- Thế... Hai đứa sẽ ngủ ở đâu vậy?
- À ừ nhỉ, tớ quên béng mất
- Bachira-san, thế thì ít nhất cậu có thể đừng ngồi im trên sofa và ngắm nhìn gương mặt 'điển trai' này của tớ được không, hãy mau xuống đây và dọn đống tất dơ mấy tuần này đi
Vừa nói cậu vừa giơ một đôi tất từ trong chồng quần áo đang nằm xoài trên sàn, một tay dùng để bịt mũi lại. Nếu không ở tạm với anh từ ngày hôm nay chắc cả đời cậu cũng không biết: đồng đội Bachira Meguru này là một tên Bob Cut đẹp trai trong mắt các cô gái và có tài nấu ăn, nhưng thực chất lại là một tên ở dơ, bừa bộn. Bachira nhíu mày, phồng má, hành động như cô gái mới lớn dỗi người yêu:
- Gì chứ, cậu đừng tự luyến, tớ mới là người điển trai "Isagi chẳng đẹp trai lắm đâu, cậu toàn được mọi người nhớ đến vẻ đáng yêu là chính thôi"
- Hơ hơ, được rồi, mau xuống đây Meguru "Chết! Mình lỡ miệng, như thế có vô duyên quá không nhỉ!?"
- Ơ... "Mình có nghe lộn không nhỉ. Không, rõ ràng Isagi vừa gọi mình bằng tên kìa!!!Woahhhh"
Không để não tiếp tục tưởng tượng những việc trong tương lai về hai đứa, Bachira vui sướng, hai chân luống cuống bước xuống ghế, chạy tới chỗ Isagi rồi răm rắp làm theo những gì cậu bảo. Isagi vẫn còn hơi ngỡ ngàng trước sự nghe lời bất chợt của Bachira, nhưng rồi hai người cũng chuyên tâm dọn dẹp nốt căn nhà.
Sau khi hoàn thành, cả hai đều thấy thấm mệt dù những thứ này không bằng một góc khi họ tập luyện thể chất ở Blue Lock. Chân của Isagi lại nhói lên một chút khiến cậu rên khẽ lên, thu hút sự chú ý của Bachira. Anh vội vàng hỏi han:
- Cậu vẫn ổn chứ Yoichi? "Mình đần thật, sao lại để cậu ấy dọn nhà khi đang bị chấn thương cơ chứ?"
- Hehe, vẫn ổn mà, chỉ là băng bị dính mồ hôi nên miệng vết thương hơi bị xót thôi.
Nghe cậu nói vậy anh liền chạy đi lấy cuộn băng y tế trong phòng khách. Nhẹ nhàng nâng chân cậu lên, gỡ từng lớp băng cũ thật cẩn thận, dùng khăn ấm chạm nhẹ, lau qua chân và vết thương. Mỗi lần lau Isagi lại khẽ kêu ra, Bachira nghe mà cũng rất nặng lòng và tỉ mỉ cuốn băng mới cho cậu. Xong xuôi cậu định chọc anh chàng kia:
- Không ngờ là cậu cũng khéo tay đấy nhỉ Bachira!
- Gọi tớ là Meguru, tớ sẽ gọi cậu là Yoichi
- Hể, à ừm, được thôi? "Mình thấy hơi ngại nha!!!"
- Tối nay, tớ ngủ ngoài ghế sofa, còn cậu ngủ trong phòng tớ đi
- Hả? Vậy sao được, tớ là khách nên ngủ ngoài này là được rồi
- Cậu đang BỊ THƯƠNG, tớ không thể để Yoichi ngủ ở cái ghế lạnh lẽo như thế này được
- Ng-Nghe như kiểu cậu đang giận tớ ấy nhỉ? "Sao vậy ta?"
- KHÔNG CÓ "Đúng là vậy, nhưng mà tớ giận bản thân là chủ yếu"
Isagi tự dưng thấy hơi sờ sợ Bachira này rồi. Cậu không thuyết phục anh nữa, từng bước lững thững đi về phía phòng ngủ. Bachira đột nhiên nhào tới, nhấc bổng cậu lên, bế cậu về phòng. Isagi cuống cuồng đấm mạnh vào ngực anh, mặt thì đỏ bừng, kêu anh thả xuống, còn anh thì vừa đi vừa cười:
- Này, lớn tồ thế này rồi đừng bế tớ theo kiểu này nữa, tớ vẫn đi được mà?????
- Không~ tớ không thả đâu "Yoichi có lực tay khỏe phết nhỉ"
- Tớ kêu THẢ XUỐNGGGG "Hai thằng đàn ông mà hành động như vầy có kì quá không trời?"
Đúng lúc Bachira vừa đặt cậu xuống giường, đắp mền cho cậu rồi không quên chúc:
- Chúc ngủ ngon nhé, Yoichi
Giọng cậu vang lên lí nhí:
- Ừm, ngủ ngon Meguru...
Isagi cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
--------------------------------------
*Kính Coong*
- Ra ngay!
Isagi bước nhanh về phía đầu hành lang, mở cửa để người ngoài kia không phải đợi lâu. Tiếng cạch vừa vang lên thì một giọng trầm ấm cất lên:
- Bachira, ồn quá rồi đấy!
Isagi ngỡ ngàng, há hốc mồm vì bất ngờ với cái người đang đứng trước mình đây. Cậu thốt lên trong vô thức:
- I-I-Itoshi-san, anh làm gì ở đây vậy!?
- Hả, tôi phải hỏi cậu mới đúng "Thằng nhóc này sao lại ở đây?"
- À à, mà anh vào đi đã ha
- Ừ
Nói xong Sae liền xông vào, ngồi lên ghế sofa một cách thản nhiên, tay vác ra phía sau ghế. Bachira từ trong phòng bếp nghe thấy tiếng liền đi ra, vừa thấy mái nâu đỏ và ánh mắt màu xanh lá của hắn, anh bày mặt chán nản. Nhưng quay sang thì thấy Isagi đang mở to mắt ra, đứng ở trong góc mà chăm chăm nhìn vào khoảng vô định. Anh khẽ thở dài bất lực, đến chỗ Isagi rồi nắm tay, dẫn cậu tới chỗ ghế sofa. Bachira chủ động giải thích cho cậu để không khí bớt ngột ngạt:
- Yoichi, đây là Itoshi Sae
- Mày giới thiệu thừa thãi quá đấy Bachira
- Im đi Itoshi-san
Isagi còn choáng hơn trước sự thân mật của hai người. Bachira tiếp tục giải thích cho cậu:
- Gã này là hàng xóm, à chính xác hơn là nhà ngay bên cạnh.
- Nhưng mà tớ tưởng anh ta đã bay về nước rồi cơ mà?
- Sau trận với U20 Nhật Bản, gã này quyết định ở lại Nhật thêm một thời gian
- Thế cậu biết anh ta từ trước rồi hả?
- Không, hôm qua lúc tớ về nhà, hai đứa có gặp nhau, lúc đó tớ mới biết, mãi đến tối cậu mới tới nên tớ chưa nói
- Òm... "Mà cái ánh mắt kia là sao vậy?"
Sae đang nhìn Bachira? Mà còn trông rất dịu dàng và đầy tình yêu thương thế kia? Isagi dù chưa có đến mảnh tình vắt vai nào nhưng trực giác của cậu lại cực tốt, nó mách bảo rằng Sae có tình cảm với Bachira. Tim cậu... Trái tim đang dao động... Bản năng của người mẹ thức dậy ư? Isagi tự dưng dặn mình cần bảo về Bachira khỏi con sói ấy. Nhưng khi quay về thực tại, cậu lại bị ánh mắt sắc lẹm của Sae làm cho sợ hú vía. Cậu liền nhận ra Bachira đang nằm lên đùi cậu với vẻ mặt hưởng thụ, trông vô cùng hạnh phúc. Hắn vẫn dùng vẻ mặt điềm tĩnh rồi cất giọng:
- Đến lượt tôi hỏi cậu Isagi
- D-Dạ vâng!? "Bachira, đừng nằm thế nữa, tớ sắp bị xẻo thịt rồi kìa!"
- Sao cậu lại ở đây?
- E-Em đang 'vô gia cư' nên ở đây tạm thôi ạ "Cứu trời ơi!!"
- Hô, hai người chắc thân lắm nhỉ? Gọi nhau bằng tên nữa kìa
- Ưm ưm... Cũng bình thường thôi "Đòn chí mạng!"
Bachira vẫn chưa hiểu tình hình còn bồi thêm một câu làm cậu sụp đổ:
- Đúng rồi đó, hai chúng tôi 'thân mật' lắm luôn ấy! "Thế nên đừng ngôi đây làm bóng đèn nữa, cút về đi:)"
- ... "Cậu đang gián tiếp giết tớ đấy"
---------------------------------------------
End chap 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip