Chương 5

Đối với nhiều người 'Nhà' có ý nghĩa thật riêng biệt và khác nhau. 'Nhà' là nơi có ba, có mẹ. Cũng trở thành nơi bình yên nhất với từng phút giây xum họp bên gia đình.

Khi gắn bó với ngôi nhà đủ lâu, ta sẽ có nhiều kỉ niệm không thể phai mờ hay xoá nhoà, chắc rằng 'Nhà' không chỉ là nơi sống, sinh hoạt, làm việc của các thành viên trong gia đình, mà nó là nơi chứa những tình cảm thiêng liêng, chứa những trái tim luôn khát cầu được sống trong mái ấm ấy.

Nhưng với người phải sống xa nơi mà bản thân vẫn luôn tự cho là 'Nhà' nhưng với Hinata thì cảm giác nhung nhớ lại được chắt chiu và thấu hiểu nhiều hơn bao giờ hết. Mỗi một phút, một giây thiếu niên luôn khát khao được trở về nơi gọi là 'Nhà' đó.

Đã có đôi lúc cuộc sống văn minh vội vã khiến con người ta lãng quên điều nhỏ bé nhưng không kém phần quan trọng. Những định nghĩa nhỏ đôi khi lại quá đỗi giản dị, cũng thật thực tế. Bởi thế nên khi nhắc đến 'Nhà' thiếu niên đôi lúc lại cảm động và chạm đến một góc thương nhớ bên trong trái tim.

Một chút nghiền ngẫm, thêm vài suy tư. Căn nhà cũ này đã từng là nơi bình yên nhất khi bé mà thiếu niên mang màu tóc cam sắc khó kiếm nghĩ đến . Cũng từng là nơi tràn ngập tình yêu thương của chú, mẹ và cô em gái nhỏ... có cả ông ngoại nữa. Đáng lý ra cậu đã có một gia đình, một mái ấm biết bao người mong ngóng, nhưng quá khứ hoàn mỹ ấy lại giống một giấc mơ hơn... giấc mơ mang sắc thái ấm áp.

Khi thứ được gọi là 'số mệnh' đến và đem chú đi, mọi đổ vỡ gia đình đều bắt nguồn từ ấy. Shouyou nhớ rõ, mái ấm nhỏ ngày nào lại nhuốm màu tang thương. Mẹ không mắng mỏ hay đánh đòn, bà ấy chỉ ôm trầm lấy cậu bất lực bật khóc, đôi môi nứt nẻ luôn miệng nói rằng "Mẹ xin lỗi". Khi ấy Hinata còn quá nhỏ để hiểu rõ sự việc đang xảy ra. Nhưng hình ảnh khi ấy lại khảm sâu trong tâm trí cậu chàng mãi chẳng dứt... Cái quá khứ ngu ngốc này, Shouyou ghét nó lắm!

Ngước nhìn bầu trời sao quang đãng trái ngược hoàn toàn với tâm tình hiện tại. Bàn tay trắng mịn đưa lên cao, che khuất tầm nhìn với ánh trăng. Ít lâu cũng hạ xuống.

Lớn hơn, cậu dần hiểu rõ mất mát của bản thân. Nên Hinata này không muốn quên, luôn muốn tự nhắc rằng mình cần cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Để mình sống thay người đàn ông mạnh mẽ nọ.

Khuôn mặt thiếu niên khi nhớ tới người đàn ông trẻ lại xuống sắc không ít. Chẳng phải buồn cũng nào phải vui. Chỉ là một chút tiếc nuối thôi.

Hễ nhắc đến chú ấy, cậu lại nhớ lắm. Nhớ cái ngày người đó nói yêu mẹ nhiều đến nhường nào.

'Chú! Chú thích mẹ con phải không?'

'Suỵt! Tại sao con lại hỏi vậy!'

'Vậy là chú không thích mẹ con?'

'....'
'Không, ta yêu mẹ con lắm. Yêu bằng cả trái tim'

'Hửm..? Trái tim? Mẹ con nói trái tim rất đắt đó!'

'Ừ, ta biết trái tim rất đắt Shoyo, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng... Nếu con tặng đúng người sẽ là vô giá, gửi sai người lại không đáng một xu. Tình yêu ấy, nó có thể miễn phí nhưng không hề rẻ mạt.'

'Trái tim... khó hiểu quá'

Cậu đã từng tự hỏi tại sao trái tim lại đắt theo 2 nghĩa và thông điệp mà chú muốn nói là gì. Cũng không thể trách một đứa nhỏ đang tuổi ăn, tuổi lớn không hiểu chuyện được. Ai khi nhỏ đều vậy, y như tờ giấy trắng mặc cho kẻ tô người vẽ.

Suy cho cùng khi trải qua mối tình tuổi niên thiếu, Shouyou mới hiểu rõ ý vị này mà thấy đắng chát. Bởi đâu điều gì tồi tệ hơn việc thứ tình cảm phải chia xa hay đơn giản hơn là không được hồi đáp đúng lúc.

Mà cậu có nên cảm tạ cái được gọi là 'số mệnh' không nhỉ? Nếu không có nó, Hinata này cũng không thể gặp được 'em ấy'...

*Ting*
[Bạn có tin nhắn mới]

Tiếng tin nhắn mới vang lên, thu hút chú ý và kéo vớt tâm tình mệt mỏi thiếu niên lên đôi chút. Chàng trai nhỏ nhấc chiếc điện thoại rồi nhìn vào đó. Chẳng biết nội dung đoạn hội thoại là gì, chỉ biết rằng Hinata đã cười. Một nụ cười không vương vấn chút u sầu.

*Ting*
[Bạn có tin nhắn mới] (2)

-"Không được đâu, em đang rất mệt mà" cậu nhóc lẩm bẩm như muốn nói cho người bên kia đoạn hội thoại.

Câu này không phải vô cớ cậu buộc miệng nói ra. Vì năm nay 'em ấy' đã phải chuẩn bị cho kì thi đầu vào rất kĩ nên Shouyou chắc chắn đứa nhỏ to xác này đang vô cùng mệt. Hai người bên cạnh nhau - yêu nhau đủ lâu để hiểu tính tình cùng mấy sở thích quái dị của đối phương. Dù che giấu kĩ đến mấy vẫn chẳng tài nào qua mắt được người còn lại.

Môi đào mím lại suy nghĩ một hồi lâu. Từng khớp ngón tay lả lướt trên màn hình cảm ứng, an phận gửi 1 đoạn tin nhắn mà chẳng để ý chung quanh.

Người đàn ông già nua từ trong nhà tiến đến đứng cạnh cậu. Nhìn chăm chú những câu từ tiếng anh trên màn hình. Nói thật ông cũng đã già, mắt mũi lèm nhèm nhìn chẳng rõ. Tiếng anh lại không biết gì nhiều, nhưng nhìn cách đứa cháu nhỏ cười ông cũng đủ hiểu người đằng sau chiếc điện thoại ấy là ai.

Ông định ra gọi đứa nhóc này vào nghỉ ngơi, nào ngờ lại chẳng đúng lúc. Thở dài một tiếng, bấy giờ ông mới lên tiếng. -"Con với cậu nhóc đó vẫn đang yêu xa sao?"

Thiếu niên ngơ ngác khi nghe câu hỏi từ người thân. Suy nghĩ một hồi mới ngộ ra, Shouyou bắt đầu bối rối. Ngón trỏ đưa lên gãi một bên má, cậu ái ngại đáp một từ. -"Vâng?"

Khẳng định câu hỏi, nhưng ánh mắt chàng thiếu niên sao buồn đến lạ. Cũng phải thôi, họ đã 2 năm không gặp rồi. Chỉ có thể trò chuyện hay nhìn mặt nhau qua màn hình điện thoại. Thật gần mà cũng thật xa.

Thoáng nhìn qua, ông đã thấy rõ cái mệt mỏi, lạc lõng trong đáy mắt đứa nhỏ. Dù hiểu rõ Shouyou nhà ông yêu tên nhóc kia nhiều đến nhường nào nhưng đến cuối ông vẫn chẳng dám nói.... rằng người con yêu đang sống tại nơi mà con mới đặt chân đến chưa lâu. Ông biết Shouyou... ông là một kẻ nhỏ nhen, hèn nhát luôn trốn chạy khỏi xã hội nhưng ông vẫn muốn con ngoảnh đầu nhìn lại, xem con đang có những gì.

Đã có lúc ông muốn con buông bỏ thứ tình yêu nồng đậm, chân thành này. Biết là sai trái nhưng sao con không thử đặt tình yêu ấy lên một người khác? Giả dụ như đứa nhóc đã luôn theo gót con từ nhỏ... Tsukishima Kei. Nó yêu con, nhiều hơn con tưởng đấy.

......
Khi nhìn đôi mắt đượm buồn của con, ông lại chẳng thể thốt lên một câu hoàn chỉnh. Biết vì sao không? Bởi ông không muốn cái quá khứ đen tối ấy lặp lại như cách bánh xe xoay vòng.

Quay gót bước vào nhà, ông lại không quên buông một câu nhắc nhở. -"Cũng muộn rồi con nên nghỉ sớm đi, mai còn có sức để đi khai giảng đầu năm"

Suy đi tính lại, thôi thì hãy cứ để thứ định mệnh ấy sắp đặt. Ông không nên can thiệp để phải trả cái giá đắt như 11 năm trước đâu. Lẽ ra khi ấy bản thân ông cũng nên phó mặc cho số mệnh như giờ mới đúng.

Ngoảnh mặt nhìn ông, thiếu niên chẳng đáp lại lời nhắc nhở. Đơn giản vì không biết phải trả lời sao khi thấy bóng lưng cô độc này. Chợt cậu lại nhớ đến chú nữa rồi...

Không rõ thiếu niên suy nghĩ chi. Chỉ biết Shouyou đã hỏi như này. -"Ojii-san, ông có hạnh phúc không?"

Câu nói ấy, vô tình khiến người đàn ông đứng tuổi sững sờ, buộc phải tự hỏi lại bản thân rằng mình có đang hạnh phúc không nhỉ. Thở một hơi dài, chắc ông tổn thọ với đứa cháu này thôi. Người đàn ông nhẹ giọng đáp lại thiếu niên. -"Trước đây thì không, nhưng ngay lúc này đây ông đang hạnh phúc lắm, Shou-chan."

Hạnh phúc vì con vẫn nhớ đến ta, nhớ đến mái nhà chẳng còn thân thuộc này. Nhưng ta mong con cũng hạnh phúc như ta bây giờ vậy...

Shouyou nghe vậy thì cười tươi lắm. Kéo theo là bầu không khí dễ thở hơn hẳn. Dẫu vậy ông vẫn tiếp lời. -"Mừng con trở về 'nhà', Shouyou."

Sao ông lại nói vậy chứ! Con cũng mừng khi đã trở về 'nhà' nữa. Hai hàng nước mắt không tự chủ vội lăn dài, môi nhỏ mím chặt để bản thân không phát ra mấy tiếng kì cục. Xem kìa, cậu nhóc vui đến bật khóc luôn rồi.

_____
Góc tác giả: [đăng sớm 5 tiếng 30 phút _ vì đăng sớm nên tôi cũng không check lỗi chính tả hay lặp từ. Nếu cấn thì mọi người cứ nhắc tôi:(( ]

-Tôi định chương này sẽ nói đến cuộc hẹn gặp mặt của anh Ổi và em bé để mọi người hít cơm cẩu, nhưng thôi:)) Tôi lại có ý định khác vui hơn rồi:))))

-'Em ấy' trong chương này là nam, kiểu nhỏ tuổi hơn nên để là 'em ấy' cho cuti thôi. Fanfiction của tôi không có OC đâu nên mọi người đừng lo. (Đoán xem 'em ấy' là ai nào:3)

-Khi viết xong chương này thì một người bạn của tôi hỏi.
"mày đang vui à?"
tôi: "không"
"vậy sao mày chăm viết mấy cái fanfic này vậy? tao tưởng khi nào mày vui thì mới viết?"
Khi bạn ấy hỏi tôi như vậy tôi mới chợt ngộ ra một điều là tại sao mình lại phải chạy deadline sấp mặt nhỉ? Trong khi bản thân còn không thèm ra lịch đăng chương cố định:)))

-----CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ĐỌC TRUYỆN-----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip