rồi nhỉ? Trầm cảm giai đoạn ba, mất ngủ nghiêm trọng, rối loạn cảm xúc lưỡng cực, ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu lan toả,...."- Yatto nhấc gọng kính bảo, thật hết cách với đứa trẻ này.

Hoàn cảnh của em thật sự đặc biệt- chỉ nghe nói là nó mất ba mẹ từ hồi lớp 2, người thân họ hàng lại không có rồi từ đó nó dần tự phương kiếm sống. Cũng may là có những người hàng xóm xung quanh cũng thương xót mà giúp đỡ, họ hay mời em vào nhà ăn cơm. Ban đầu đứa trẻ này còn ngại nhưng về sau dần thì cũng nên quen, mọi người quanh đây xem em như một gia đình. Ôi một đứa trẻ đáng thương!

_"..."- Dazai Osamu vô ngữ cho hoàn cảnh hiện tại, trời ơiiiii xấu hổ chết mất, ngỡ tưởng bệnh tình đã khá hơn, nay chợt nhận ra nó lâm sài đến thế nào, em bệnh nặng hơn rồi... Khoan đã vậy không phải là sẽ tốn nhiều tiền hơn saooooo? Dazai Osamu chính thức rơi vào suy nghĩ riêng, bối rối level max.

_"Haizz lại nữa rồi, rối loạn lo âu. Được rồi ta sẽ kê đơn thuốc cho cháu, nhớ uống theo liều đấy nhé! Đừng có mà tự tiện uống theo ý bản thân, phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, có lối sống lành mạnh lên"- Tiếng máy in và giọng nói của Yatto vang lên cùng lúc, đơn thuốc kì này của em gồm __________. Thôi được rồi, có ít quá không vậy?...

_"Vâng ạ! Chúc bác một..- ngày tốt lành, cháu đi làm đây"- Em nhận lấy tờ đơn rồi nhanh chóng rời đi.

.....

Bầu trời đã chạng vạng tối, đứng nơi bãi biển, em ngẩn người nhìn về phía mặt trời đằng xa...*Ước gì mình cũng toả sáng như vậy nhỉ...đẹp ghê* em thần nghĩ rồi đưa tay đến chiếc túi nhỏ mà em luôn bên hông bản thân để đựng máy ảnh.

-tách-

_"Ehhhh...sao lại chiếm khung hình thế này"- Tấm ảnh không như ý Dazai muốn, đã có một bóng dáng vụt qua mà che đi khung hình máy ảnh của em.

_"A- Hả- ờm cho tôi xi-...eh? Đàn anh Dazai? Anh cũng đi biển vào giờ này ạ?"- Gọi người trước mặt ngữ điệu kính trọng, một thanh niên lên tiếng. Cậu ta trông trẻ lắm, chắc chỉ mới năm nhất hay năm hai?

_"Hể- là cậu Nakajima đây mà- Khoan mà ý cậu là sao đấy? Đi biển vào giờ này?"- Dazai Osamu là đàn anh ở trường, nổi bật về nhan sắc (và cả về hoàn cảnh) nên không khó để nhận ra, một con người học ở lớp có thể nhìn xuống phòng y tế- nơi mà Dazai thường lui tới ở trường thì chắc chắn phải nhận ra được.

_"Thì...hôm nay trường có tổ chức cắm trại ở biển này...? Bộ đàn anh không biết tin này à? Mọi người đang ở phía bên kia"- Chỉ tay về phía bên trái, Nakajima Atsushi nói. Hôm nay là ngày kỉ niệm 8 năm thành lập trường nên ban giám hiệu quyết định sẽ tổ chức cho sinh viên một buổi cắm trại ở bãi biển.

_"Ờm ...không- mà nhà tôi ở ngay- ngay đây mà"- Em lúng túng, được rồi đối với một kẻ kém giao tiếp mà nói thì này là ác mộng.

Ở trường, em không giữ mối quan hệ quá thân thiết với một ai đó, có quen biết thì cũng chỉ là qua loa hay xã giao. Em đối với cậu Nakajima hay Akutagawa cũng vậy, dù bọn họ kính trọng em lắm, nhưng bản thân em vẫn giữ thói quen cũ-

Hồi còn ở tiểu học và cấp hai em bị bạn bè xa lánh vì hoàn cảnh và sự dị hợm của bản thân. Chính em đủ hiểu chuyện để ý thức được việc đó và đã đảo ngược nó lại- tự nhủ với chính mình *Tôi đang xa lánh họ chứ họ chẳng có quyền để xa lánh tôi*. Nó theo em đến tận bây giờ, em vẫn đang tự mình xây dựng nên bức tường tuy vô hình nhưng lại dày như (độ yêu thích của bạn dành cho Dazai) đáy đại dương ngăn cách tất cả mọi thứ xung quanh lại gần em. Nó cho em một cảm giác an toàn như được bảo vệ.

_"Ểh? Nhà của đàn anh Dazai ở gần bãi biển này á?"- Atsushi bất ngờ.

Ở trường, con người này có hành tung khá bí ẩn (?) nhưng dù gì cũng là một đàn anh tốt, hay giúp đỡ hậu bối (là cậu và tên chó điên kia), còn có vài người trở thành simp nữa cơ nhưng đàn anh Dazai cứ như thế, chẳng thể nào thân thiết được luôn có một khoảng cách gần nhưng lại xa.

Anh ấy không ở trong hội học sinh hay nhập bang với lũ người được mệnh danh là Mafia của trường, anh ta trung lập đứng ở giữa. Atsushi không hiểu nổi, một người có thành tích tốt và ngoan hiền (?) như đàn anh Dazai lại không có trong hội học sinh thế kia?

_"Ờm...- là-..là ở trên đó-" Dazai lắp bắp chỉ tay về phía ngôi nhà nhỏ ở ven đường. Ngôi nhà trông đơn xơ, có vẻ chỉ có một người ở- Nakajima thầm nghĩ rồi gật đầu.

_"Vậy đàn anh có muốn đi ra kia với mọi người không?"- Mặt tươi rói, Atsushi hỏi.

Đôi tay em run run cầm chiếc máy ảnh nhẹ nhàng lắc đầu. Em không thích nơi đông người, giao tiếp không phải là sở trường của em.

_"A-...vậy chúc đàn anh một buổi chiều vui vẻ, em đi trước nhé! Tạm biệt"- Thấy như thế, cậu cũng chẳng nán lại thêm. Nếu đàn anh Dazai không muốn thì cậu cũng không tài nào ép được...mà khoan đã...chết mất cậu đi lấy nước cho mọi người mà!!! Tại sao lại quên aaa- Họ sẽ trách cậu chứ...

Thấy Nakajima Atsushi đã đi, một lần nữa em dơ cao chiếc máy ảnh.

-tách-

_End_

___________

1997 từ

— Tạm biệt

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip