Chap 58: Lại cái ngày này:)) P3

ĂN MỪNG 102 NGƯỜI FOLLOW!!!(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ ✧゚・: *ヽ(◕ヮ◕ヽ)

cám ơn các bạn thời gian qua đã ủng hộ và theo dõi chuyện mình nhaaa(づ ̄ ³ ̄)づYêu mấy bạn quá đy mất!>w<

(/) (°,,°) (/)(/) (°,,°) (/)(/) (°,,°) (/)(/) (°,,°) (/)

--------------------------------------------------------------------------------

Cái đuôi của cậu ngoe nguẩy đằng sau đầy thích thú, mắt sáng lên như đèn pha ô tô.

"Tuyệt quá!!"

"Sao em lại ở đây, Harry?" Anh dịu giọng hỏi, từ từ đáp xuống mặt sàn gỗ đối diện cậu.

"Hì hì. Chị Rumi bảo quá 12:00 đêm thì anh sẽ dễ dàng kiểm soát được sức mạnh. Em là lo cho anh nên mới đến đây"

Bất chợt anh ôm chầm lấy cậu. Ôn nhu nói:

"Harry, cảm ơn em nhiều lắm. Nhưng em không cần phải làm khổ mình như vậy. Đã quá giờ giới nghiêm rồi. Lỡ em bị ai nhìn thấy thì sao?"

"Không ai thấy nổi em đâu. Lùn cũng là một lợi thế mà" Cậu đáp. Cậu cảm nhận được nhịp tim của anh. Nó rất yếu, vô cùng yếu.

"Anh Cedric này, em nghĩ bây giờ vẫn còn kịp đấy"

"Kịp gì cơ?" Anh ngơ ngác.

"Cắn em đi"

"Không được!!" Anh giật mình đẩy cậu ra.

"Anh không thể làm như thế được!!"

Cậu nhào lên ôm lấy cổ anh, mắt sáng len thẻ hiện sự kiên quyết bonus thêm cái tai vểnh lên và cái đuôi lắc qua lắc lại đằng sau..

"Anh phải làm vậy!! Em nhất định không cho phép anh chết dễ dàng như thế được!! Anh còn gia đình, bạn bè, và cả sự nghiệp mai sau nữa!"

*..Cái con mèo này!!* Cậu thì cứ cố đu, còn anh thì cứ cố lấy tay che khuôn mặt đỏ chót của mình. Mị lực quá cao rồi!!

"Th-thôi được rồi!"

Chết tiệttt!! Thế quái nào ma xui quỷ khiến hay gì mà anh lại dại dột phun ra hàng chữ đấy chớ!!

Mắt anh vô thức trượt xuống chỗ xương quai xanh quyến rũ của cậu rồi đến cái cố trắng nõn... Chết tiệt!!(#%&@#!_(#@$!@'%#&^@*#@)@

Rồi anh bắt đầu để ý đến bộ quần áo cậu đang mặc.. Cái gì thế nàyy!?

"Ha-Harry.. Em.. sao lại ăn mặc như v--" Anh nói còn chưa hết câu máu mũi đã tuôn ào ào, nhỏ từng giọt xuống bộ áo đang mặc trông còn kinh dị hơn. Cậu giật mình hốt hoảng la lên:

"Anh Ced! Anh có sao không?? Sao tự nhiên lại chảy nhiều máu mũi thế này?? Anh mệt à???"

Cậu luống cuống rút từ trong túi quần ra một cái khăn tay lau mũi cho anh.

"À.. anh không sao.. mới đầu chưa quen nó thế.. Nhưng sao em lại ăn mặc.. 'phong phanh'..thế này"

(Tou: tui vẽ đấy UwỤ)

"E he he, tại em không ngủ được xong lại nhớ đến anh nên chạy một lèo lên đây luôn:p"

Cậu cười trừ. Ced đỡ trán:

"Em không sợ lạnh sao?"

"Có chứ. Draco bảo em mặc vầy dễ cảm. Cơ mà kệ!"

"..." Làm ơn đừng thử thách sự kiềm chế của anh chớ!!! MÀ khoan, thằng nhóc kia thấy rồi à?? Chết tiệt!!

" Thế này càng tiện. Đây" Cậu vừa nói vừa vạch cổ áo xuống, để lộ cả một bên vai trắng ngần vương chút ánh bạc của mặt trăng càng thêm phần quyến rũ. Mặt hơi phiến hồng do cái lạnh của ban đêm.

Vì vẫn còn đu trên người anh nên tầm nhìn rất gần. Chỉ cách 3cm nữa thôi là mũi hai người đụng nhau..

Harry bỗng thấy kỳ kỳ..

Chợt Ced ngồi thụp xuống sàn (gỗ) khiến cậu trượt xuống theo. Bị bất ngờ Harry hoảng loạn nhắm tịt mắt.

Ngay khi mông cậu sắp ôm đất mẹ thì cậu liền cảm thấy cậu đang ngồi lên thứ gì đó.. cưng cứng..

Ced 'ung dung' ngồi khoanh chân dưới sàn. Đặt cậu lọt thỏm trong lòng anh.. tạo nên một tư thế đầy ái muội..

*Bình tĩnh nào Ced. Mày vừa mới lấy lại được lí trí giờ lại để nó dắt mũi à?*

Anh từ từ quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cậu. Cậu đang nhìn chăm chú anh bằng ánh mắt chờ đợi..

A.. đừng nhìn anh kiểu đó chứ..

Ced chậm rãi vuốt tay trên bả vai trắng mịn của cậu.. rồi đến xương quai xanh.. đến cổ..

Người Harry run lên mỗi khi từng ngón tay dài lạnh của anh lướt qua da thịt cậu.

"Ư.. nhột.." Cậu bất giác kêu khẽ lầm sợi dây lí trí cuối cùng của ai đó đứt phăng.

"Harry.." Anh ôm chầm cậu vào lòng, phả hơi nóng bên tai Harry khiến cậu rùng mình.

*Bình thường khi hút máu họ hay phải làm thế này à?* Harry nghĩ bụng trong cơn xấu hổ muốn chết.

"Harry.." Anh tiếp tục gọi cậu bằng cái giọng trầm khàn đó. Mặt Harry giờ nóng đến mức có thể chiên chín trứng được. Cậu lúng túng nói:

"A-anh Ced? Có chuyện gì vậy?"

"Harry.. Anh xin lỗi.."

"Xin lỗi gì c--" Cậu chưa kịp nói hết câu thì Ced đã gục đầu vào hõm cổ cậu dụi dụi tới lui làm Harry nhột muốn khóc đẩy nhẹ đầu anh ra.

"Anh Ced??"

Cậu chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì Ced dừng không dụi nữa, trực tiếp dùng lưỡi liếm liếm hõm cổ Harry khiến cậu giật thót mình.

*AAAAAAAA!!! Xấu hổ chết mất!!!* Harry gào thét trong bụng

"Yên nào, mèo nhỏ.." Ced không tự chủ khàn giọng nói. Cậu bất giác ngồi yên ngay lập tức, mắt nhắm tịt.

'Phập'

....

"Phiuuu~ Cuối cùng cũng xong" Cậu ngồi một góc thở phào nhẹ nhõm. Ngó Cedric-ma-cà-rồng-Diggory đang ngủ ngon lành trên sàn, lòng cậu bỗng thấy an tâm hơn hẳn. Cậu thử chạm vào hõm cổ mình, chỗ Ced vừa găm hai cái răng nanh nhịn hoắt vào.

"Ouch!" Đau quá mạ ơi:")

*Mà công nhận anh ấy hút nhiều thật, đến mình mà còn mệt* Cậu nghĩ, rồi nhẹ nhàng trườn người xuống sàn, ngay cạnh anh Ced.

Vuốt lọn tóc nâu vàng rơi trên khuôn mặt mệt mỏi của anh, thầm cảm thấy có chút... yên bình.Cánh và răng nanh cũng dần biến mất mà cậu không hề hay biết. Sau một hồi quyết định, cậu lay nhẹ vai anh:

"Anh Ced, dậy đi anh. Nằm ở đây sẽ bị cảm đấy"

Ced dần mở mắt. Đối diện mặt anh là khuôn mặt khả ái của cậu. Gần quá...

"Cám ơn em, Harry. Anh thấy đỡ hơn nhiều rồi.." Anh ôn nhu vuốt má cậu. Harry cũng dụi đầu vào bàn tay anh, dịu dàng nói:

"Không có gì ạ"

"Mà.. máu Harry thơm lắm đó~ Ui da!" Anh chêm thêm một câu liền bị Harry đấm một phát rõ đau vào vai. Anh quằn quại ôm vai dưới đất. Còn cậu thì đã đứng dậy, mặt vẫn đỏ như trước, phán một câu xanh rờn:

"Biến thái"

"Anh xin lỗi màa"

------------------------------------------------------------------------------------------------

1160 từ

Vote cho tui có động lực đyyy:333

Bonus ảnh mị vẽ:

ỤvỤ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip