Chap 29: Buổi học đấu tay đôi
'Cốc cốc cốc' Có tiếng gõ cửa. Cụ Dumbledore bèn mở khóa cửa, bất ngờ thấy Harry đang đứng ngay ngưỡng cửa, đôi mắt không hề dao động. Cụ hỏi:
"Trò Riddle, có chuyện gì vậy?" Ông biết, đây là nhân vật có tầm có cỡ. Nếu đã đến ắt có chuyện gì quan trọng.
"Xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc họp của mọi người. Nhưng con vừa tìm thấy thứ này" Cậu rút từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa thứ gì màu đen đen. Cụ nhận thấy cậu đang đeo găng tay.
"Con thấy thứ chất lỏng này gần nơi xảy ra vụ án. Có vẻ như nó là kịch độc đấy ạ" Harry nói vắn tắt. Mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn Harry. Cụ Dumbledore nói:
"Nếu trò không phiền, có thể vào ngồi với bọn ta" Các giáo sư ngạc nhiên hết sức. Cô Mcgonagall, mắt mở to, nói:
"Nhưng.. thưa ông Hiệu trưởng.." Cụ Dumbledore ôn tồn đáp:
"Không sao.. cô Mcgonagall. Cứ để trò ấy vào báo cáo. Có thể sẽ là nhân chứng quan trọng?" Mọi người im lặng. Họ giật mình quay lại nhìn, Harry đã ngồi xuống một cái ghế sofa cạnh Tom. Cái gì vậy? Nó vừa đi vào đó sao? Làm sao mà nó.. không hề có một tiếng động nào..
Trong khi mội người trong phòng vẫn chưa hết sốc. Harry mở lời:
"Con xin lỗi mọi người, vì đã khuya thế này rồi còn đi lang thang trong trường. Nhưng con phát hiện ra con vừa mất một cái vòng cổ, khong biết có ai tháy nó không. Lúc con đến để tìm thì con thấy thứ này.." Cậu chỉ tay vào cái bình thủy tinh cụ Dumbledore đang cầm.
"Thứ chất lỏng đó khá ít, nhưng trên nền nước thì nó lại rất nổi bật. Con đã thử nhặt một chiếc lá và thả vào, đương nhiên.. nó bị thiêu rụi" Mọi người trong phòng ngồi nghe quên cả thở.
"Làm sao con lấy được thứ đó?" Cô Mcgonagall hỏi đầy lo lắng. Cậu lấy từ trong túi ra một cái kim tiêm. Các thầy cô trố mắt ngó nó.
"Cái gì đây?"
"Một vật dụng của Muggle. Đại khái có thể hút được chất lỏng, tùy từng loại sẽ không bị ăn mòn" Harry giải thích. Ra là đồ của Muggle, cũng được đấy nhỉ? Cụ Dumbledore đi đến bên con mèo Norris, chọt chọt vào nó, miệng lẩm bẩm gì đó nhưng con mèo vẫn chả thèm lay chuyển như vừa bị nhồi bông xong. Thầy Filch vẫn đang sụt sùi trông đến đáng thương. Thầy Lockhart thì cứ đi quanh văn phòng, lảm nhảm đủ thứ về các loại bùa và chiến tích của thầy. Cuối cùng, cụ Dumbledore nói:
"Argus, con mèo chưa chết. Nó chỉ bị nguyền hóa đá thôi"
"Đấy! Tôi đã nghĩ thế mà!" Thầy Lockhart kêu lên. Thầy Filch ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên, run giọng hỏi:
"Thật không?"
"Đúng vậy! Tôi nhớ là cô Sprout có kiếm ra được mấy cây nhân sâm, chúng ta có thể chữa được cho nó!"
"Để tôi! Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng có thể luyện món dược Đại bổ Nhân sâm mà.." Lockhart xung phong.
"Xin lỗi!" Một giọng trầm đáng sợ cắt ngang ông.
"Tôi tưởng tôi mới là Bậc thầy độc dược ở cái trường này chớ!" Vì Xà vương khó chịu ra mặt. Cô Mcgonagall lo lắng:
"Thưa ông hiệu trưởng. Nhưng.. ai?..."
"Không phải là ai. Mà là bằng cách nào và như thế nào" Cụ đáp.
...
"Tại sao cậu lại đưa nó cho các giáo sư?" Draco hỏi. Tụi nó vừa học xong môn Bùa chú. Đêm qua, sau khi kết thúc cuộc họp, Harry đã nhanh chân chạy về để không bị lãnh cấm túc từ vị Xà vương kia.
"Chất lỏng đó mạnh hơn nọc độc của Tử xà rất nhiều. Cậu nghĩ tớ chỉ thử mỗi với lá thôi ư?" Cậu đáp. Hắn lắc đầu:
"Không. Nhưng tại sao.."
"Tớ đưa nó cho các thầy cô để đánh lạc hướng, nhằm làm giảm sự chú ý đến Phòng chứa bí mật" Hắn chắt lưỡi:
"Tớ tưởng cậu tò mò lắm?"
"Draco, nó là của tớ" Harry khúc khích cười trêu đùa Tiểu Long.
"Chậc! Sao mình lại không nhận ra ngay từ đầu cơ chứ!" Hắn lầm bầm. Harry - người đã tiếp xúc hơn nghìn loại độc trên thế giới, đương nhiên, tại sao không thể tự tạo cho mình một loại kịch độc?
"Cơ mà.. có lẽ cha đỡ đầu sẽ phân tích nó xong sớm thôi"
"Thời gian ước tính là một tháng. Những loại độc tớ trộn không phải từ thế giới phù thủy" Harry cười.
"Vì không hề có vụ thuốc Đa dịch đi moi thông tin của con chồn sương nào đó nên sẽ thuận lợ-- Ui da!" Harry nói còn chưa hết đã bị Draco kí đầu một cái đau điếng.
Đang đi trên hành lang đến Đại sảnh ăn trưa thì đập vào mắt cậu là cả một đống người đang bu quanh một bức tường. À.. lại là nó..
"Cậu có nghĩ tớ nên tham gia không?" Harry hỏi.
"Cậu có muốn không?" Draco hỏi lại. Lúc này chưa có tin đồn về Phòng chứa bí mật. Nhưng lộ ra chắc cũng chẳng hại gì..
Khả năng nói Xà ngữ của cậu từ kiếp trước khi mất đi cái Trường sinh linh giá nhưng không hề biến mất. Đến tận bây giờ, hẳn Voldy cũng 'truyền lại' cho cậu, còn cậu đang ở trong Slytherin. Liệu có ổn không nhỉ? Cậu chỉ là con nuôi của Tom, lộ ra khả năng này sẽ rất rắc rối. Nhưng..
"Có:Đ" Chơi tới bến luôn êêêê!!!
...
Chiều
Trong đại sảnh đường, những cái bàn dài đã được xếp sang một bên, nhường chỗ cho một cái bàn dài:) hơn khác đặt giữa sảnh. Trên đầu lũ học sinh đang hớn hở, thầy Lockhart rao lớn:
"Xin chào và cảm ơn tất cả các quý học trò bé nhỏ.." Nhỏ cái con khỉ! Cậu 27 tuổi rồi nhé!
"..đã đến với buổi học ngoại khóa hôm nay. Các trò biết đấy, gần đây đã xảy ra một vài chuyện không hay ho cho lắm với trường chúng ta, nên cụ Dumbledore đã rất vui lòng đồng ý cho ta tổ chức buổi đấu tay đôi này, để tự vệ nhé, ta không có ý bảo các trò hãy đánh nhau đâu! Nhưng các trò đừng lo! Đã có tôi ở đây! Sự an nguy của các trò sẽ được tôi đảm bảo.."
"Là sẽ bị nguyền hóa đá hết:)" Harry thì thầm thêm thắt. Ron đứng cạnh vai run run vì nhịn cười.
"..Và xin giới thiệu vị cộng sự của chúng ta hôm nay! Giáo sư Tom Riddle!" À rế? Không phải vị Xà vương kia nữa à? Tom mặt rất chi là 'tươi tỉnh' bước lên khán đài. Điên à mà làm cộng sự cho ông? Hắn chỉ đến để trông nom Harry thôi!
"Nào! Chúng ta bắt đầu!" Thầy Lockhart ra hiệu cho tụi nó đứng cách khán đài ra xa một mét. Cậu chắp tay cầu nguyện cho ổng banh xác luôn đi:)
Hai người chào nhau. Lockhart thì khoa tay múa chân một cách điệu nghệ. Còn Tom á? Hắn cần gì phải chào một đống rác?:Đ
"Các trò đừng lo, ta đảm bảo các trò vẫn sẽ còn vị Phó chủ nhiệm nhà Slytherin này!" Lockhart nở một nụ cười đầy răng:^
"Bắt đầu!" Thầy Lockhart hô .
"Expeliarmus!" Tom nhẹ nhàng vung đũa, còn không thèm ngó Lockhart lấy một cái. Và đương nhiên, cây đũa phép trong tay ông bay lên trời, ra.. hẳn ngoài cửa sổ. Đám thú nhỏ hò reo vỗ tay hoan hô. Thầy Lockhart lúng túng một hồi, ông tằng hắng:
"E hèm! Chỉ là một chút sơ suất.. Tôi nói thật, sử dụng Bùa giải giới, rất khôn ngoan.. nhưng quá lộ liễu, anh Tom à" Harry thừa lúc ổng quay đi mà làm mặt xấu, Hermuone giả vờ lộn mửa xuống đất.
"Anh Tom.. thiết nghĩ chũng ta nên làm mẫ--" Bắt gặp ánh mắt tràn đầy sát khí cuồng nộ của Tom, Lockhart bèn rụt cổ, sợ hãi nói:
"Th- thôi được rồi! Biểu diễn bấy nhiêu đủ rồi! Bây giờ.. để tôi ghép cặp các trò! Nhớ, chỉ được dùng bùa Giải giới thôi nhé!" Ừ, chỉ bùa 'Giải giới' thôi...
2 phút sau..
"Alarte Ascendare"
"Aqua Eructo"
"Ascendio"
..Và rất nhiều loại bùa chú khác được tung ra mà không phải Expeliarmus. Còn Harry và Draco..
"Cái gì đây Blaise?" Draco gằn giọng. Trên cổ Harry và hắn mỗi người đeo một tấm bảng ghi: 'Sinh vật nguy hiểm, đừng dại gì đụng vô, chết như chơi'
"Cậu đừng tưởng là tụi này không thấy hai cậu càn quét cả lũ năm nhất để tranh chức thủ tịch nhá!" Ron chống hông nói. Cả đám gật đầu hưởng ứng. Trong khi cả trường đang loạn cục xà phòng thì có hai con người nào đó.. đang ngồi một góc chơi... game.
"Ui dồi ôi! Đánh đi Draco! Cậu để vuột nó rồi kìa!!" Harry cầm cái Nitendo switch bấm bấm muốn nổ nút. Draco gầm:
"Đánh nó để có mà chết à?? Tớ sắp hết máu rồi!"
"Ôi dào! Thuốc hồi máu đâu??"
"Tớ cho cậu hết rồi còn gì???"
Cả đại sảnh: "........."
"Này! Thằng chó kia! Mày đang chắn lối tao đấy! Liệu hồn mà cút ra!" Con ả Astoria Greengrass bỗng đến đá vào lưng làm Harry giật mình.
'GAME OVER!!' Màn hình máy chơi game của Harry hiện dòng chữ lớn. Draco nhẹ nhàng lết cách xa Harry tỷ mét.
"..?" Ả hoang mang nhìn cả sảnh từ hỗn loạn bỗng im phăng phắc như bị ma nhập. Lũ thú nhỏ bắt đầu lùi dần ra xa. Tom đứng trên khán đài chảy mồ hôi hột.
'CRẮC' Vâng và đây là tiếng Harry đã bẻ gãy cái máy chơi game ra làm đôi. Thái dương và tay cậu nổi rõ từng đường gần xanh trông đến đáng sợ. Cậu đặt cái máy chơi game xuống. Từng động tác, đều chậm rãi đến nghẹt thở. Harry đứng dậy, quay mặt lại với Astoria là một thứ vô cùng đáng sợ.
Mặt cậu đen như đít nồi kho quẹt. Đôi mắt xanh lục bảo sầm tối chằng chịt tia máu. Đôi môi cong lên một nụ cười ma mị, tuôn một tràng:
"Cô Astoria Greengrass~ Nếu não cô không bị nhồi đầy cỏ lác thì làm ơn nhìn tôi ra hình người giùm cái đi. Cô làm như cô là bá chủ thiên hạ không bằng! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi đấy nhá! Cô tưởng cô là con gái mà tôi sợ à? Hả? Cô có tin là tôi chỉ cần đá một phát là cô bay thẳng sang Canada không? Tin hay không tùy cô nhưng đó là sự thật! Còn nữa, cô làm ơn đo lại diện tích đại sảnh giùm tôi cái! Cửa thì to tổ bố việc méo gì phải chui vào xó này? Ôi dồi ôi, bây giờ nhìn lại mới thấy cô xấu vcl. Ủ ôi, xấu gì mà xấu lung lay nghĩa địa, xấu cạn cả tình nghĩa mẹ cha, xấu xót xa thị trường thẩm mỹ thế này!? Eo ôi xấu quá! Thôi mặt cô ghê quá! Ọe tui trả muốn nhìn nữa đâu!" (Tou: Cho cháu mượn lời chú nhé chú Tuna:'>)
Rồi cậu xoay gót đi thẳng ra khỏi đại sảnh. Để lại đằng sau là một đống hoang mang.
Ủa gì zậy?? Chuyện gì vừa xảy ra? Đây là ai? Tôi là đâu?? Quát háp pừn ning?? E ni oăn teo mi pờ lít?
------------------------------------------------------------------------------------------
1951 từ
Tình hình là rất tình hình!!
Trường tôi sắp tổ chức đi tham quan ở Khoang Xanh Suối Tiên!! Ai gợi ý cho tui món gì mang đi vớiiii. Tui đang giảm cân mà ăn cơm với tinh bột thì có mà chếtt!! Có ai có đề xuất hemmm???:"<
Còn nữa! Ai bình luận đầu tui tặng cho chap sau nha!>:33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip