Hồi I

Dạo này Yeonjun cư xử vô cùng kì lạ, chút thay đổi trong cách xử sự của hắn dần rõ ràng đến mức ai cũng nhận ra.
Bước chân dứt khoát trở nên mơ hồ hơn và từng bước nhảy ẩn giấu thêm chút sức hấp dẫn mới mẻ kì lạ.
Ban đầu nó không được thể hiện rõ ràng cho lắm, đến tận khi hắn vắng mặt trong buổi tổng duyệt thành viên lần thứ hai trong học kì thì họ mới nhận ra.

Hắn nghĩ vu vơ nhiều hơn và bắt đầu có thói quen nhìn chằm chằm người khác trong vô thức.
Ai cũng bảo ánh nhìn đấy có sức sát thương lớn lắm, vì sâu trong đó dịu dàng và chân thành đều đủ cả.
Có những kẻ co quắp khóc lặng, là ai đã dừng chân ở trong tim hắn rồi ?
Lạ hơn nữa khi tính Yeonjun vốn thẳng thắn, lần đầu tiên trở nên nhút nhát trước một ai đó.

Hắn từng nghĩ là tương tư có thể xé toạc tâm can, hành hạ kẻ lầm lỡ đến chết đi sống lại và lưu lại một vết sẹo xấu xí dưới da, vĩnh viễn không thể chữa lành.
Sau khi chân chính trải qua, hắn thấy tương tư tồn tại như một hạt mầm vậy.
Nó ngày một lớn dần, có lúc chả cần lý do, đôi khi là do mặt trời sáng chói nên không kìm được liền đâm hoa kết trái.

Mỗi sáng choàng tỉnh dậy, thấy Kang Taehyun trân quý bao nhiêu, hắn bèn muốn gạt bay tàn nhẫn trên thế gian ra khỏi đời em.
Lặng lẽ dắt tay em đi hết con đường thanh xuân.

Đứng trước cổng trường, Taehyun khẽ run rẩy.
Em sợ mình sẽ gặp Yeonjun, chìm đắm trong dịu dàng hắn dành cho em, sợ mình sẽ thương hắn thật nhiều.
Và định luật Murphy nhanh chóng bác bỏ mong muốn chân thành ấy, một cánh tay ấm áp choàng qua cổ làm em rùng mình.

"Nhóc nghĩ gì thế, đứng đây mãi sẽ lạnh cóng đấy"

Lời nói tựa rót mật vào tai, ngại ngùng ẩn hiện trên làn da mỏng manh.

"Yeonjun hyung"

Giấu khuôn mặt đỏ ửng dưới cơn gió xuân lành lạnh, nhịp đập trái tim vang dội màng nhĩ, chiếc khăn quàng lạ lẫm nằm gọn ghẽ trên cổ em tự lúc nào.
Yeonjun chạy vụt đi, mãi mới có cớ để tặng khăn, hắn đâu có dại đứng lại nhận lời từ chối.

Mân mê chiếc khăn len mới cóng, tia điện nhỏ xíu ở đầu ngón tay thúc giục em hoàn thành sự nghiệp học hành dang dở của mình.
Đôi chân chạy thoăn thoắt về khoa Quản trị, lồng ngực đánh trống dồn dập đến nghẹt thở.
Hôm nay, em lại thương người nhiều hơn.

Từng hạt mầm trồi lên khỏi mặt đất, tháng tư âm thầm gõ cửa chốn Seoul phồn hoa.
Mấy ngày nay Taehyun cứ ngơ ngẩn mãi thôi, liệu có phải đã lỡ tương tư ai rồi không ?

Thở dài lần thứ mười trong ngày, em khẽ vuốt mặt để bình tĩnh lại.
Em thèm ngắm hoa anh đào quá, nghe bảo tuần này hoa sẽ nở đẹp lắm, vậy mà chả có ai thèm rủ em đi xem cả.
Đi một mình chắc chắn không phải là một lựa chọn tồi, nhưng mà em sẽ thấy tủi thân kinh khủng.

Đơn độc tản bộ dưới tán hoa trắng muốt, dõi theo những bờ vai sánh đôi và lắng nghe âm thanh xì xầm đầy hạnh phúc của họ.
Mới chỉ là tưởng tượng thôi cũng khiến em buồn phát khóc.
Mấy ai biết em thèm hơi người đâu, dẫu trông em hệt một kẻ hướng nội điển hình theo lý thuyết, chứ bất cứ ai chơi thân đều biết Kang Taehyun vô cùng dính người.

'Cạch', chỗ ngồi phía trước đã có chủ, Youngsoo chìa quyển vở ra, nhờ em giảng bài về các chỉ tiêu kinh tế vĩ mô bữa trước.
Nhiều lúc em tự hỏi tại sao Youngsoo lại chọn ngành này làm gì nhỉ, đến cả lý thuyết cũng không nắm rõ thì tương lai của hắn sẽ đáng quan ngại đấy.

"Vậy cậu còn chỗ nào khó hiểu nữa không ?"

"Không không, cậu chịu giảng cho tôi là được lắm rồi"

Gã lắc đầu nguầy nguậy, đứng tần ngần hồi lâu rồi rút ra chiếc móc khóa trong suốt, bên trong ép một bông hoa anh đào nhỏ xinh.
Em cười tít cả mắt, vui vẻ nhận chiếc móc gã trai mét 8 vụng về chìa ra.

[ Sao cậu ấy lại biết là mình cần nó nhỉ ? ]

Taehyun nghĩ thầm, tay chậm rãi treo nó lên cặp sách.
Mặt Youngsoo đỏ lựng như bị sốt, vội vàng cầm vở chạy đi.
Chiếc móc khóa bé xíu đủ để xóa tan cái buồn trong em cả tuần đó.
Hay là em chỉ giả vờ vậy thôi và nước mắt sẽ len lỏi thấm ướt gối mềm hàng đêm.

Thứ bảy ngày mùng 9 tháng 4, chán chường bám dính lấy cậu nhóc mới chớm hai mươi.
Bụng đói thì có đói đấy, mặt bẩn thì cũng bẩn đấy nhưng mà mình sẽ không dậy đâu.
Nếu tỉnh lại thì mình sẽ đi ngủ tiếp rồi sẽ nhắm mắt lại dù tỉnh chết đi được, cơ thể mình chả muốn rời giường một tí nào.

Ba giờ chiều, đồng hồ sinh học chịu hết nổi bèn đấm thùm thụp vào dạ dày trống rỗng của mình.
Ugh, làm như mình sẽ nghe nó ấy.
Thôi được rồi, nể bạn là dạ dày của mình nên mình đành dậy ăn lót dạ xíu xiu nha.

Vươn vai một cái, mình thò tay ra kéo rèm, hoàng hôn chậm rãi phủ xuống những hàng cây xanh tươi mơn mởn, nhuộm đỏ cả căn phòng lớn.
Hệt như cuộc trò chuyện tử tế đầu tiên của mình với anh Beomgyu.
Lúc đấy mình đã nghĩ cái quái gì mà lao đến chỗ ảnh như đúng rồi nhỉ ?

Choi Beomgyu chống cằm, mắt vu vơ hướng đến đường chân trời đỏ rực trải dài ngoài cửa sổ.
Đẹp thật, hắn nghĩ thầm và vớ lấy cái máy ảnh polaroid nằm chỏng chơ trên kệ.
Ngẫm lại cảnh cũng không có đẹp lắm, cảm giác nó xám xịt quá.
Xé tấm ảnh chưa kịp hiện hình, hắn vo tròn nó lại, thành công làm một cú 3 điểm ngoạn mục.

Sáu giờ sáng ngày chủ nhật, Taehyun vẫn trằn trọc không sao ngủ được.
Biết thế hôm qua dậy sớm cho rồi, ngủ cố chi để cả đêm thao thức chứ !
Điện thoại của Taehyun sáng rực lên, là Yeonjun.

[ Hey nhóc Kang, nếu dậy rồi thì xuống cổng đi. Anh mày chở đi ăn sáng, đừng để anh chờ đấy nhá ]

Dù đang chả hiểu mô tê gì, em chỉ biết là ngay bây giờ mình phải nhanh cái chân lên thôi.
Vơ hết những gì cần thiết vào túi áo, tay luống cuống khóa cửa phòng, chân lao vun vút trên hành lang tờ mờ sáng.
Rồi len lén tránh bác bảo vệ đang gật gà gật gù, mắt em bắt được dáng người dong dỏng cao tựa vào chiếc motor trông ngầu hết biết.

[ Đang yên đang lành lôi motor ra làm gì hả Yeonjunnnn ? Mày định lấy le với Taehyunie hay gì hả ? ]

Nội tâm hắn bây giờ hỗn loạn chẳng kém gì Taehyun.
Kể cả khi tâm trí hỗn độn hết biết, cơ thể hắn vẫn toát ra sự ôn nhu khi cài mũ bảo hiểm cho em, cẩn thận hướng dẫn cách em nới mũ ra cho vừa đầu.
Mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ nếu như miệng hắn không lanh chanh chạy nhanh hơn não.

"Anh đẹp trai quá hay sao mà em nhìn đắm đuối mãi thế"

Chết tiệt, phát ngôn tuyệt vời quá ha Choi Yeonjun, ẻm khinh bỉ mày đến nơi rồi kìa.
Thực ra em không có khinh bỉ hắn đâu, dưới lớp kính đen là một quả cà chua chín mọng đó.
Mặc dù chả biết cái gì về motor hết, em có thể khẳng định rằng nó chắc chắn không hề rẻ chút nào cả.
Seoul lục tục thức giấc, các hàng quán lần lượt nâng cửa kéo lên hé lộ vô số chồng hàng hóa ngổn ngang.

Em phải bỏ cái tính ngẩn ngơ thôi, chớp mắt xe đã phi từ quận Gwanak-gu đến quận Gangnam rồi.
Nhìn em khẽ siết chặt chiếc khăn quàng hắn tặng trên cổ, trái tim bất giác rung động từng nhịp, dopamine liên tục tiết ra khiến cơ thể hắn hạnh phúc không gì tả nổi.

"Ơ, sao mình lại đến suối Yangjae thế hả anh ?"

"Ngốc ạ, nhìn lên trên đi"

Hai bên bờ suối là những hàng đào trắng muốt, hoa tràn ngập ở khắp mọi nơi, lấp đầy đôi mắt và cả tâm hồn ngây thơ non nớt đang chực văng ra khỏi cơ thể.
Có cơn gió nhẹ rảo bước qua suối, đánh thức mặt nước phẳng lặng, làm vô số sinh vật dưới lớp bùn mềm rẽ nước ngoi lên.
Vài bông hoa vẹn nguyên rơi xuống lề đường bụi bặm, vài bông yếu ớt đầu hàng tiết trời xuân lạnh giá, tách nhau ra rồi rơi trên nền đất, ngâm mình trong dòng suối mát lành.

Em ngẫm về vòng đời ngắn ngủi của chúng, rằng thời khắc chúng tỏa sáng chả đáng bao nhiêu so với hành trình khắc nghiệt một cây anh đào phải trải qua.
Nếu như mỗi bông hoa đều có thể cất tiếng nói, liệu chúng có khóc than cho số phận trời định của mình không ?
Taehyun cay đắng nhận ra, không có sinh linh nào đủ hùng mạnh để chống lại quy luật của tạo hóa và sự bất lực cùng cực khiến ta phải miễn cưỡng chấp nhận nó.

Ý nghĩ sầu thảm làm em muốn khóc, nhưng trước cả khi nước mắt kịp kết lại trên mi, em thấy Yeonjun nâng tay đỡ cánh hoa đang lả lướt buông mình theo gió.
Sao em phải khóc vì một cánh hoa bé nhỏ nào đó thay vì con người trước mắt em đây ?
Hắn cực kì mạnh mẽ, sẵn sàng đánh đổi hàng giờ vất vả sau cánh gà lấy mười phút rực rỡ dưới ánh hào quang.
Nhân lúc nào đó không ai hay, hắn sẽ co mình rơi nước mắt vì thiếu sót nhỏ nhặt không đáng có.
Vị tiền bối này còn thiếu hoàn hảo lắm, nên em phải thương hắn bù vào thôi.

Hàng mây tím nhạt dần, bầu trời lộ ra vệt sáng đầu tiên, gió buổi sớm thổi mát rượi xua đi tảng đá trĩu nặng trên vai.
Gió lay động hai hàng cây mang theo những cánh hoa về phương xa, lả tả đậu lên tóc, lăn thêm một vòng xuống hai vai.
Dòng nước lấp lánh ánh kim, tia nắng vàng óng kéo dài tít tắp tỏa ra khắp chốn xua tan cái lạnh thấu xương, mặt trời nương theo đó chậm rãi vươn lên tách khỏi đường chân trời.

Là bình minh.
Bình minh mà hắn dành cho em.
Liếc sang bóng dáng người nhỏ hơn rồi phóng mắt về phía xa, hắn từng thấy vô vàn cảnh mặt trời mọc nhưng chả có cái nào đẹp bằng cái này cả.
Mặt trời sáng quá, những cành cây khẳng khiu bắt đầu đâm chồi rồi.

Taehyun quay sang bên cạnh, chăm chú quan sát từng tia nắng dịu dàng hôn lên gương mặt hắn, họa lại đường nét sắc sảo vô thực ấy vào tâm can.
Thành thật thì, em ghen tị với chúng chăng ?
Cảm nhận được ánh nhìn của đối phương Yeonjun chậm rãi quay đầu sang nhìn em.
Hai người mắt đối mắt và hắn mỉm cười như thể mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

_______________
* Định luật Murphy: Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra vào thời điểm tệ nhất
* Dopamine khi được tiết ra với số lượng lớn sẽ tạo cho bạn cảm giác hưng phấn và hạnh phúc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip