Chương 34


Đàn anh kia kêu lớn giục mấy đứa năm nhất mau bàn việc ứng cử một đứa làm lớp trưởng. Sakura ngồi trên ghế hai khủyu tay đỡ trên đùi, áp hai má vào lòng bàn tay ngáp ngắn ngáp dài.

"Sakura kun ạ, em thấy cậu ấy rất có tố chất"- Người giơ tay đầu tiên là Suo Hayata, cứ ngỡ là cậu ta đề cử bản thân ai dè lại chỉ về phía Sakura. Sakura Haruka dường như tỉnh người hẳn, cậu giật mình nhìn về phía Suo, bắt gặp nụ cười đầy vô tội của đối phương.

Sakura đối mặt với tình huống không nghĩ đến. Người ứng cử cậu tiếp theo là Tsugeura Taiga, cũng cùng một suy nghĩ với Suo. Ngược lại với biểu cảm không đồng ý của đối phương, Kiryuu cũng nhẹ nhàng giơ một tay vào nhóm của Suo Hayato. Nirei với vẻ lúng túng đều đồng ý với đề cử của bạn mình.

Sakura bối rối phủ nhận. Cái gì cũng được nhưng lớp trưởng gì gì đó cậu không thích nhận đâu!

"Khoan đã! Thay vì là tôi thì sao không phải là tên này!?"- Sakura vội vàng chỉ tay về phía Sugishita. Ngược lại với chờ mong của cậu, đối phương sắc mặt hơi tệ xuống, lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm. Điều hướng dư luận thất bại, Suo cười nói với cậu:

"Sugishita kun không phải kiểu người sẽ làm mấy việc này đâu"

"Thì tôi cũng vậy mà!"

Sakura hai mày nhăn lại, bĩu môi:

"Nói chung tôi không hợp với mấy việc này đâu. Chưa kể còn là người ngoài, mấy người mau tìm người khác đi"

"Thì sao chứ?"

Sakura hướng ánh mắt khó hiểu đan xen nghi ngờ của mình đến giọng nói kia. Ngược lại với tâm trạng rối bời của Sakura, vài cậu bạn chỉ cười nói xem như đó là điều hiển nhiên.

"Cậu đã ở đây còn gì"

"Đúng vậy, cậu và Sugishita đã cứu một học sinh sơ trung đúng không?"

"Cậu còn đánh thắng phó thủ lĩnh của Shishitouren cơ mà"

Sakura đang dối lòng khi nghĩ mình yêu thích sự hưởng ứng tích cực này của mọi người. Sakura nhìn Suo, Taiga và Kiryuu đang mỉm cười nhìn mình - giống như cũng cho rằng Sakura chẳng phải đã có những trợ thủ đắc lực như tôi rồi sao?

Haruka Sakura như chia thành hai nửa cực. Một bên là một thiếu niên luôn chờ đợi được mọi người yêu thương và công nhận. Một bên lại luôn cảm thấy sự yêu thương ấy lại thật phiền phức.

Ai cũng vui vẻ trông chờ bình luận của Sakura, còn cậu thì chỉ thều thào vài câu chữ, đến lúc muốn nói ra như có gì đó làm ứa nghẹn họng đến khó thở.

Nhìn vẻ mặt không nói lên lời của Sakura, Suo là người đầu tiên khiến dây não đang bị đình trị của Sakura lập tức hoạt động trở lại bình thường. Chàng bịt mắt lên tiếng, lời nói như xuất hiện một chỗ dựa vô hình vào đó khiến cậu ngẩn người:

"Sakura nè, nếu cậu nhận làm thì tớ sẽ làm lớp phó... Vẫn cần thêm một người nhỉ, vậy Nirei nữa nhé"

"Tớ- tớ á!??"

Suo liếc nhìn dáng vẻ hào hứng của thành viên trong lớp, có thể thấy mọi người đều công nhận và muốn Sakura làm lớp trưởng của họ

"Tôi sẽ không trở thành thủ lĩnh nếu chỉ có một mình"

"Tôi trở thành thủ lĩnh vì họ đã chọn tôi, bởi vì họ thu hút điều tôi làm và giúp tôi đạt được nó"

"Vậy nên sau khi trở thành thủ lĩnh của họ, tôi đã nghĩ. Điều mà tôi muốn làm đã không còn là điều ước của riêng tôi nữa"

Sakura chợt nhớ tới lời nói của Umemiya, giống như một ngọn lửa nào đó, làm rực sáng trái tim luôn lạnh ngắt của bản thân

Sakura, có đang cô đơn không?

Một câu hỏi tuy thật đơn giản, nhưng đối với Haruka Sakura thì nó như một cực hình để nói ra câu trả lời thích đáng vậy.

Sakura ngơ ngẩn lại vô tình lướt qua ánh mắt tin tưởng của mọi người, cậu lại tự hỏi

Nó thực sự là ảnh mắt tin tưởng dành cho bạn bè sao.

Có người thực sự muốn làm bạn với kẻ như mình ư?

"Tôi- tôi"- Sakura ngập ngừng đáp.

Nirei lo lắng với vẻ mặt kì lạ của Sakura, lên tiếng gọi cậu.

"CÁI ĐÉO GÌ VỚI BỌN MÀY VẬY HẢ!!? CÓ AI BẮT BỌN MÀY PHẢI LÀM THỦ LĨNH HẢ!!! MẤY VỤ LỚP TRƯỞNG NHƯ NÀY THÌ ĐỪNG CÓ LÀM MẤT THỜI GIAN NHƯ VẬY!!!!!"

Kaji Ren - người vẫn luôn đeo tai nghe đến giờ, anh ta vừa ăn kẹo nhìn cuộc bầu cử đang diễn ra. Cho tới khi nó đang đánh mất quá nhiều thời gian đến nỗi chiếc kẹo đã tan hết trong miệng. Kaji nhanh chóng đứng dậy mở lời ( thực ra là hét lên ) để nhắc nhở mấy đứa năm nhất nhanh chóng bầu xong chức.

Và cái âm lượng giọng nói cũng đã thành công đem Sakura khỏi cơn bão overthingking của mình. Sakura ngơ ngác như chú vịt mới nở nhìn Kaji, tất cả các giác quan đang bị trì hoãn như được khai mở.

Enomoto day day trán ảo não với cái thói xấu của Kaji. Năm hai Kusumi thì bình tĩnh tiến tới gỡ chiếc tai nghe ra xuống vai anh ta

"VẬY NÊN- quyết định nhanh đi"

Dường như không để tâm với ánh mắt khó tin của mấy học sinh năm nhất đều cùng một câu hỏi trong đầu 'Anh ta nghe với âm lượng lớn đến thế hả!!?'. Kaji chỉ tay về phía Sakura đang như chú vịt con ti xíu.

"Oi, mày đó, mày sẽ là người làm, vậy quyết định như vậy đi"

Không thấy Sakura phản ứng gì, Nirei day day vai của Sakura

"Nè... Sakura, anh ấy đang bảo cậu kìa. Nè...- trời ơi cậu ấy đơ người luôn rồi"

Sakura trắng bệch mặt với cú sốc khi nãy, nên lượng thông tin đi vào đã bị lệch sau vài giây.

"Khoan đã, anh nói gì cơ?"

Chỉ phút chốc Kaji ngán ngẩm với phản ứng chậm chạp của Sakura, anh ta mới gắt lên:

"Tao bảo là mày sẽ làm lớp trưởng, quyết định vậy luôn đi thằng nhãi!!"

Suo hứng thú với phát hiện mới của mình, nhanh chóng ghi nhớ kĩ vào não bộ - Sakura dễ bị sốc với âm thanh lớn-

"H- hả, này, đừng có tự tiện!"- Sakura cảm thấy quyết định của mình giờ chẳng còn tác dụng gì nữa, phản đối quyết liệt

"Bọn mày đều tin tưởng giao trách nhiệm cho cậu ta rồi đúng không, thế thì phàn nàn cái gì hả!!!"

"Nè, bộ ông anh là lớp trưởng của người ta hay sao mà thích quyết định dùm luôn vậy, thích lộng quyền hả!?"

Enomoto hả một tiếng với Sakura, nhăn mặt vả cậu một câu lạnh tanh

"Ừ, lớp trưởng năm hai đa văn chúng là nó đó"

Kaji mở gói kẹo mút rồi cho vào miệng, ngồi thụp xuống cố gắng lảng tránh ánh mắt siêu hoài nghi của Sakura như mấy cái gai đang cố đâm mạnh vào người anh ta

'thật đấy hả'

Sakura: tôi muốn gọi luật sư, tôi cảm thấy mình đang bị xúc phạm

...

Sau khi đồng ý ( không còn lựa chọn nào khác ) làm lớp trưởng rồi được mấy tên kia bê lên tung hô đủ thứ. Sakura chưa kịp định hình lại, cảm thấy cảm xúc cứ lâng lâng khó tả...

Nói chung là bây giờ Sakura đang đi tuần tra cùng mấy anh lớp năm hai đa văn chúng

Theo lời kể của Nirei- Kaji từ hồi học cấp hai là một tên rất hăng đánh nhau đến mức chả ai can ngăn được. Với cái tính dễ nóng với khó trò chuyện, chả ai biết anh ta hay lên cơn vì gì.

Đương nhiên Sakura cũng chả quan tâm đến quá khứ của người khác cho lắm. Điều cậu cần chú ý ở đây là tránh lại gần Kaji một chút, tại Sakura rất hay bị sốc với mấy âm thanh lớn gây bất ngờ.

Yuto Kusumi day vai gọi Kaji, thành công làm cậu ta chú ý đến một bà lão

"Bé nhà bà Risa chan, bà không tìm thấy nó đâu hết"

Nirei liếc nhìn Suo và Sakura. Cậu ta hoang mang với cái người 'Risa chan'. Là tìm trẻ lạc!!? Ôi không, nếu không sớm tìm sẽ lớn chuyện mất

"Hả, lại nữa? Đã bảo bà là trông coi nó cẩn thận vào rồi mà!!!?"

"Bà xin lỗi về sự bất cẩn của mình..."

"Điều đó chả có ý nghĩa gì cả!!"- Kaji hét lên, tông giọng cao trách móc bà lão. Nirei hoang mang với tính tình của Kaji, anh ấy đâu cần phải lớn tiếng như vậy đâu..?

Nhìn bà lão sụt sịt, Kaji hạ giọng lại, nghiêm túc:

"Đừng khóc, chúng tôi sẽ lo chuyện này"

Bà lão hiền từ, mang ơn khẽ mỉm cười vì cậu ấy đã đồng ý. Thực ra Kaji đã giúp bà rất nhiều, việc lớn tiếng không phải cậu ấy là một kẻ xấu tính.

Năm nhất cũng thở phào, đương nhiên nó giống với thông tin của Nirei. Anh ta lên cơn đến khó hiểu, khiến người khác cảm thấy mình phiền phức nhưng thực ra Kaji không có ý khiêu khích chút nào.

Sau khi tra khảo về Risa chan, Kaji đeo tai nghe lại chuẩn bị cho công cuộc tìm kiếm "trẻ lạc".

"Vậy thì Kusumi, nhờ mày đó"

Nhìn thao tác nhanh gọn chia việc cho nhau. Nirei âm thầm ngưỡng mộ, quả là đàn anh năm hai có khác!!

"Nhưng mà đáng lo thật đó, chúng ta phải mau tìm Risa chan..."

"Tất nhiên rồi, chúng ta nhất định phải tìm ra nó"- Sakura chắc nịch khẳng định, đã được (bị) nhờ vả rồi, không thể để "sự nghiệp" làm lớp trường đi tong được. Đó là phương châm sống của Sakura, đã đâm lao thì phải theo lao

Nirei oà lên hâm mộ nhìn Sakura.

Sakura Haruka nghe thấy tiếng thông báo từ tin nhắn trong điện thoại. Cậu mở điện thoại lên, một tin nhắn như trái bom đập thẳng vào hai mắt Sakura

  Đa văn chúng năm nhất (35)

Suo Hayato: Chúng ta sẽ đi tìm trẻ lạc

Suo Hayato: Lớp trưởng bảo vậy á

Suo Hayato: *sticker cùng cố gắng nào!

"Này, làm cái gì vậy hả!!!?"

Trong lúc không ai để ý, Suo lén nhắn vào nhóm chat của lớp. Đối diện với ngọn lửa giận dữ trước mặt, Suo cười nhẹ, tẩm thêm một câu:

"Chắc mọi người sẽ hào hứng lắm đây!"

Không kịp phản bác lại, một vàn tiếng ting liên tục kêu lên đến cháy máy. Sakura lướt lướt nhanh nhìn tin nhắn từ các thành viên khác, cả mặt như trái cà chua chín mọng đỏ tía tai.

"Cậu có sao không Sakura san? Mặt cậu đỏ quá trời kìa"

"Cậu ấy chỉ đang ngại thôi"

"Thế quái nào- oái!"- Sakura quay mặt định nắm cổ áo Suo, một con vật nào đó đã nhảy lên chán cậu. Sakura kêu đau một tiếng, mất thăng bằng ngã xuống

"Sakura san, có không !!?"

Sakura mờ mờ mặt mũi, cái mũi nhỏ bị dẵm lên khó chịu hít thở. Cậu khịt khịt mũi vài cái. Trong khi cả bọn đang khó hiểu không biết gì, đàn anh Enomoto từ đâu chạy tới, không quên chỉ đạo vài anh em khác tìm kiếm thứ sinh vật bốn chân kia. Đàn anh hét lớn:

"Sakura à! Mau bắt nó lại!! Nó đó, là Risa chan đó!!!!"

Sakura giật mình quay về phía sinh vật bốn chân kia. Sinh vật với bộ lông trắng muốt, trên cổ đeo chiếc ruy băng màu hồng. Nó lắc lư đuôi nhìn Sakura, kêu meo một cái.

...


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip