màu sắc

Mỗi người mang một màu sắc riêng, và trong mắt bọn họ, sắc màu của Endou Mamoru là khác nhau.

### Fidio Bianchi-màu vàng nâu

Fidio nhìn thấy trong Endou sắc vàng nâu ấm áp như đất mẹ, bền vững như những ký ức tuổi thơ không thể xóa nhòa.

Là màu của sân bóng đầu tiên, của chiếc áo đẫm mồ hôi nhưng không bao giờ bị vứt bỏ. Endou khiến Fidio nhớ đến những ngày hồn nhiên nhất, khi bóng đá chỉ đơn thuần là niềm vui và tiếng cười rộn rã. Không chiến thuật phức tạp, không mưu đồ toan tính-chỉ là những trái tim cùng nhịp đập cho một đam mê.

"Mamoru không chỉ là đối thủ," Fidio mỉm cười, nhớ lại nụ cười của người kia "với tôi cậu còn là linh hồn của thứ bóng đá thuần khiết mà tôi từng yêu say đắm. Và giờ đây, muốn được yêu lại một lần nữa."

### Gouenji Shuuya -màu cam

Gouenji nhìn thấy trong Endou sắc cam rực rỡ.

Cam như ánh dương ấm áp, như ngọn lửa cháy mãi không tắt, hệt như đam mê của cậu.

Endou luôn hiện diện ở đó- chói lọi, rạng ngời, với bàn tay vươn ra không để bất kỳ ai gục ngã. Tiếng cười của cậu ấy vang vọng như những tia nắng xuyên qua kẽ lá, sưởi ấm trái tim lạnh giá của Gouenji từng ngày.

Nhưng có lẽ chính vì quá chói chang, nên đôi khi Gouenji chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám tiến lại quá gần. Vì anh sợ...nếu đến gần hơn nữa, anh sẽ không còn muốn rời khỏi vòng ánh sáng ấy. Như một ngọn lửa nhỏ, sợ bị nuốt chửng bởi ngọn lửa lớn hơn, nhưng vẫn khao khát được hòa mình vào đó, dù chỉ một lần.

### Kidou Yuuto-màu vàng

Kidou nhìn thấy trong Endou sắc vàng thuần khiết.

Vàng như tia nắng đầu ngày, xuyên qua những rèm mây u ám. Là màu của hy vọng tinh khôi, của niềm tin không lay chuyển. Thứ màu sắc mà Kidou từng nghĩ chỉ là ảo ảnh, cho đến khi Endou xuất hiện, mỉm cười rạng rỡ giữa những ngày tháng tăm tối của đời anh, khi mà chiến thuật và toan tính là tất cả những gì anh biết.

Kidou không nói ra, nhưng vẫn luôn nghĩ Endou là ngọn đèn kiên định trong đêm dài, đủ ấm để sưởi ấm tâm hồn, đủ sáng để soi rọi con đường phía trước.

Và bản thân Kidou luôn bước theo con đường ngọn đèn ấy chiếu rọi.

### Kazemaru Ichirouta-màu xanh lá

Kazemaru nhìn thấy trong Endou sắc xanh bất tận.

Xanh tươi mới như những ngọn cỏ non trên sân bóng sau cơn mưa, mát lành và tràn đầy sức sống. Là màu của hy vọng, của khởi đầu mới. Là màu cỏ sân bóng mà Endou luôn chạy tới trước tiên, tay vẫy gọi, nụ cười rộng mở, kéo theo mọi người cùng nhau tiến lên.

Kazemaru đã luôn chạy theo sau lưng cậu ấy suốt, tim đập nhanh không chỉ vì vận động, mà là vì một thứ gì đó khác. Dù cậu là gió, tự do và mạnh mẽ, nhưng lại cứ muốn dừng lại bên sắc xanh ấy mãi mãi. Vì chỉ khi ở bên cạnh Endou, Kazemaru mới cảm thấy mình thực sự tồn tại, không phải chỉ là cơn gió thoảng qua vô định.

### Fudou Akio-màu trắng

Fudou, với tất cả sự gai góc của mình, nhìn thấy Endou là màu trắng tinh khôi.

Không phải trắng vô hồn, mà là trắng đến chói mắt, như ánh sáng thuần túy không thể xuyên thấu. Thuần khiết đến mức phát bực. Một màu sắc mà dường như không ai có thể vấy bẩn, không thể chạm tới, khiến người ta vừa ghét vừa khao khát được gần gũi.

Vậy nên, Fudou chọn cách đứng ở rìa ánh sáng, không quá xa, cũng không quá gần.

### Ichinose Kazuya-màu xanh dương

Ichinose nhìn thấy Endou là màu xanh dương bao la.

Xanh như bầu trời vô tận mà cả hai từng ngước nhìn cùng nhau, như đại dương mênh mông chứa đựng vô vàn khả năng. Trong mắt Ichinose, Endou là tự do, là vô hạn, là nơi mà mọi giấc mơ đều có thể bay cao.

"Mamoru-kun," anh thường nghĩ, "cậu giống như bầu trời kia, không bao giờ từ chối bất kỳ ai muốn bay. Dù có là phượng hoàng hay chim sẻ nhỏ, cậu đều sẵn sàng đón nhận."

Có lẽ vì thế mà dù có ở bên kia đại dương, trái tim Ichinose vẫn hướng về màu xanh thân thuộc ấy, nơi luôn chào đón anh dù cho như thế nào.

### Tsunami Jousuke-màu xanh biển

Tsunami nhìn thấy Endou là màu xanh biển sâu thẳm.

Xanh như đại dương mênh mông anh yêu thích, đầy sức mạnh nhưng cũng tràn ngập sự bao dung. Có lẽ nhiều người thấy Endou giống như mặt trời, nhưng Tsunami lại thấy cậu ấy là biển cả-nơi chứa đựng tất cả, ôm lấy tất cả, và chấp nhận tất cả.

"Endou giống như sóng vậy," Tsunami từng nói, "không ngừng vươn tới, không ngừng vỗ về, và không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được bờ bến."

Bất kể là con sóng nhỏ hay đợt thủy triều dữ dội, Endou luôn có cách để chạm đến và thay đổi mọi người xung quanh, như cách biển cả đã thay đổi cuộc đời Tsunami.

### Kiyama Hiroto-màu đỏ trầm

Hiroto nhìn thấy Endou Mamoru trong sắc đỏ trầm lắng-không phải đỏ rực của ngọn lửa kiêu hãnh, cũng không phải đỏ chói của chiến thắng hào nhoáng, mà là sắc đỏ đã thấm sâu vào tâm khảm, như máu chảy trong huyết quản, như hơi ấm âm thầm kéo người ta ra khỏi vực sâu tăm tối mà không cần phô trương.

Với Hiroto, Endou là ánh sáng đầu tiên chiếu rọi vào thế giới u ám của anh, là bàn tay đầu tiên chìa ra mà không đòi hỏi bất kỳ điều gì đáp lại. Không màng đến quá khứ, không đếm xỉa đến lỗi lầm, không quan tâm anh đã từng đứng về phía nào của ranh giới. Endou chỉ đơn giản mỉm cười, ánh mắt trong veo như suối nguồn, chìa bàn tay chai sạn vì tập luyện với trọn vẹn niềm tin rằng, trên thế gian này, không có linh hồn nào là không xứng đáng được tha thứ, không có trái tim nào không đáng được trao cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Hiroto đã từng tồn tại-không phải sống-trong những sắc màu đen thẫm, những gam lạnh vô hồn không tên. Nhưng từ khoảnh khắc đầu tiên nghe giọng nói ấy vang lên-ấm áp, chân thành, thẳng thắn và chưa một lần do dự, một mảng đỏ lặng lẽ len lỏi vào thế giới đơn sắc của anh. Lúc đầu chỉ là đỏ mờ ảo như ánh hoàng hôn cuối chân trời, rồi dần đậm, dần cháy, cho đến khi trở thành ngọn lửa không thể nào dập tắt trong tâm hồn.

Cái cách Endou nhìn thế giới-không hề ngây thơ đến mức khờ dại, nhưng chưa một lần đánh mất niềm tin vào điều tốt đẹp-khiến Hiroto khao khát được bảo vệ ánh mắt ấy.

Vì thế, màu đỏ trầm kia đã thôi là dấu vết của những vết thương. Giờ đây, nó là minh chứng cho sự chữa lành. Là bằng chứng rằng niềm hy vọng, một khi được thắp lên bởi một ai đó thực sự tin tưởng mình, sẽ không bao giờ tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip