11.ChigiIsa|Cuối Hạ Tình Mình Tan

Chigiri ngã nhào xuống sân bóng.Hắn sợ , sợ rằng đôi chân từng là niềm tự hào của hắn sẽ lần nữa rách toạc như mảnh vải mỏng tang và rồi hắn không chạy nữa , mất đà ngã thẳng xuống mặt sân cỏ nhuốm màu cam của ánh dương tà.

Hắn ngồi ôm cái chân đã từng bị chấn thương của mình , không buồn đứng lên.Chigiri ngồi đó thật lâu , hắn nhìn chằm chằm vào cái chân ấy , một loạt kí ức ùa về trong tâm trí hắn , vì quá khích mà cái chân chịu hết trọng lực của cơ thể , hắn ngã xuống sân trước con mắt của hàng nghìn người trên khán đài và cả các cầu thủ trong sân , quá nhục nhã.Có lẽ cái biệt danh thiên tài thủy tinh bây giờ hợp với hắn thật và cái nóng mùa hè làm hắn thêm khó chịu trong người , tất cả áp lực như dồn nén quá lâu như muốn tuôn trào , rồi trong chốc lát Chigiri bỗng thấy tầm nhìn của mình mờ hẳn đi và cổ họng nghèn nghẹn tựa như chẳng nói nên câu.

"Ôi trời , Chigiri cậu ở đây , làm tôi đi tìm cậu mãi"

Một cậu trai tóc xanh đậm chạy về phía hắn.

"Ờ , vẫn còn một chút thời gian nên tôi đi tập bóng mà có lẽ..."

Chigiri dúi đầu vào tay áo trước khi giọt lệ kịp rơi xuống nền cỏ rồi ngước mặt lên , thay vì thấy bầu trời ngã màu cam đỏ hắn lại bị choáng ngợp bởi sắc xanh êm dịu từ đôi mắt của đối phương.Cậu ta bắt lấy tay hắn đôi mắt ánh lên tia xót xa không rõ , nói với hắn:

"Có lẽ làm sao ? Cậu đừng nói với tôi cậu định bỏ cuộc đấy nhé ?"

Đôi mắt xanh thể hiện rõ vẻ giận dỗi nhưng trong đó vẫn có chút quan tâm hướng đến hắn trong phút chốc mặt Chigiri bỗng nóng ran và tim hắn thì dường như đã được rót vào một làn sóng mát lạnh mà đập liên hồi.

"Chứ làm sao ? Không chạy được nữa thì đi đá bóng làm gì chứ ? Cậu thì biết gì về tôi hả , Isagi !?"

Hắn đứng dậy , nỗi áp lực dồn nén như biến thành cơn giận dữ trong câu nói ấy , trút thẳng lên đầu cậu trai nhỏ con hơn , hắn phủi người và bỏ đi , để lại cậu trai một mình giữa sân cỏ.

"Đây chẳng phải Chigiri mà tôi từng biết , Chigiri tôi biết không yếu đuối như cậu !"

Giọng nói vốn nhẹ nhàng của thiếu niên nay lại mang một xúc cảm nghĩ là đang tức giận nhưng sao nó lại có một thứ gì đó trực trào trong giọng điệu ấy văng vẳng bên tai Chigiri.

Khi hắn đã hoàn toàn khuất bóng , thiếu niên quỳ thụp xuống sân cỏ , hàng lệ không biết từ đâu cứ vô thức tuôn rơi thắm đượm cả vào thảm cỏ xanh dưới chân.Cậu đã thấy hết , từ lúc hắn bước vào sân bóng rồi cả cảnh hắn ngồi ôm lấy chân với nỗi niềm không tên.

"Tôi biết mà Chigiri..."

Đúng , cậu cũng đã từng gặp chấn thương , xương chân phải nát vụn và dù đã chạy chữa nhưng Isagi mãi mãi phải bỏ lại ước mơ to lớn phía sau mà trở thành quản lí của đội bóng trong trường hiện tại.Vốn đã quen biết Chigiri từ lâu nay thêm ở cùng câu lạc bộ bóng đá , cũng gặp chấn thương như nhau nhưng cậu không muốn Chigiri sẽ lại tạm biệt quả bóng như cậu.Isagi muốn thấy một báo đỏ khiến đối thủ phải sợ hãi vì tốc độ chứ không phải một đứa thất bại như Isagi và cũng vì Isagi trót yêu Chigiri mất rồi...

Khi ngọn đèn đường đã được thắp sáng , Isagi sau khi dọn dẹp phòng của câu lạc bộ thì khoá cửa và sách cặp bước về nhà nhưng không đi được bao lâu thì tay cậu bị nắm lấy làm cậu chút nữa là ngã nhào.Isagi quay lại , mái đầu đỏ quen thuộc đập vào mắt , hắn nắm chặt lấy tay cậu , đầu cúi gầm.

"Xin lỗi...về chuyện lúc nãy...tôi đã lớn tiếng với cậu"

"Hả ? À...chuyện đó tôi không để bụng đâu , tôi hiểu mà"

Cậu gãi má , cười cười mà hình như Chigiri vẫn chưa bỏ tay cậu ra thì phải ?

"Mà nè...cậu...bỏ tay tôi ra được không ?"

Nghe người đối diện nói , hắn giật mình buông tay của đối phương ra trong khi tai đang nổi lên vài vệt đỏ đáng ngờ.

"Cậu có vẻ thích bóng đá lắm đúng không ? Sao lại tham gia câu lạc bộ với tư cách là người quản lí vậy ?"

Chigiri ngước mặt lên nhìn cậu , vẫn là bị đôi mắt xanh ấy thu vào mình , hắn đảo mắt đi tránh tiếp xúc với ánh xanh rực rỡ của người đối diện.

"Chuyện đó...mà trễ rồi tôi về trước nha , bố mẹ tôi sẽ lo mất , gặp cậu sau nhé !"

Isagi đánh trống lảng , nhanh chóng quay lưng chạy đi trong khi Chigiri tay hắn vẫn để giữa không trung với hơi ấm của hành động ban nãy vẫn còn đọng lại.

*

Một ngày hạ nào đó , Chigiri và Isagi đã biết tình yêu là gì và quyết định tiến đến mối quan hệ yêu đương.Có điều , dù đã có Isagi ở bên Chigiri hắn vẫn ám ảnh chấn thương của bản thân , tốc độ hắn từng đạt được giờ chỉ là quá khứ và hắn thì không đủ dũng cảm để tháo bỏ xiềng xích mặc cho Isagi đã khuyên hắn nhiều đến thế nào và từ chuyện đó cả hai tuy trong mối quan hệ yêu đương nhưng cãi nhau thường xuyên mà đến cuối cùng thì họ cũng làm lành với cái ôm thật chặt.

Cho đến một ngày cuối hạ , Chigiri biết hắn thật sự thảm hại vì sự ngoan cố của bản thân.

Ngày cuối hạ đó , nắng không gay gắt như thường ngày , trời hôm đó nhiều mây hơn hẳn và từng đợt gió heo may thổi về vì trời đã sắp sang mùa thu, mùa Isagi yêu thích nhất.Chigiri đứng dưới ngọn đèn đường , đợi người thương của hắn đến trong niềm vui rằng cả hai sẽ cùng nhau đi chơi thật nhiều nơi và cuối ngày lại cùng nhau về nhà trong tiếng cười khúc khích của Isagi.

Không quá lâu , hắn đã nghe được tiếng của đối phương từ bên kia đường.

"Hyoma!"

Cậu đứng bên kia đường , miệng cười tươi vẫy tay với hắn , chuẩn bị chạy về phía hắn thì từ đằng xa chiếc xe tải to lớn lao đến , ánh đèn từ chiếc xe làm mắt Isagi bỏng rát , nước mắt như muốn tuôn ra, cậu vô thức nhắm mắt khi chiếc xe tải ngày một gần.Chigiri lao đến , dường như lúc ấy xiềng xích của chân hắn vỡ tan nhưng đến cuối cùng hắn cũng chẳng đến kịp.

Tiếng động lớn phát ra , nửa thân của Isagi nằm dưới gầm xe , chiếc áo sơ mi trắng cậu mặc nhuốm màu đỏ tươi , đầu cũng chẳng khá hơn , chất lỏng đỏ tanh tưởi thấm vào mặt đường , đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền chẳng còn chút sự sống nào đọng lại trong cơ thể bé nhỏ kia.

Hắn ôm lấy cơ thể người thương trong lòng , vẫn chưa tin được cậu đã rời bỏ hắn , chỉ vừa nãy thôi cậu còn tươi cười gọi tên hắn mà giờ đây cậu lại nằm đây với linh hồn đã về với trời.Chigiri vẫn ngồi đó ôm lấy cơ thể Isagi , những giọt lệ bắt đầu rơi trên khuôn mặt hắn rồi lại rơi xuống mặt của Isagi.

Cũng chỉ trách hắn không nghe lời cậu , nếu hắn có thể chạy nhanh hơn biết đâu cả hai lại vẫn bên nhau tay trong tay như những cặp đôi khác.Trách hắn quá yếu đuối để thay đổi bản thân mình , để cứu lấy Isagi , để giờ đây hắn chỉ có thể ôm lấy tấm bia đá cứng ngắt lạnh lẽo mà hận chính bản thân mình.

Ngày hạ nào đó tình mình chớm nở

Đến cuối hạ tình mình tan.

«End»

‹ 20:35
11/06/2023 ›






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip