Choi Yeonjun
Là một hình mẫu hoàn hảo trong mắt các sinh viên trường đại học quốc gia Seoul, Choi Yeonjun sớm đã quen với cách mọi ánh mắt và lời nói đều hướng về bản thân hắn.
Và bạn không biết đâu, độ nổi tiếng của hắn lớn đến mức chỉ cần tùy tiện lắng nghe một cuộc đối thoại trong khuôn viên trường thôi cũng không thể nào vắng bóng hắn được.
Nếu nói hắn yêu cái sự nổi tiếng thì cũng không đúng lắm, mà nói hắn ghét bỏ nó thì lại quá sai.
Hắn vui vì tất cả nỗ lực từ khởi điểm cho đến nay không ngừng nhận lại sự đền đáp xứng đáng, đồng thời lại khó chịu khi phải đeo trên vai gánh nặng đấy.
Tình trạng đó kéo dài hai năm liền, cho đến khi bước vào năm 3 thì khác hẳn.
Cuộc đối thoại của những sinh viên ấy xuất hiện thêm một cái tên mới - Kang Taehyun, sinh viên năm nhất khoa Quản trị kinh doanh.
Lần đầu tiên hắn nghe về người nọ là vào ngày khai giảng đầu năm, khi mà cô bạn Sera cứ không ngừng lải nhải về việc nhìn thấy một cậu bé dễ thương đến mức cổ sẵn sàng móc tim ra cho nhóc ấy chơi đùa (?)
Rồi vào một ngày đẹp trời nọ, định mệnh quyết định đem hắn hòa vào dòng người tò mò mà đặt chân đến giảng đường của khoa Quản trị kinh doanh nức tiếng.
Dẫu cả giảng đường có đông đúc cỡ nào đi chăng nữa, hắn lại có thể dễ dàng mà tìm thấy thân ảnh nhỏ bé của em trong đám đông.
Khi đó, ngồi trước mặt em là Youngsoo - Đội trưởng đội bóng rổ của trường.
Nhìn cách mà anh ta nghe em giảng bài chăm chú hơn cả những tiết học của các giảng viên hàng đầu là đủ hiểu, Kim Youngsoo thích Kang Taehyun.
Nghe nói sau khi biết tin, mấy người theo đuổi gã đội trưởng đào hoa kia đã khóc ngập hết mấy cái nhà vệ sinh trong trường cơ.
Em chăm chú chỉ cho gã trai mét 8 cách giải bài tập, những sợi tóc màu nâu hạt dẻ khẽ bay trong gió, cây bút nhỏ lướt trên trang giấy nhuốm màu nắng và từng thanh âm em thốt ra mĩ miều như bản nocturne duy nhất của Chopin mà hắn thuộc nằm lòng.
Một cách vô tình, thiếu niên ấy bỏ qua ánh nhìn si mê đến ngốc nghếch của kẻ kế bên.
Và tim Yeonjun lỡ một nhịp khi em cười rộ lên, chậm rãi mà ươm một cành anh đào nho nhỏ vào cái tâm hồn cằn cỗi và khô hạn đến cùng cực này.
Cảm giác nôn nao bồi hồi không ngừng dâng lên trong vòm họng, nhấn chìm ý thức mọi giác quan của hắn.
Trái tim trong lồng ngực hắn run rẩy, đem từng cơn ớn lạnh len lỏi khắp xương tủy.
[ Thứ cảm xúc kì quái này là gì vậy ? ]
Tâm trí Yeonjun không ngừng tự hỏi, ánh mắt vẫn dán chặt vào cậu trai nhỏ nhắn đang cười khúc khích đến mức rơi nước mắt.
Dường như cơ thể hắn đã mất đi quyền tự chủ rồi.
Sự hưng phấn mãnh liệt hơn cả khi gào thét đã đời trên con tàu T Express và cảm giác ngọt ngào khó hiểu này khiến một người 'đào hoa' như hắn đưa ra kết luận.
[ Chắc tại không khí ở đây tri thức quá cũng nên ]
Vậy là Yeonjun cùng kinh nghiệm sinh tồn đúc kết suốt 18 năm tồn tại trên thế gian khắc nghiệt, chỉ vì một khắc rung động mà quăng hết kiến thức ra ngoài cửa sổ.
Cho đến tận khi về nhà, đặt lưng xuống chiếc giường phảng phất mùi gỗ thông và lăn lộn đến khi ngã chúi đầu xuống đất thì hắn mới bừng tỉnh lại.
Lần đầu tiên hắn thao thức suốt đêm, trong khi tâm trí không ngừng phác họa từng đường nét dịu dàng trên khuôn mặt, hồi tưởng từng thanh âm du dương như tiếng đàn và tua đi tua lại quang cảnh em cười khúc khích vì nhìn thấy khuôn mặt nghệt ra của Youngsoo.
[ Có ai lại mất ngủ chỉ vì gặp phải một cậu nhóc trông tạm được không hả Choi Yeonjunnnn ]
Sau cả một đêm 'mơ mộng' trên giường và mỉm cười như một thằng điên thì sáng hôm sau, 'cỗ máy twerking của Đại học quốc gia Seoul' suýt nữa tông đầu thẳng vào cổng trường.
Thằng em quý hóa của hắn - Choi Beomgyu đã cười vào mặt hắn cả một ngày trời vì " nhìn mặt anh đần hơn cả con Ryan hàng rởm mà thằng Kai mới quẳng hôm trước "
May mắn thay, hắn chỉ mất một nửa học kì để nhận ra mình đang tương tư Kang Taehyun.
Câu hỏi đặt ra là 'Tại sao một người có phản xạ cơ thể nhanh gấp mấy lần tốc độ suy nghĩ như anh trai này lại nhận ra được tâm tư của mình ư ?'
Mọi chuyện xảy ra sau 2 tháng tính từ lễ khai giảng.
Vào ngày tuyển thành viên mới cho các câu lạc bộ trong trường, khi mà các hội nhóm tìm cách lôi kéo những bé năm nhất gia nhập thì với tư cách là đội trưởng dance crew, Yeonjun độc nhất vô nhị đã đích thân ra tay để mở mang tầm mắt cho tất cả mọi người.
Hắn chỉ nhớ mang máng tiếng nhạc vang lên bên tai kích hoạt bản năng của một vũ công hòa với tiếng hú hét của tất cả mọi người khiến adrenaline trong hắn sục sôi.
Và ngay khi đoạn nhạc kết thúc, hắn vừa vặn eye contact với nhóm sinh viên năm nhất đang hưng phấn một cách điên cuồng.
Ba chị em Moirai lần nữa ban phước cho hắn khi mà người đang đối mắt với hắn trong khoảnh khắc đó chính là kẻ đã quẩn quanh trong tâm trí của hắn mấy bữa nay.
Mái tóc nâu hạt dẻ hẳn đã dài thêm đôi chút, vì vài sợi tóc mảnh đang dịu dàng âu yếm đôi mắt em.
Em hơi ngẩng đầu lên, đem cả mảng trời diễm lệ và thơ mộng nơi em bày ra trước mắt hắn.
Em này, liệu đã có ai nói với em rằng cả dải ngân hà bao la trên kia cũng không thể lung linh bằng đôi mắt của em hay chưa ?
Cứ thế, những tia nắng và dăm vì sao mà hắn khai phá được trong một khắc ngắn ngủi đó đủ để dệt trong tim hắn những đắm say không thể cất thành lời.
Những lời ca ngợi trầm trồ vang lên, lấp đầy căn phòng tập to lớn.
Các thành viên vây quanh hắn, làm dịu đi sự hưng phấn chỉ chực trào ra trong huyết quản.
Đám đông đưa em rời khỏi tầm mắt hắn, nhấn chìm hắn trong những lời khen mà hắn thuộc làu làu.
Ánh nâu hạt dẻ ở góc phòng lập tức khuất đi ngay sau đó.
Mọi thứ lẽ ra phải kết thúc ở đấy và Choi Yeonjun sẽ cắt đứt thứ tình cảm thoáng qua này.
Đáng ra em sẽ chỉ là một kẻ vô tình lướt qua cuộc đời hắn. Nếu như ngay sau đó, em không lon ton chạy đến níu hắn lại.
Hình ảnh cậu trai thấp hơn hắn nửa cái đầu, đôi bàn tay run rẩy cầm bịch đá lạnh ngắt vẫn còn đông cứng.
Trong từng hơi thở ngắt quãng, em bẽn lẽn chìa bịch đá ra lắp bắp giải thích.
"T...tại em thấy ban nãy tiền bối có vẻ bị thương ở đầu gối nên mới mang đến ạ"
Quả thật là đêm qua hắn lơ mơ vấp chân vào đống sách vở mà Beomgyu 'để nhờ' ngoài cửa phòng ngủ, đầu gối cũng theo đà huých phải chiếc kệ tủ bên cạnh đó.
Cú ngã đó khiến di chứng từ tai nạn năm 8 tuổi của hắn tái phát, thành ra phải trải qua lần thứ hai mất ngủ cả đêm.
Đến sáng nay hắn vẫn cay cú lải nhải bên tai thằng em về việc nó sống bừa bộn và hư hỏng như sự nghiệp học hành của nó vậy.
Dẫu vậy, vết thương đó cũng không thể ngăn hắn nhảy múa được.
Để cơ thể tự do theo đuổi các giai điệu và hòa làm một với âm nhạc là ước mơ cả đời của Yeonjun mà.
Chả có gì lạ khi bạn thấy hắn hi sinh rất nhiều chỉ để đổi lấy một khắc tỏa sáng chói lòa trên sân khấu.
Trên tất cả, nhảy là một phép màu kì diệu đủ để khiến hắn quên đi cái chân đau của mình.
Còn Kang Taehyun cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn ngày đó, diệu kì đến mức khiến hắn vấn vương cả một thời thanh xuân.
Chắc hắn sẽ phải tạ tội với Sera mất thôi, vì thần Cupid nghịch ngợm lỡ găm vào tim hắn chiếc mũi tên bằng vàng mất rồi.
_______________
* Bản nocturne khúc nhạc thứ hai, giọng Mi giáng trưởng thuộc tác phẩm số 9 trong số 74 tập tác phẩm của Chopin
* Tàu lượn T Express đặt tại công viên Everland, Hàn Quốc
* Ba chị em Moirai là những vị thần cai quản số phận của vạn vật trên thế gian trong thần thoại Hy Lạp
* Mũi tên bằng vàng của thần Cupid sẽ khiến ta yêu say đắm người ta thấy đầu tiên
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip