[Day 17]. Dazai Osamu - Gương (*)
Đây là hàng cho Event mừng sinh nhật Dazai bên Page Đem cả thế giới về bên tên khốn cuồng tự tử.
Non-couple. OE (?).
*************************
Dazai cúi đầu, sầm mặt khó chịu lục tìm đống thuốc hỗn độn trong ngăn kéo.
Hắn bị thương ở mắt khi nhảy sông tự sát, còn gì có thể tuyệt vời hơn được nữa. Cảm giác nhói đau ở mắt phải khiến tâm tình hắn càng thêm tồi tệ. Chết tiệt thật. Đã thất bại mà còn rước hoạ về cho mình.
Hắn biết mình hoàn toàn có thể nhờ ai đó ở trụ sở giúp đỡ. Nhưng cái vết thương vì lý do lãng xẹt này, thật sự không đáng để nhờ cậy đến bọn họ. Mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, cớ gì phải tốn công sức giúp đỡ một kẻ lười biếng có chứ.
Sau khi lôi ra một đống tuýp thuốc nhăn nheo và đống vải trắng còn sạch, Dazai loạng choạng tìm đường đến phòng tắm, mò mẫm bật công tắc đèn.
Hình bóng của hắn phản chiếu rõ trên tấm gương lớn đối diện cửa phòng tắm.
Hắn tiến lại gần, mệt mỏi ngồi bệt xuống sàn nhà, nhìn vào chính mình trong gương.
Mắt phải của hắn khép hờ, phần da xung quanh sưng tấy lên, thậm chí có một miệng vết thương dài và mảnh cách mi mắt chỉ tầm 3cm. Dazai cười nhạo. Lần sau phải kiếm con sông nào không có đá nhọn mới được.
'Đau chết mất...' Tệ thật, giờ thì mắt trái của hắn cũng đang muốn mờ dần đi rồi. Dazai vội vã với lấy miếng bông gòn và đổ chút cồn, nhẹ nhàng sát khuẩn vết thương.
Thật lòng thì, hắn cũng chẳng biết mình có đang chữa thương đúng cách không nữa. Dazai mím môi, nhăn mặt. Đầu óc cũng lâng lâng không giống bình thường.
Định luật Dazai Osamu. Đã không bị thương thì thôi, còn đã bị thì nó còn kéo theo cả bệnh tật. Hình hắn cảm mẹ nó rồi. Giờ nhớ lại, quả thật mấy ngày nay cổ họng hắn có hơi đau.
Ngày hôm nay còn có thể tuyệt vời hơn thế nào nữa nhỉ. Dazai mỉa mai, nhẹ nhàng quấn tạm che đi mắt phải sau khi bôi linh tinh đủ thứ thuốc giảm thương. Sau khi xử lý vết thương theo cách chật vật nhất có thể, hắn nặng nhọc lết chân về giường, mệt mỏi nằm bệt xuống.
Đêm hôm đó, hắn ngủ không hề ngon giấc.
***
Dazai bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại ầm ĩ vang dội bên tai.
Hắn mệt mỏi bật nó lên, nhanh chóng ấn từ chối, không thèm quan tâm kẻ nào vừa phá giấc ngủ ngọt ngào của hắn. Sau khi nằm đờ người nhìn trần nhà bằng một mắt trong khoảng nửa tiếng, hắn đứng dậy, tiếp tục loạng choạng bước vào trong phòng tắm.
"...?!"
Dazai mở to mắt trái.
Cái gương của hắn, đã vỡ tanh bành. Vùng tường gắn gương giờ chỉ còn bốn góc đinh còn vương lại vài mảnh bị ghim lấy. Trên sàn nhà, những mảnh gương vương vãi trên đấy. Ánh đèn phản chiếu lại, khiến chúng trông thật chói loá. Khiến hắn muốn che nốt con mắt còn lại của mình.
'...Chuyện quái gì thế này ?' Không lẽ đêm qua hắn đã trượt chân và vô tình đập vỡ nó ? Hay có kẻ nào đó đột nhập vào nhà hắn, sau đó vô tình làm hỏng nó nên hốt hoảng chạy trốn ? Dazai nghiến răng ôm trán, đầu của hắn vẫn mang cảm giác đang rung lắc dữ dội, và giờ, thêm cái đống hỗn độn này ? Đây là quả báo dành cho hắn đúng không ? Thế thì ông trời quả là có mắt.
Hắn thản nhiên dẫm lên những mảnh vỡ, khiến cho da thịt trong lòng bàn chân bắt đầu nứt ra vì cạnh sắt của mảnh vỡ. Máu đỏ bắt đầu vấy lên che đi ánh sáng phản chiếu. Hắn khuỵu người xuống, bàn tay run rẩy gom lại những mảnh vỡ.
Và rồi, Dazai thấy được, bản thân hắn trong gương hiện tại đang thảm hại đến mức nào. Mái tóc đen xơ xác ôm lấy gò má trắng bệch, mắt phải còn đang quấn một lớp băng vải, màu của da mặt hắn bây giờ gần như trùng với màu của nó vậy. Cộng thêm tròng mắt trái trống rỗng và quầng thâm đen đậm dưới nó, hoàn toàn cho thấy rõ đêm qua hắn đã có một cơn ác mộng tệ hại hành hạ hắn đến mức nào.
Trông thật bệnh hoạn, thật mỉa mai, thật vô dụng, thật đáng thương. Dazai nhìn thấy hàng chục hình bóng phản chiếu của mình trong những mảnh gương trên sàn, trước mặt, trong tay hắn. Chúng như đang cười nhạo hắn, bên tai thoang thoảng những lời chửi rủa cùng cười nhạo khó nghe.
'Osamu Osamu đáng thương. Tỉnh dậy sau một giấc mộng sầu, ngu ngốc vươn đến ánh sáng xa vời ấy. Ảo tưởng có thể vứt bỏ đi quá khứ đầy tang thương đen tối ấy, cùng bản chất của mình.'
'Osamu Osamu tay đầy máu tươi, đừng hòng mơ tưởng thoát khỏi nó. Đoá hoa hồng đen đã nở rộ trong bóng tối, vĩnh viễn sẽ phải chìm đắm và phụ thuộc vào bóng tối. Đừng mê muội ánh sáng rực rỡ đó nữa.'
'Nó sẽ thiêu rụi ngươi, sẽ đốt cháy ngươi, sẽ biến ngươi thành tro tàn. Trở về với bóng tối đi. Màn đêm sẽ bao bọc ngươi, thứ quái vật dơ bẩn không người yêu thích. Đến cả cái chết cũng từ bỏ ngươi. Đừng phí công vô ích.'
'Osamu Osamu...'
"Câm mồm câm mồm câm mồm..." Tâm trí hắn càng thêm hỗn loạn. Dazai run rẩy, gằn giọng vung tay xuống, khiến những mảnh vỡ đã không còn nguyên vẹn càng thêm nát bét. Mặc kệ nắm tay rươm rướm máu, hắn liên tục đập nó xuống sàn nhà.
'Cứu với...Ai đó cứu với...' Hắn thì thào, khoé mắt đỏ ngầu, nằm bệt xuống sàn.
Hắn muốn chết.
***
Yosano thở dài đóng tập hồ sơ lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông nằm bất động trên giường bệnh, ánh mắt không hề che giấu sự lo lắng.
"Vào đi Kunikida. Dazai đang ngủ." Cô dịu giọng nói, cẩn thận chỉnh lại góc chăn.
"...Tình trạng cậu ấy thế nào rồi ?" Kunikida trầm mặc một lúc lâu, rồi mới lên tiếng, hai bàn tay nắm chặt.
"May là anh đến kịp lúc đấy. Trễ một chút nữa, tôi thật không dám nói." Yosano rót hai tách trà, đẩy qua cho anh. "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào ? Hẳn phải có nguyên nhân khách quan nào đó đẩy cậu ấy đến mức này."
"...Dazai...bắt đầu có những biểu hiện và hành động lạ vào khoảng 2 tuần trước." Anh gật nhẹ cảm ơn cô, tay vẫn nắm chặt lấy tách trà.
"Lẽ ra...tôi nên chú ý hơn đến lúc đó. Cậu ấy bắt đầu lảng tránh tất cả thể loại gương và những bề mặt kính hay thủy tinh có khả năng phản chiếu.
Gương của xe hơi, cửa kính dưới quán cà phê, kính cửa sổ cạnh bàn làm việc,...đến cả khi nói chuyện với tôi cũng không nhìn thẳng vào mắt tôi nữa. Có lẽ vì kính của tôi.
2 ngày trước là lúc cậu ta bị thương ở mắt phải. Lúc tôi gặng hỏi, Dazai chỉ cười bảo là một vết thương nhỏ do đá ngầm sát lấy lúc nhảy sông tự tử. Tôi có cố gặng ép cậu ta để tôi xem qua một lần hoặc nhờ cô, nhưng cuối cùng cậu ta chỉ bảo đã xử lý tốt và chuồn mất."
"...Không lẽ...?!" Yosano mở to mắt, giọng nói run rẩy.
"...Phải." Kunikida nghiến răng, khó chịu bảo. "Lúc tôi đến kiểm tra Dazai sáng qua, sau khi cậu ta tự dập điện thoại, tôi phát hiện cậu ta nằm gục trong nhà tắm. Gương lớn đã bị phá vỡ, trong thùng rác còn cả tá mảnh gương cùng băng vải dính đầy máu."
"Dazai tự phá gương, lấy những mảnh vỡ đó rạch và có ý định đâm vào mắt của mình."
"...Tôi biết thật sự không nên gọi những người có suy nghĩ tiêu cực và mang bệnh lý trầm cảm như thế này, nhưng Dazai đúng là một tên ngốc. Một tên ngốc khốn khiếp." Yosano gằn giọng, làm nhăn tờ giấy trong tay cô. "Tôi hiểu cảm giác của anh rồi Kunikida à. Thật muốn đánh cậu ta một trận."
Đồng thời, cũng ôm cậu ta thật chặt nữa.
"Gương là thứ phản chiếu lại bản thân. Quá rõ ràng rồi. Tình trạng hiện tại của Dazai là tự ti, xấu hổ, chán ghét chính mình. Mặc dù tôi khá chắc từ trước đến nay cậu ta luôn giấu cái suy nghĩ đó xuống tận đáy lòng."
"...Chúng ta có thể làm gì không ?"
"Có chứ." Cô vỗ vai anh, giọng nói dịu dàng, nhưng kiên định. "Chúng ta, có thể mang đến hạnh phúc cho Dazai."
"Trụ sở thám tử là một gia đình, và Dazai là một trong số đó."
***
Gương phản chiếu, không chỉ hình bóng, mà còn là nội tâm của con người.
Nếu người ghét nó, cả bản thân lẫn dáng hình trong gương, hãy để chúng tôi ôm lấy và yêu thương cả người lẫn nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip