Chap 8: Có chút cô đơn

- Cảm ơn vì đã gọi tên tớ!

Câu nói ngắn gọn đó làm em ngượng chín cả mặt. Chẳng qua trong tình thế nguy cấp, tên của DoraWang xẹt ngang qua đầu em. Em chả biết vì sao, hay đơn thuần là bởi Wang là người đầu tiên em kết thân trong 6 người họ? Em cũng không thể lí giải nổi.

- Tớ... tớ qua giúp bọn họ... - Mon ngại quá nên chạy vọt đi. Wang cười thầm, Mon của anh thật đáng yêu...

Họ hợp sức đưa hai kẻ kia xuống phòng y tế. Khi xuống đến nơi, 6 người kia chẳng thương tiếc mà thả chúng kêu cái "bịch" dưới nền đất lạnh lẽo. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Mon còn chả kịp phản ứng. Đến cả giáo viên trực phòng y tế cũng sốc với độ "tàn nhẫn" của mấy tên này. 

- Èo! Nặng vãi! - Mata vòng tay ra sau đấm lưng, mồm không ngừng than vãn - Ăn cái của khỉ gì mà nặng thế không biết? Tưởng gãy lưng đến nơi rồi chứ!

- Cô à! Cô giúp bọn em chăm sóc cho họ được không?  - Med bình thãn nói, miệng cười cười nói với giáo viên đang sốc toàn tập như thể không có chuyện gì xảy ra

- Hả!? À ờ... - Giáo viên - Các em đưa họ lên giường nghỉ ngơi được không?

- Dạ được! - bảy người đồng thanh trả lời

Họ làm theo lời của vị giáo viên rồi điềm nhiên rời đi, không quan tâm hai tên kia như thế nào nữa.

Lòng Mon như thể một cơn sóng, em không an tâm về hai cậu bạn. Lỡ đâu họ có mệnh hệ gì thì sao? Nếu điều đó là thật thì khổ cho hai người hỏi rồi. Huống hồ còn kéo thêm 6 người kia vào vụ  việc lần này.

- Haizzz... Quá giờ cơm trưa rồi! - Kiddo xoa chiếc bụng mà nói. Từ sáng đến giờ, anh ăn có mỗi một chiếc bánh rán, trưa lại còn phải nhịn thì bố ai chịu được. Kể cả là có người chịu được đi thì đó chắc chắn không phải là Kiddo, anh sẽ chẳng bao giờ để mình đói bụng cả.

- Trưa nay có bánh Pudding đó! - Rihno tiếc nuối, gì chứ ăn thì cậu nhớ dữ lắm!

- Được rồi, tụi mình đi mua cái gì đó lót dạ tạm, đợi đến giờ cơm tối. - Wang nói. Nichov thì gật đầu đồng tình

- Thực ra trong kí túc của tớ còn vài cái bánh rán, hay các cậu ăn tạm... - Mon đưa ra ý kiến

- Được đó, vậy chúng ta đến đó đi! - Mata hưởng ứng

- Bánh rán, bánh rán! - Rihno kéo tay Mon đến kí túc, cả đám còn lại thì đuổi theo sau.

Đến khu kí túc A, Rihno vẫn chưa dừng lại. Mon cảm thấy cậu như muốn kéo em đi khắp cả trường vậy.

- Rihno à! Dừng lại đã! Cậu biết phòng tớ ở đâu à? - Mon bị kéo như cái bao cát, hết sức bình sinh hét lên

- Ừ ha! Tớ quên mất! - Rihno nghĩ đến đây thì đột ngột dừng lại, Mon thì ngã lăn ra đất.

- Mon! Không sao chứ? - Wang

- Áu áu! - Nichov chạy đến đỡ Mon dậy

- Không sao! Haha... Tớ vẫn ổn! - Mon nửa tỉnh nửa mê, khó nhọc lên tiếng. Mọi người nhìn em như kiểu em ngã đập đầu xong bị đao luôn vậy.

- Phòng tớ ở trên tầng hai, căn phòng đầu tiên cạnh cầu thang. - Mon khi đã dần tỉnh lại, em chỉ lên phía tầng hai khu kí túc.

Mọi người đi lên trên tầng, Mon dùng vân tay mở cửa mời tất cả vào. 

- Wa... đây là phòng Mon à? Dễ thương quá! - Rihno phấn khích nói. Phòng em được bày trí theo phong cách tối giản, tông màu xanh pastel.

- Ừm! - Mon khẽ gật đầu

- Phòng hơi nhỏ nhỉ? - Mata

- Kí túc 2 người mà, sao to bằng kí túc 6 người tụi mình được! - Med

- Mọi người ngồi đi! Tớ đi hâm lại bánh rán! - Mon 

Mon lấy những lon nước cam mát lạnh rót ra cốc mời mọi người. Em hâm qua loa những chiếc bánh em cất trong tủ lạnh. 

- Đây là những chiếc bánh có hình thù không được đẹp tớ làm vào sáng nay, chúng không đẹp nhưng vẫn ăn được. - Mon nói

- Không sao đâu, ăn được là được rồi! - Wang

- Mời cả nhà ăn nha! - mọi người

- Mà tụi tớ đến đột ngột thế này, bạn cùng phòng của cậu có thấy phiền không? - Med hỏi

- Hơ... cái đó... - Mon gãi đầu - Các cậu không cần phải lo đâu, tớ ở một mình!

- Áu áu áu (Ở một mình ư? Làm gì có ai trong trường ở một mình?)

- Nichov nói đúng đấy! Học sinh trong trường đông đến nỗi các kí túc xá chật ních người, làm sao mà cậu sống một mình được? - Kiddo nói. Mon đơ cả cục nhìn anh, đây là lần đầu tiên Kiddo nói chuyện với em...

- Này! Cậu sao vậy? - Mata lắc lắc người em

- Ơ dạ... - Mon hoàn hồn lại - Tớ học không được giỏi, mọi người thì lại muốn có một người bạn cùng phòng có thể cùng giúp đỡ nhau trong học tập. Vậy nên họ chuyển đi hết rồi, tớ thì vẫn ở đây! 

 Em nói giảm nói tránh, không dám nói ra rằng những người bạn cùng phòng trước đó của em khinh thường em. Em không biết khi nói ra, họ sẽ nghĩ gì về em nữa.

Mọi người nhìn em, dáng vẻ của em bình thản như thể chuyện đó là một chuyện hết sức bình thường. Trong chốc lát, họ nhận ra dường như bóng hình ấy có chút cô đơn. Kể từ khi tất cả bọn họ gặp nhau đến giờ, họ chưa hề nhìn thấy người bạn nào của em. 

Ngày đầu gặp mặt xảy ra hiểu nhầm, không một ai nói đỡ, không một ai đuổi theo em khi em khóc lóc chạy đi. Ngày hôm nay em tiếp tục xảy ra chuyện, cũng không một ai đứng ra bảo vệ em trước khi 6 người họ đến. Có vẻ như em đã tự mình chống đỡ lại thế giới này, khi tất cả mọi thứ đè nặng trên đôi vai em. 

Wang nhìn vào đôi mắt xám sáng của em, nó đang tỏa sáng dưới ánh nắng. Anh trách cứ bản thân tại sao khi bước vào lớp em đã không nhận ra rằng em rất đơn độc. Một mình em ngồi ở vị trí cuối cùng, một mình em lầm lũi bước về chỗ với không lời hỏi han, một mình em hứng chịu ánh mắt của họ. Anh rất muốn... rất muốn ôm em vào lòng.

Mọi người đều im lặng nhìn em. Bầu không khí trong phòng dần trở nên ngột ngạt. 

- A! Hay là chúng ta bảo thầy hiệu trưởng chuyển Mon lên lớp chúng ta đi! - Rihno phá vỡ sự ngột ngạt này

- Không được! 

Lời đề nghị vừa nói ra đã bị Med và Kiddo gạt phăng đi. Họ đồng thanh rồi ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao đối phương lại có suy nghĩ giống mình.

- Tớ thì khác tớ ủng hộ ý của Rihno! - Wang lên tiếng. Mon đã rất khổ rồi, anh muốn bù đắp cho em.

- Ấu ấu! (Tớ cũng đồng ý) - Nichov nói. Giọng nói của anh có phần đanh thép và hung dữ hơn hàng ngày. Cậu đang rất tức giận vì một ý kiến tuyệt vời như vậy lại bị chối bỏ.

Mọi người quay qua nhìn Mata, anh đang cố gắng nhét chiếc bánh cuối cùng vào mồm trong yên lặng. Thấy mọi người quay qua nhìn mình, anh vã cả mồ hôi.

- Cái bánh này là của tớ! Tớ không nhường đâu nhé! - Nói rồi Mata bỏ cái cái vào mồm nhai ngấu nghiến như thể nó sắp bị cướp

- Giời ạ! Không ai quan tâm, mọi người muốn biết ý kiến của cậu thế nào. - Wang nói. Đôi mắt bốc lửa của anh nói lên rằng anh đang hận không thể bóp chết tên đầu sừng ham ăn này.

- Áu ấu! (Trả lời đi!) - Nichov

- Cậu mau trả lời đi! - Med và Kiddo đồng thanh tập 2

- Theo tớ thì tớ cũng muốn Mon đến học với chúng ta. Thế thì ngày nào cũng sẽ mang bánh rán cho tớ! - Mata nói. Những người còn lại nhìn kiểu "Are you kidding me?", tóm lại là ánh mắt bó tay toàn tập.

- Áu áu áu au... (Đa số thắng thiểu số, mai ta sẽ nhờ thầy chuyển Mon qua lớp chúng ta!) - Nichov vui vẻ nói

- Không được! Muốn chuyển thì cũng phải có sự đồng ý của tớ và Med! - Kiddo phản bác

- Đúng vậy! Cái trường không phải cái chợ, cứ muốn chuyển là chuyển! - Med 

- Tại sao các cậu lại không đồng ý chứ? Nói rõ ra xem nào! - Wang 

- Thôi đủ rồi! Không cần chuyển chiếc gì cả! - Mon hét lên. Em rất vui khi được đề nghị học cùng với mọi người. Nhưng nếu việc đó khiến các bạn em cãi nhau thì em không muốn, em thà cứ một mình còn hơn nhìn họ lớn tiếng với nhau.

- Mon à...- Rihno khẽ nói

- Tớ không cần chuyển đi đâu cả! Tớ yêu quý mọi người trong lớp tớ... Tớ vẫn muốn học chung với họ! - Mon nở một nụ cười. Nụ cười vẫn vậy, vẫn là nụ cười tươi sáng mà họ thấy. Nhưng lần này, họ đã thấu sự đau xót trong nụ cười của em. 

Chàng trai à, tình huống này em đã trải qua bao nhiêu lần mà thành thục như vậy? Em đã đau đến thế nào mới có thể tự tin mỉm cười trên nỗi đau của chính bản thân mình? 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip