[Nessisa/Nsis/R18]
Berlin tháng Mười Hai lạnh đến mức làm tê cứng cả xương sống. Tuyết rơi trên những mái nhà phẳng, ánh đèn thành phố phản chiếu qua khung kính cao vàng nhạt và mờ đục.
Isagi đứng trong căn hộ tầng mười bảy của một toà nhà gần Spree. Bên ngoài là sông băng, bên trong là Ness và cánh cửa vừa bị khóa lại.
Cậu không hỏi, Ness không nói. Chìa khóa vứt trên bàn, áo khoác ướt sũng nằm vắt ngang ghế sofa da đen. Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ một đèn bàn ánh sáng cam như da thịt bị cháy.
Ness đến gần, mùi thuốc lá bạc hà và da ngấm mưa từ cơ thể hắn thô, dày, nặng nề. Isagi lùi nửa bước nhưng không thoát, cậu biết điều này sẽ đến, đã đến từ lúc cửa mở ra và hai ánh mắt chạm nhau.
Ness áp sát, tay hắn chạm vào cổ Isagi, không siết nhưng cũng chẳng dịu dàng, chỉ là sự chiếm lĩnh quen thuộc thứ từng khiến Isagi nghiện và rồi sợ hãi.
Môi họ chạm không nhẹ, không vuốt ve mà là tấn công, là tái chiếm lãnh thổ, là cắn, là kéo, là thở dốc nghẹn ngào trong lòng bàn tay đang siết lấy cằm đối phương.
Ness đẩy cậu ngã xuống giường, ga trải giường lạnh, mùi quen thuộc từ năm trước vẫn còn nguyên - gỗ sồi, rượu đỏ, và chút gì đó như sắt han... Mùi máu của những đêm chia tay dở dang.
Áo bị kéo khỏi người, cúc bật tung, móng tay cào qua lưng. Isagi không rên, không nói, không xin, Ness cũng không đợi.
Âm thanh duy nhất là tiếng thở khàn một cách dồn dập, ướt át. Cơ thể họ chạm nhau như hai lưỡi dao, mỗi nhịp đều là nhắc nhở rằng họ từng thuộc về nhau, từng lạc mất nhau và giờ đang chà xát lên vết thương cũ để nhớ lại từng vết nứt.
Má Isagi áp vào gối, tay nắm chặt ga giường. Ness giữ chặt hông cậu cắm sâu như thể có thể khắc tên mình vào tận trong xương tủy.
Không có “em yêu anh”.
Không có “hãy tha thứ”.
Chỉ có tiếng da thịt va chạm và cơn ám ảnh chưa bao giờ phai. Mồ hôi trượt theo sống lưng Isagi, máu rịn ra nơi móng tay Ness bấm vào, không ai lên tiếng cũng không ai dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip