Choi Soobin

Là một học sinh xuất sắc ở mảng ngôn ngữ Hàn nhưng hiện đang học tập và làm việc tại khoa ngôn ngữ văn học Pháp, Choi Soobin vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ vậy.

Từ lúc mà anh biết đến tiếng Pháp, bắt đầu tập tành bập bẽ vài câu từ để ra oai với bạn bè đồng trang lứa rồi bị cuốn hút không tài nào dứt nổi, cả thời điểm anh bắt đầu yêu nó hơn bất kì điều nào khác trên đời.
Xuyên suốt cả quá trình ấy, mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi, tỉ như được học ở một trung tâm cực kì tốt, tiếp thu nó dễ dàng hơn bất kì bạn học nào khác và giành được suất học bổng ở đại học quốc gia Seoul.

Đột ngột lắm, khoảnh khắc anh yêu thứ ngôn ngữ ấy, nó khác hẳn với tâm trạng của một người lữ khách ngỡ ngàng trước sự rực rỡ và tráng lệ của thành phố Paris về đêm.
Nó mang vẻ giản dị và sâu lắng hệt như chiếc mũ cùng cái khăn mà bà Paulette đã cặm cụi ngồi đan tặng Camille ở trại dưỡng lão.

Chính duyên phận lạ kì này làm cho khao khát trở thành một người thầy mẫu mực ngày thơ ấu của Choi Soobin bay biến hết.

Họa chăng vì sống trong một môi trường quá đỗi bình yên như thế, anh luôn khao khát những cú huých lớn để được thay mới bản thân và thực sự sống một lần nữa.
Rung động thưở đó vẫn luôn ám ảnh tâm trí anh hàng ngày, thậm chí là hàng giờ.

Anh nghiện cái hồn trong tiếng Pháp, nghiện luôn cái cảm giác bồi hồi xao xuyến khi nó ngẫu nhiên bước vào lấp đầy khoảng trống hiu quạnh kia.


Nhưng em thì khác.

Khác biệt lắm, khác và lạ kì như biến số chả biết ở đâu ra mỗi khi anh sắp giải được một bài toán khó.
Và anh dám chắc rằng em đến bên anh là duyên phận chứ không phải ngẫu nhiên đâu em ơi.

Ngày anh biết một người tuyệt vời như em tồn tại là nhờ buổi đi chơi lũ bạn thân anh sắp đặt trong tiết sinh hoạt chán ngắt đầu thu.
Trong khi cố ngủ vì lỡ thức thâu đêm làm dự án, lũ bạn kia chả biết đào sức lực từ đâu ra ngồi hào hứng bàn kế hoạch đi chơi gần 1 tiếng liền.

Đứa thì kêu sẽ rủ mấy nhóc bên khoa Mỹ thuật đi cùng, đứa lại đòi rủ mấy đàn anh khoa Âm nhạc nhập hội.
Sau đó, chúa tể phát ngôn của khoa chúng ta đã lên tiếng rằng.

"Hay là rủ nhóc Kang Taehyun đi cùng nhờ ?"

Cả bầy đang láo nháo cãi nhau bỗng im bặt.

"M...mời thì cũng được thôi.N...nhưng mà quan trọng là ẻm có muốn đi chung không chứ !"

Anh biết thừa thằng vừa lên tiếng thích nhóc ấy.
Đầu năm bày đặt chê con nhà người ta sống thực tế quá, chả mơ mộng xinh đẹp như Paris gì cả, nó có theo đuổi tao thì tao cũng sẽ bơ nó cho xem.
Kết quả là một tuần sau đó tự nhiên chết mê chết mệt em; suốt ngày hỏi bạn thấy sóc nhỏ nhà mình dễ thương không, mình biết ẻm dễ thương mà rồi cười hí hí một mình.

Xong còn nhận em là con trai bé bỏng nữa chứ, lạy chúa anh nhớ cú sốc văn hóa đấy rõ lắm.

Vậy nên anh quyết định ngủ, để bọn nó tự bàn với nhau rồi đi cùng sau.
Lần mở mắt tiếp theo anh đã bị lũ bạn vác ra cổng trường chờ tập hợp luôn rồi.
Nào là mấy tiền bối sành sỏi khóa trên, mấy nhóc lơ tơ mơ bị hốt theo trên đường về kí túc xá đến cả những đứa mặt lạ hoắc chưa gặp bao giờ.

Sau cùng là cậu trai năm nhất nhỏ xíu khoác trên mình chiếc hoodie lớn màu vàng kem, lon ton chạy ra chỗ anh hôm đó trông dễ thương chết đi được.
Đôi mắt nai lóng lánh dưới lớp mũ áo, động tác lúng túng vì em không thân với ai trong nhóm anh hết.

Lúc đó anh không muốn thân với em lắm, và hai người chỉ dừng ở mức tạm quen nhau.
Nên là sau lần gặp đầu tiên anh chả nhớ em rõ đâu.

Đọng lại trong tâm trí chỉ có vỏn vẹn một đôi mắt nai tròn xoe xinh xinh.

Được nước lấn tới, từ đó nhóm anh có bao nhiêu buổi đi chơi thì bấy nhiêu buổi em có mặt.
Trung bình tần suất hai người chạm mặt nhau tăng dần theo tuần.

Em vẫn quá đỗi mờ nhạt đối với anh, một cách kì lạ.
Không phải anh coi thường em hay gì hết, anh vẫn công nhận em đáng yêu như thằng bạn nói thật.

Ban đầu mọi thứ rất đỗi bình thường cho đến khi EQ trong não anh tự nhiên tăng vọt vào một ngày xấu trời nọ.
Rõ ràng em đã có thể bắt chuyện với bất cứ ai trong nhóm mà.
Wae, tại sao lại phân biệt như thế, anh đã làm gì nhóc đâu ?

Won Dongyul - thằng bạn mê Taehyun của anh đã lý giải bài toán đó.
Vì sợ em sẽ có ấn tượng tốt với anh quá, Dongyul vĩ đại quyết định nói xấu anh một chút xíu xiu.

Ảnh cuồng tiếng Pháp lắm đó em, suốt ngày chê phát âm của bọn anh thôi, nói chuyện với Choi Soobin là phải chêm tí Pháp vào nó mới chịu cơ.

Thế nên bé mắt nai kia mới né tôi mấy tháng liền đó hả ???
Thân là chúa tể hướng nội, anh không biết làm cách nào để cứu vãn sự khó xử kéo dài mấy tháng giữa hai người.

Cùng năm đó, Taehyun lần đầu tiên vắng mặt trong buổi đi chơi Giáng sinh với nhóm anh.
Dongyul đã khóc bù lu bù loa và làm loạn hết cả lên, hối hận vì đã khiến em có ấn tượng xấu đến mức không thèm nhìn mặt Soobin nữa.
Nếu cả lũ không ngăn nó lại, nó thực sự sẽ lao đến khoa Quản trị kinh doanh để quỳ xuống tạ tội mất.

Thế mà xế chiều lại là đứa đầu tiên gào cả bầy dắt nhau đi ăn chơi xả láng đến tận đêm.

Mười giờ hơn, Soobin lật đật quay về kí túc xá.
Dưới ánh đèn vàng leo lắt dọc lối vào, chiếc bóng trắng uốn éo mờ ảo khiến anh suýt hét toáng lên.

Bé mắt nai với hai má phớt hồng, khoác trên mình tấm áo măng tô trắng ngà lon ton tiến đến bên anh.

Mái tóc màu hạt dẻ điểm vài bông tuyết trắng nom lạnh lắm, trái lại tiếng cười khúc khích của em làm cho không khí xung quanh ấm hẳn lên.

Em tặng anh túi socola nhân dịp Giáng sinh, nhỏ nhẹ nói rằng em không biết bắt chuyện với anh như thế nào nên tự bày ra cách này.

" Tiết trời lạnh lẽo, ngôn ngữ cũng mất đi màu sắc "

Nhưng ông trời không thích thế, nên ông quyết định giáng cho anh một cú chí mạng nhất.
Như muốn nhắc nhở rằng, em chính là biến số hoa lệ nhất xuất hiện giữa giản dị trong anh.
Đêm Giáng sinh năm 3, hình ảnh em cố gắng nói chuyện với anh chỉ bằng tiếng Pháp làm anh tương tư đến ngây dại.

_______________
* Chi tiết "chiếc mũ cùng cái khăn..." trong tiểu thuyết 'Chỉ cần có nhau' của Anna Gavalda
* Câu " Tiết trời lạnh lẽo, cả ngôn ngữ cũng mất đi màu sắc " trong tiểu thuyết 'Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên' của Bạch Lạc Mai

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip