8.NessIsa|Cậu Bạn Ngồi Bên Cửa Sổ

Isagi bật dậy vào lúc bầu trời chỉ mới nhá nhem những tia sáng từ chân trời phía đông , cậu vừa gặp ác mộng hoặc là không... rồi nó thành lý do cậu sẽ không đi vào giấc ngủ một lần nữa mà thay vào đó là leo lên tầng gác mái cũ kĩ - đó là một thói quen không mấy tốt của cậu.

Tiếng cọt kẹt ở chiếc chân cầu thang đôi lúc làm Isagi sợ rằng những nấc thang sẽ gãy bất cứ lúc nào nhưng thứ ở trên tầng gác mái lại giúp cậu dũng cảm mà bước lên nó , đi lên đi xuống không biết đã bao nhiêu lần.

Bước chân lên nấc thang cuối cùng , cậu thở phào một hơi vì chưa từng có "tại nạn thương tâm" nào xảy ra.Isagi cúi người bước đến ô cửa sổ nhỏ , vén cái màn nhàu nhĩ sang hai bên để những tia nắng yếu ớt với tới cùng bóng đêm đặc quánh chưa có dấu hiệu qua đi.Cậu thở dài rồi ngồi xuống nền gỗ lạnh , tay vô thức chống xuống làm cái lạnh truyền từ tấm gỗ cũ lên da , chạy dọc khắp cơ thể.

Mỗi khi có chuyện gì đó Isagi hay leo lên căn gác cũ kĩ này để ngắm cảnh qua ô cửa nhỏ xíu đầy bụi bặm , nó giúp cậu cảm thấy tốt hơn , có lẽ vậy...

Isagi nhớ về giấc mơ tối hôm qua , một giấc mơ mông lung , nó cứ nửa thật nửa ảo nhưng khi tỉnh giấc thứ duy nhất cậu nhớ được là người con trai tầm tuổi cậu với khuôn mặt mờ ảo cùng mái tóc màu nâu xám ngã tím.

Tiếng chuông từ tháp đồng hồ ở công viên gần nhà cậu vang lên , đó là lúc Isagi nhận ra đã sáu giờ sáng rồi.Từng vạt nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu len lỏi qua tấm rèm cửa mỏng tang chiếu thẳng vào tầng gác mái , rọi luôn vào mặt Isagi từng tia ấm áp chứ chưa gay gắt như giữa trưa.

Trong góc tối duy nhất còn lại của căn gác , bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện chừng năm phút rồi mất hẳn.Isagi có giác quan rất nhạy bén , cậu không khó để nhận ra thứ đã hiện lên trong căn gác này...

Cậu bước xuống nhà , chú chó cưng của cậu bước đến quẫy đuôi mừng rỡ rồi đột nhiên lùi lại , cụp đuôi nhìn lên căn gác mà sủa liên tục.

"Sao thế ? Có gì trên đó hả ?"

Chú chó cưng có biểu hiện lạ Isagi thắc mắc hỏi nó rồi nhìn lên căn gác , chả có ai cả...Nhưng cậu chưa đóng cửa sổ , tấm rèm vẫn bay trong gió

Isagi không quan tâm nữa , cậu mau chóng đi vệ sinh cá nhân và rồi đi ra khỏi nhà cả ngày trời.

Cậu trở về nhà khi màn đêm đã bắt đầu bấu víu vào nền trời và che lấp đi ánh sáng cam đỏ của chiều tà , chú chó cưng đã được Isagi đem về nhà bố mẹ lúc ban sáng , trong nhà bây giờ chỉ có một mình cậu , nó trong trống trải và đơn độc lạ thường.

Isagi bật đèn , kiếm cái gì đó bỏ tạm vào bụng cho đỡ đói rồi đi tắm.Nước nóng đã được xả đầy bồn , cậu trút bỏ những lớp quần áo gò bó trên người và ngâm mình trong làn nước nóng , xua tan đi cái mệt nhọc cả ngày trời.

Cậu nhắm mắt , để tâm trí bay theo làn khói mỏng mà không hay biết rằng từ phía bên kia bồn tắm , một bóng người chống cằm , nở nụ cười trông ma mị nhìn chằm chằm vào cậu.

Hơi nước mon men theo Isagi ra khỏi phòng tắm , cậu mệt mỏi cố lết xác đến phòng ngủ rồi đổ sầm cả người lên chiếc giường êm ái.Isagi đã ngủ

Bóng đen chui ra từ góc tủ , đứng nhìn Isagi trong phút chốc rồi tiến lại giường , chọc vào má cậu , thì thầm những tiếng kì lạ sau đó bước ra ngoài cố tình phát ra tiếng động rõ to trên chiếc cầu thang gỗ sờn cũ , mở phăng ô cửa sổ nhỏ Isagi thường hay ngồi ở tầng gác mái bụi bặm.

*

Isagi nghe thấy tiếng động phát ra từ căn gác cậu hay ngồi , cậu lờ mờ dụi mắt nhìn sang đồng hồ bên cạnh giường.Đã quá nửa đêm , Isagi thầm nghĩ chắc là chú chó cưng của cậu đã leo lên đó mà khoan đã , cậu đã gửi nó cho bố mẹ rồi kia mà ? Vậy tiếng động phát ra là do đâu...?

Cả người cậu phút chốc đã lạnh toát , từng bước ra khỏi phòng , cậu đã đến trước chiếc cầu thang gỗ quen thuộc.Bước đầu tiên , tiếng cọt kẹt phát ra mặc dù cậu đã cố tình không dẫm mạnh lên nó và đến cả thở cậu cũng chả dám thở mạnh nữa.

Mười phút , khoảng thời gian lâu nhất để cậu bước đến nấc thang cuối cùng nối tiếp với căn gác.Isagi ló đầu lên để nhìn bao quát cả căn gác mái nhưng thứ khiến cậu chú ý là bóng người với mái tóc nâu xám ngã tím đang ngồi ở bệ cửa sổ.

Mái tóc màu nâu xám ngã tím...đó chả phải là người cậu đã gặp trong giấc mơ đêm qua hay sao !?

"Xin chào , hân hạnh được gặp cậu !"

Người đó quay về hướng Isagi , nở nụ cười vẫy nhẹ tay chào cậu

"C-cậu là ai ? Sao lại vào nhà người khác vào ban đêm thế này ?"

Isagi e dè đáp lại đối phương , nói không ngoa chắc là nhiệt độ cơ thể của Isagi sắp xuống dưới ba mươi độ tới nơi rồi , người trước mặt cậu trông kì quặc lắm có khi chả phải con người.

"Tôi là Alexis Ness , chỉ là ghé qua trong chốc lát mà thấy cậu cũng đáng yêu nên ở lại lâu chút"

"G-gì vậy chứ..."

Cậu gãi gãi đầu , hơn mười tám năm cuộc đời Isagi chưa bao giờ gặp trường hợp này , không lẽ người trước mặt cậu là ma ?

"Đứng mỏi chân lắm , qua đây ngồi với tôi nè.Cậu là Isagi Yoichi đúng không ? Tôi gọi cậu là Yoichi nhé ?"

"Sao cậu biết tên tôi ?"

"Hm...đoán xem"

Cái bóng người tự xưng tên là Ness gọi tên cậu như vẻ thân thích lắm và rồi bằng một cách nào đó cơ thể Isagi không nghe theo chủ nó nữa , tự động nhích người tiến về phía cửa sổ.

Cậu ngồi kế bên hắn , cả người hơi run lên vì cái không khí u ám , đáng sợ xung quanh người này , cuối cùng không khỏi tò mò mà bật ra một câu hỏi :

"Nè , cậu là ma hả ?"

"Phụt...haha đừng có bất lịch sự như vậy chứ , tôi không hẳn là ma đâu mà"

Ness vừa nói vừa lau nước mắt , làm như cậu nói gì mắc cười lắm vậy.

'Cái gì mà không hẳn ? Vậy cậu ta là thứ gì chứ ?'

Đột nhiên cơn buồn ngủ kéo tới , đôi mắt Isagi díu lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

*

'Chíp chíp'

Tiếng chim từ bên ngoài cửa sổ vọng vào căn gác mái kèm với ánh nắng sớm đã thành công đánh thức Isagi dậy từ cơn mơ màng.

"Huh ? Đây là đâu thế rõ là tối qua mình nằm ngủ ở phòng và rồi sau đó... Cái quái !? Đừng nói tối qua là mình mộng du rồi leo lên đây đấy nhé ?"

"Mà người tên Ness kia là thứ gì vậy chứ ? Mình tưởng tượng sao ?"

Cậu vò đầu , cảm thấy rối răm với mọi thứ diễn ra tối qua nhưng rồi cũng nhanh chóng cho qua mà bắt đầu một ngày bình thường của bản thân.

***

Kể từ ngày hôm đó tối nào Isagi cũng mơ mơ màng màng đi lên tầng gác mái , ngồi trên bệ cửa sổ , nói chuyện với người nào đó và thiếp đi mất.Hành động ấy cứ lặp đi lặp lại trong nhiều ngày và tròn một tháng Isagi nhận ra có lẽ hắn có tình cảm khá đặc biệt đối với cậu hay là do cậu tưởng tượng nhỉ ? Mới hai hôm qua thôi hắn vừa cố tình chạm vào eo cậu rồi ép cậu xích lại gần hắn hay là khi cậu không có trên gác nữa thì hắn sẽ chủ động lại đến giường cậu , chễm trệ nằm ôm cậu luôn ấy chứ...

Khi Isagi bắt đầu nhận ra cũng là lúc Ness sắp rời đi...

Tối đó , như thường lệ Isagi sẽ tỉnh dậy lúc đã quá nửa đêm và đi lên gác , ngồi trên bệ cửa sổ và nói chuyện với Ness.

"Yoichi , tôi sắp phải trở về rồi"

Hắn nói , tay xoa xoa cái tay mềm mềm trắng trắng của cậu

"Thì sao chứ ? Anh đi tôi đỡ phiền hơn biết bao"

"..."

Cơn buồn ngủ kéo đến , tuy nói vậy chứ cậu ích kỷ, không muốn Ness đi mất. Isagi cố mở mắt nhìn lấy hắn bởi lẽ sau giấc ngủ này Ness sẽ không còn ở đây nữa và cũng chả biết có gặp lại không nhưng mi mắt cứ nặng trĩu dần và rồi cậu chìm trong giấc ngủ.

*

Sáng hôm sau , Isagi thức dậy và cảm thấy trống trải hơn bình thường vì Ness đã đi mất rồi chả còn ai "ám" cậu mỗi ngày nữa.

Sau khi đã ăn xong chiếc bánh mì sandwich nướng quá tay Isagi kiểm tra email và cậu phát hiện ra một tin nhắn đã được gửi vào năm giờ sáng hôm nay , từ đội bóng mạnh nhất Đức hiện tại - Bastard München.Cậu trong tươi tỉnh hơn đôi chút vì nhận được thư mời từ đội bóng này mà tức tốc sửa soạn và bắt xe đi đến địa điểm ghi sẵn trong tin nhắn.

Isagi bước xuống xe khi vừa đến nơi.Đúng là đội bóng mạnh nhất Đức có khác , nơi tập luyện hoành tráng ghê - cậu thầm nghĩ.Cậu sải bước ra sân cỏ xanh mướt , trời ạ không biết bao lâu rồi cậu mới có cái cảm giác bước trên cái nền cỏ và đuổi theo quả bóng tròn trên sân , thật đấy.

"Được rồi , tập trung lại nào tôi có việc cần thông báo"

Huấn luyện viên của đội bóng vỗ tay , tập hợp các thành viên tụ lại một chỗ và rồi cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

"Ness đã hồi phục sau vụ tai nạn và tiếp tục tập luyện từ hôm nay và cả...đây là Isagi Yoichi - thành viên mới của đội chúng ta"

Lúc đó quả thật rất ồn , cậu không nghe rõ vị huấn luyện viên kia nói , chỉ nghe được mỗi câu cuối là giới thiệu cậu mà thôi.

"Xin chào , tôi là Isagi Yoichi mong mọi người giúp đỡ"

Isagi cúi người , có lẽ là thói quen từ Nhật nên phong cách chào hỏi của cậu trông rất lịch sự.

"Ủa người Nhật hả ? Sao lại chơi cho Đức vậy ?"

"Hình như là nhập tịch"

Tiếng bàn tán bắt đầu rộ lên nhưng trong đám đông ấy một người bước ra đưa tay chào hỏi.

Tai Isagi như ù đi khi nghe tiếng của người đối diện , có phải cậu nghe lầm không thế ? Nhưng rõ ràng người đó nói :

"Xin chào tôi là Alexis Ness"

End

»»»»»»»»»»»»»»»»»»»»

Thứ năm trường tôi tổng kết , sắp được tự do rồi hehe.Lịch đăng chắc tôi sẽ cập nhật ở chương sau nhée

Mà có gì trong chương này khó hiểu thì mọi người cứ hỏi , tôi sẽ cố gắng trả lời hết ạ.

‹ 21:25
21/05/2023 ›

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip