Chap 4


Bên trong không gian mờ ảo và lạnh lẽo của phòng y tế, Bachira từ từ quay trở lại với dáng vẻ dịu hiền như lúc ban đầu. Ánh nến mờ ảo tỏa ra những bóng ma lung linh trên các kệ thuốc và lọ thủy tinh, tạo nên bầu không khí trầm tư, u ám, như chính tâm hồn của kẻ chịu đựng gian truân.

Bachira tiến lại gần Isagi với từng bước nhẹ nhàng, nhưng dưới vẻ ngoài mê hoặc ấy ẩn chứa một sức mạnh không thể chối từ. Đôi mắt vàng của hắn lóe lên ánh sáng kỳ dị khi quan sát từng chi tiết trên cơ thể yếu ớt của Isagi. Hắn nâng lấy tay, ban đầu có chút âu sầu đan xen trong giọng nói, xen lẫn cả sự thích thú khó đoán:

 "Isagi-kun, ta sẽ giúp ngươi xoa dịu những vết thương – cả thể xác lẫn linh hồn."

Hắn cúi đầu, thì thầm gần bên tai Isagi – hơi thở nóng rực như muốn thiêu cháy cả về thể xác lẫn tâm hồn cậu:

 "Ngươi yếu đuối mong manh như thế... làm sao mà rời khỏi ta được nữa, nhỉ?"

Isagi dù mệt mỏi nhưng vẫn chuẩn bị sẵn tâm lí cho những trò quái dị của vị bác sĩ điên này, cậu chỉ mong rằng mình có thể sống sót rời khỏi đây. Tuy nhiên, trái với dự tính của mình, lần này, Bachira tỏ ra dịu dàng hơn, nhẹ nhàng như đang chăm sóc một tác phẩm nghệ thuật mỏng manh, dù vẫn giữ đượm sức nặng của sự áp bức. Tay hắn từ từ lướt qua mái tóc xanh đen còn hơi ẩm ướt của Isagi, nhẹ nhàng chải qua những sợi tóc bợt rối, như thể muốn xoa dịu nỗi đau mê man của cậu.

Trong khoảnh khắc, Isagi gần như muốn nghiêng đầu vào lòng bàn tay của hắn – một phản xạ vô thức khi cơn đau dịu đi. Nhưng cậu kịp khựng lại, toàn thân cứng đờ như thể vừa phản bội chính bản thân mình.

Isagi chìm vào trạng thái tê liệt, hoang mang trước sự dịu dàng bất thường mà Bachira mang lại. Nếu không kể hành động siết chặt cổ cậu vừa nãy ra thì có vẻ hắn đang chăm sóc cậu như một người bệnh bình thường, Không còn những hành động bạo lực, biến thái mà Isagi đã quá quen thuộc như thường ngày, hắn ta đang chỉ đơn giản là chăm sóc bệnh nhân của mình một cách tận tình.

...Giống như người mẹ của hắn đã từng.

Isagi cảm thấy như cả vũ trụ bỗng dưng chuyển hướng. Trong khoảnh khắc Bachira nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc ướt đẫm của cậu, cử chỉ dịu dàng ấy như thoát ra từ một miền đất xa lạ, nơi mà cơn bão không còn rúng động, mà chỉ còn lại cảm giác ấm áp kỳ lạ. Những vết thương vốn dĩ đã gây tê liệt cả thể xác bỗng như tựa được luộc vào một dòng suối mát lành, thấm dần qua từng tế bào, khiến Isagi bất ngờ cảm nhận được một niềm an ủi bất ngờ giữa cảnh tối tăm của riêng cậu.

 *Bachira-sama... trước giờ ngài ấy không hề cư xử như vậy...*

Isagi cảm nhận một luồng hơi ấm nhẹ lạ lẫm len qua từng thớ da lạnh giá. Cậu tự hỏi, liệu hành động ấy chỉ là một phần của kế hoạch tàn nhẫn xa xôi của Bachira, hay có điều gì đó khác thường, thật sự đong đầy sự nhân ái?

Nhưng suy cho cùng, giữa tâm trí hỗn loạn rối bời và những mảnh ký ức nhói đau, Isagi vẫn không bao giờ chối bỏ được niềm tin tàn nhẫn của mình rằng tất cả sự dịu dàng ấy chỉ là chiếc bẫy tinh vi của Bachira, để lợi dụng cậu, để biến cậu thành công cụ để thoả mãn sở thích biến chất của hắn.

Trong suy nghĩ hỗn loạn, Isagi tự nhủ:

 "Mọi thứ chỉ là một lời hứa dối trá. Ngài ấy chỉ muốn mình yếu đuối, dễ quản lý... không có gì trong lời 'chăm sóc' này mà không phải là mưu lợi cá nhân."

Những lời đó khắc sâu vào tâm trí cậu, như những vết thương không bao giờ lành. Dù Bachira có diễn bộ mặt dịu dàng đến nhường nào để khiến cậu cảm nhận được một chút 'yêu thương' giả tạo, trái tim Isagi cứ mãi nhăn nhó, mù quáng trong sự hoài nghi.

Đêm tàn, tiếng mưa rơi vẫn chưa ngớt, rơi từng giọt lên nền đá lạnh lẽo và len lỏi qua từng ngóc ngách của tâm hồn Isagi. Trái tim cậu đập chậm rãi, nhưng bất cứ khi nào cậu cố gắng chật vật tìm kiếm hy vọng, những suy nghĩ về sự lợi dụng ấy lại ùa vào, không cho cậu cơ hội nào để tin rằng có điều gì thật sự đẹp đẽ, ấm áp tồn tại trong cách cư xử của Bachira.

Và rồi, những suy nghĩ đó dai dẳng, quay cuồng trong tâm trí cậu như những tiếng thì thầm không dứt, cho đến khi mỏi mệt quá mức, Isagi chìm vào giấc ngủ thiếp – một giấc ngủ rơi sâu vào nơi tối tăm, nơi mà niềm tin vào sự cứu rỗi dần phai nhạt giữa cơn mưa liên tục và những vết thương chưa kịp lành, để lại một linh hồn nhỏ bé đầy đau đớn và hoài nghi.

Bachira đứng đó, dưới ánh nến mờ ảo trong căn phòng y xá, mắt hắn dịu dần theo từng hơi thở đều của Isagi đang say ngủ. Không khí xung quanh bỗng như trở nên trầm lắng đến mức những tiếng mưa ngoài cửa sổ cũng như ngừng rơi. Ánh mắt Bachira – trước đây thường đầy đe dọa và điên loạn – giờ đây mang một sắc thái đầy phức tạp.

*Thứ cảm xúc chết tiệt đó... biến mất rồi sao?*

Bachira nhớ rõ những lúc trước khi hành hạ thể xác, cậu luôn lộ ra ánh mắt sợ hãi khiến hắn luôn thấy thích thú và coi nó như một nguồn cảm hứng đáng giá – mỗi lần ấy, Bachira lại cảm thấy lòng mình xao xuyến, vui mừng. Đó là niềm thích thú tàn nhẫn, khi hắn chứng kiến sự bần cùng, sự yếu đuối toát ra trong từng cử chỉ của Isagi, như thể mỗi tia sợ hãi là thức ăn tinh thần cho bản thân hắn.

Nhưng bây giờ...

Đối diện với cái siết cổ không chút lưu tình ban nãy, ánh mắt ấy không còn nữa. Trước mắt Bachira, đôi mắt sapphire vốn từng lấp lánh với nỗi sợ hãi xen lẫn hoảng loạn giờ đôi mắt ấy chỉ còn là hố sâu tĩnh mịch, không phản ứng, không giãy giụa, không van xin. Như một con búp bê vô tri, lạnh lẽo – và trống rỗng... Điều này khiến cho cảm giác thích thú tàn nhẫn của Bachira dần mất đi màu sắc hào hứng vốn có.

Hắn đứng lặng lẽ, quan sát Isagi với một cảm giác trống rỗng và thất vọng – niềm thích thú của hắn vốn đến từ nỗi sợ hãi đang bùng cháy trước mắt, giờ đây đã tan biến hoàn toàn.

*Chết tiệt... mình ghét ánh nhìn trống rỗng ấy... Mình muốn thấy cậu ta sợ hãi, van xin, giận dữ... bất cứ điều gì cũng được, miễn là không phải cái vỏ rỗng tuếch này.*

*Không, không thể nào. Mình chỉ đang cảm thấy... buồn chán một chút thôi. Phải, chỉ là Isagi đang cần thêm thời gian để 'hồi phục'. Rồi nỗi sợ hãi sẽ quay trở lại. Và mình sẽ lại thấy ánh sáng trong mắt cậu ta bùng cháy lên lần nữa. Chắc chắn là thế...*

Bầu không khí u ám đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang sự im lặng nặng nề ấy. Giọng nói của một người con trai vang lên:

 "Bachira, tôi đến lấy thuốc theo định kỳ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip