Chương 12
Nagi ngơ ngác đứng giữa hành lang tối om. Hắn chỉ lỡ tách ra khỏi Reo một lúc thôi mà sao lạc trôi tới tận chân trời nào thế này?
Môi mím lại thành chữ X, hắn quyết định sẽ nằm lại nơi hành lang này luôn, vạn sự còn lại đành nhờ Reo vậy.
Đương lúc Nagi ngồi quỳ xuống sẵn sàng nằm xuống chợp mắt, một giọng ca mềm nhẹ vang vọng lúc ẩn lúc hiện khiến hắn vô thức bị cuốn hồn theo. Đôi chân không nghe theo mệnh lệnh từ đại não nữa, cứ thế bước đi dẫu không biết đích đến là nơi đâu.
Đứng trước căn phòng phát ra tiếng hát to nhất, Nagi bỗng thấy do dự đôi chút. Giờ mà đẩy cửa vào thì hắn có bị người ta chửi không nhỉ? Nhưng lỡ tới đây rồi, xem tí chắc không sao đâu ha?
Hắn nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa, dòm mắt ngó qua khe cửa nhỏ xíu. Và toàn cảnh bên trong khiến hắn không khỏi trợn mắt ngỡ ngàng.
Ánh sáng xanh hững hờ phản chiếu hình bóng những gợn sóng nhịp nhàng uốn lượn, vây đuôi dài thướt tha lơ lửng trong làn nước trong veo, vắt ngang qua mấy rặng san hô. Nhân ngư mĩ miều ngân vang giọng hát trời ban của giống loài, quyến rũ linh hồn bất cứ loài sinh vật nào vô tình nghe được, ví dụ điển hình nhất ở đây chính là đám cá trong bể và Nagi.
Hắn không biết bài hát ấy có tên là gì bởi nó không có lời, chỉ có những tiếng ngâm nga theo giai điệu nào đó, lạ ở chỗ hắn thấy nó hay vô cùng.
"Không hổ danh tiếng hát của nhân ngư, khiến người nghe phải mụ mị đầu óc."
Nagi biết cái giọng này, còn ai khác ngoài lão già mắt thâm Ego nữa.
"Nói thật, anh không thích giọng ca này cho lắm..."
Isagi không thích hát, bởi trong kí ức dài đằng đẵng được truyền lại, đã có vô số nhân ngư tiền nhiệm sử dụng nó như một thứ để sát hại và ăn thịt nhân loại. Tất nhiên, điều này đi ngược lại với lí tưởng của em nên Isagi có kha khá ác cảm với tiếng hát của bản thân.
"Chỉ cần anh không dùng nó vào mục đích không tốt thì sẽ ổn thôi." - Ego hiểu được tâm lý đó liền lên tiếng an ủi.
"Ừ, anh biết rồi."
Nagi không định xen vào cuộc trò chuyện này của bọn họ, rất thức thời đóng cửa rời đi. Rời khỏi đó chưa tới vài bước chân, bản tính lười chảy thây bỗng trỗi dậy khiến hắn chẳng buồn đi tiếp, trực tiếp nằm xuống ngủ luôn.
"Ớ Nagi! Cậu nằm ở đây nãy giờ luôn hả?"
Reo từ hướng ngược lại chạy tới, hụt cả hơi vì phải chạy vài vòng tìm bạn thân, thế mà người kia lại thảnh thơi nằm chình ình một cục ở đây. Bạn bè tệ hết sức.
"Ồ Reo, cõng tớ về đi." - Nagi trơ mặt ra lời nhờ vả, thản nhiên như thế người mới gây họa cho Reo không phải hắn vậy.
"Rồi rồi."
Reo thuần thục cõng con gấu bắc cực m90 lên lưng, thoăn thoắt nện từng bước trở về phòng đội V. Thấy Nagi không nói gì nên hắn tưởng cậu bạn mình đã vào giấc rồi, nhưng không, tiếng nói trầm thấp của Nagi bất chợt vang lên:
"Nè Reo."
"Sao thế?" - Reo có gật gù hỏi lại.
"Nếu thấy một thằng con trai rất xinh và tim tớ nhảy loạn cả nhịp thì đấy có nghĩa là gì thế?"
???
Vãi, bạn thân của thiếu gia Mikage biết yêu rồi kìa!!! Đã thế còn bị bẻ gãy lúc hắn không để ý nữa chứ!!!
*
"Anh thấy tụi nhóc đó thế nào?"
Trong căn phòng điều khiển, Ego hỏi một câu như vậy trong khi em đang chăm chú quan sát từng trận bóng của đám cầu thủ trẻ tuổi. Isagi mỉm cười, từ tốn đáp lại:
"Có kha khá các tài năng trẻ cần được mài giũa ra phết. Ví dụ như đội Z anh đang ở, kĩ năng rê bóng của Bachira hay tốc độ của Chigiri, khả năng sút chân trái của Kunigami cũng khá hay ho, tuy vậy chúng còn quá non nớt để có thể bước đến đỉnh cao hơn."
"Ngoài ra ở vài đội khác cũng có một số gương mặt nổi trội tạo ấn tượng với anh, như là hai cậu Reo và Nagi ở đội V cùng tòa, cả cậu em trai nhà Itoshi kia nữa."
Thành thật mà nói, nếu dự án này không đem lại hứng thú cho em thì em đã cuốn gói về Đức lâu rồi.
"Còn năm phút nữa là tới trận đấu cuối cùng của vòng loại thứ nhất rồi, anh không quay lại thì sẽ có biến đấy."
"Thôi chết, anh quên nay có trận!"
Ego câm nín, gã tưởng em tự tin nên mới thong thả như thế, chứ không nghĩ đến em sẽ quên béng đi nó.
Cùng lúc đó bên phòng nghỉ của đội Z, cả đám loạn cào cào hết cả lên vì không thấy được con át chủ bài của đội đâu. Chigiri đã xung phong đi tìm Isagi trước tiên, nhưng khi chạy tới phòng riêng thì không thấy em ở đó.
"Cậu đang ở đâu vậy hả Isagi?"
Chigiri quyết định sẽ chạy đi kiếm thêm một chút, nhưng vẫn mãi chẳng thể tìm thấy người đâu. Cách thời gian trận đấu còn năm phút, anh đành thất thiểu trở về phòng chờ.
"Sao rồi Chigiri, cậu thấy Isagi đâu không?" - Bachira lo lắng quấn lấy anh.
"Cậu ấy không có trong phòng, tôi chạy một vòng rồi cũng chẳng tìm thấy đâu."
Sau câu nói của Chigiri, tinh thần cả bọn hoảng hơn bao giờ hết. Đã Kuon phản đội rồi giờ còn thiếu người thì đá kiểu gì với cái đội hình chín người bây giờ!
Thời khắc đã điểm, họ không còn cách nào ngoài việc ra ngoài đó và chiến đấu cho tới khi trái tim của đội trở về cả.
Khi ánh đèn chiếu rọi tất cả mọi người trên sân, ba đầu não bên đội V lập tức nhận ra số lượng thành viên bên đội Z có chút không đúng.
"Hình như thiếu mất một người thì phải?" - Zantetsu đẩy gọng kính lên đầy tri thức.
"Tôi nghe bảo có một thành viên bên đội họ gặp chấn thương, chắc vì thế nên mới vắng mặt đó." - Reo xoa cằm ngẫm nghĩ.
"Nhưng chấn thương ở tay mà..."
"Va chạm thì người ta cũng biết đau chứ bộ tên này, cậu đeo kính giả dân tri thức đấy à?"
Zantetsu đẩy kính không phát biểu gì thêm.
Đội Z giả mù giả điếc, coi như cuộc hội thoại nhỏ kia không tồn tại, theo phân công trước đó trở về vị trí của bản thân. Trông bình tĩnh thế thôi chứ vài thằng sắp khóc ngất trong lòng rồi, 9 vs 11, quả kèo này gãy cân mẹ rồi còn gì nữa!
Bên giữ bóng là đội V, với Nagi là người khởi đầu. Tiếng còi thông báo trận đấu bắt đầu vang lên, Nagi lập tức chuyền xuống cho Reo đang tăng tốc chạy lên từ hàng sau. Bachira phối hợp cùng Imamura chặn lại đường tiến công của chàng thiếu gia tóc tím.
Reo quan sát thật nhanh rồi chuyền sang cho Zantetsu bên cánh sân. Raichi với Naruhaya đã vây lấy cậu ta, buộc cậu bạn mắt kính phải chuyền sang cho Nagi đang hiện diện gần khu vực vòng cấm, y như những gì cả đội Z đã dự đoán trước.
Igaguri nhảy lên dùng đầu cắt bóng, chiếm lại quyền kiểm soát bóng cho đội.
"Đỡ bóng này Chigiri."
Bóng tiếp tục được đẩy lên hàng tiền vệ, Chigiri đỡ được bóng liền chuyền sang cho Bachira, người có khả năng đột phá hàng phòng ngự của địch tốt nhất đội.
"Tiến lên! Phản công!"
Nhất định phải giữ lưới cho bằng được tới lúc Isagi trở lại!
Bachira dễ dàng vượt qua được vài người đội V, nhưng khoảng cách vẫn còn quá xa với so khung thành. Cậu thực hiện một cú chuyền dài tới trước cầu gôn đối thủ, nơi chàng gấu bự Gagamaru đã thủ sẵn.
"Dùng chân... À không, phải dùng đầu."
Gagamaru bật một cái thật xa, dùng trán đánh bóng vào lưới nhưng tiếc thay nó lại trúng thanh dọc, còn mặt anh cà xuống nền cỏ trông đau không tả nổi.
"Tốt lắm Gagamaru." - Kunigami đi tới nắm tay kéo anh dậy.
"Lần tới, chắc chắc!"
Tinh thần chiến đấu cao ngất ngưởng của đội Z khiến Reo hứng thú bừng bừng.
"Hay quá! Thật thú vị!" - Hắn cười đầy rạng rỡ, nhanh chóng ra tín hiệu cho Nagi. - "Này Nagi! Tới lúc rồi!"
"Hể... Phiền phức quá đi."
Reo làm một pha bóng bổng khiến toàn đội Z phải bất ngờ, đây chẳng phải là đòn phản công ban nãy của họ sao?
Bóng xoáy theo hình vòng cung, chuẩn xác tới vị trí mà Nagi hoàn toàn thừa sức đỡ được. Với khả năng giữ thăng bằng trên không cực đỉnh, hắn dễ dàng đỡ được cú bóng bổng vừa rồi, nhẹ nhàng đem đến bàn thắng đầu tiên cho trận đấu.
"Quá đơn giản để vượt qua."
"Bàn thắng đẹp lắm Nagi, đúng như tớ nghĩ!" - Reo tới gần thằng bạn, hồ hởi khen ngợi.
"Giờ tớ nghỉ được chưa?" - Nagi hắn chỉ muốn đi ngủ thôi!!
"Vẫn chưa đâu, phải ghi thêm năm bàn nữa cơ."
"Bốn bàn thôi có được không?"
Trái với không khí thoải mái bên đó, đội Z lại trầm mặc hơn nhiều. Đỡ bóng bổng trong không gian hẹp giữa hai hậu vệ và dứt điểm cực kì dứt khoát, bọn họ đang phải đấu với cái giống quái vật nào thế này!
"Mới bị dẫn trước một bàn thôi mà! Ta sẽ gỡ lại được! Nam mô tam bảo!" - Igaguri vực lại tinh thần cả bọn.
"Ờ, chiến thôi!"
[Kính cong!
Trận đấu xin phép được tạm dừng trong vài phút.]
Đồng thời với tiếng thông báo này là sự xuất hiện của Isagi trong trạng thái hớt hải chạy muốn ná thở từ trong hành lang. Em như vì sao sáng, vị Chúa cứu thế giáng xuống cứu nguy cho đội Z ngay khoảnh khắc này vậy.
"Xin lỗi vì đã tới trễ, số 11 Isagi Yoichi đã về rồi đây!"
"Ơn giời Isagi về rồi!!"
Vài tên nhanh chân lao vào ôm lấy Isagi, tụ lại thành một ụ khiến em hít thở không thông. Kunigami thấy mà thương, mạnh mẽ kéo em ra khỏi núi người kia.
"Mấy tên đần này, Isagi còn đang bị trật khớp cổ tay đấy, lỡ động đến thì sao?"
Mấy tên ngốc nằm dài trên đất cười hề hề, trông ngô ngố mắc cười lắm.
"Không sao đâu Kunigami, tớ ổn mà." - Em cười.
Bên đội Z nháo nhào như vỡ tổ, đội V nhìn họ với ánh mắt đầy phán xét, ngoại trừ Nagi Seishirou. Ánh mắt chán nản ban nãy giờ phút này sáng bừng hẳn lên, thoăn thoắt bướt tới gần chỗ em trong ánh mắt đầy khó hiểu tới từ Reo lẫn đám người đội em.
"Cậu tên Isagi Yoichi đúng chứ?"
Isagi khe khẽ gật đầu, không khỏi cảnh giác nhìn Nagi.
"Tớ thích cậu lắm á, qua đội tớ có được không?"
Toàn trường trố mắt lần một.
"Nhưng nếu thế thì... trận đấu này sẽ không cân bằng mất!"
Isagi hai mắt xoay vòng, có dấu hiệu sắp ngất tới nơi.
"Nếu thế thì để Zantetsu qua đội Z là được."
Reo: ...
Zantetsu: ???
Toàn trường trố mắt lần hai.
Trong phòng điều khiển, Anri dùng toàn lực giữ lại một Ego đang điên tiết muốn lao tới bật cái mic gần đó lên xả giận.
"Thằng nhóc tóc trắng đó..."
"Anh bình tĩnh chút đi mà Ego!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip