Cái này viết cho ý tưởng của bạn @AliceTrn436 ye :D✊, nhưng mà nó hơi không 'nhân thú' lắm xin lỗi pạn nhiều 😞 hmuhmu.
Một buổi chiều tà âm u, nhân viên làm công ăn lương nhà nước Isagi Yoichi đang mệt mỏi trên đường đi về nhà thì bất hạnh thay mưa cái rào xuống trên đầu cậu. Cậu may mắn trú tạm được dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi, hai lá mầm trên đầu cũng xịu xuống và miệng cậu không ngừng chửi rủa ông trời.
- Sao mà xui dữ vậy không biết nữa....ditme cuộc đời.
Vì mưa khá nặng hạt nên cậu đành phải đứng chờ cho mưa nhẹ bớt, vào cửa hàng mua dù thì tốn tiền quá vì cậu còn phải sử dụng đồng lương ít ỏi đó mà sống nữa chứ. Isagi thở dài vừa đứng vừa vắt đồ mình cho ráo bớt nước, bỗng cậu chú ý thấy có một bóng đen nhỏ đang lù lù tiếp cận cậu, Isagi nheo mắt nhìn cho rõ, đó là một con chó con lông vàng đang run rẩy dưới mưa, Isagi thấy tội nên chạy ra bế nó cùng trú mưa với mình. Bé cún vì lạnh mà cái mũi của nó cứ run lên, ánh mắt đáng thương ngước nhìn người đang ôm mình trong lòng. Isagi đặt tay lên bụng nó thì cảm nhận được mạch đập của nó rất yếu, cậu hoảng hốt nhưng cũng không biết làm cách nào để nó ấm hơn cả, chỉ biết vuốt bụng nó để chú dễ chịu hơn. Ông trời cuối cùng cũng thương Isagi vì khoảng 10p sau thì mưa đã tạnh, cậu cũng hớt hả đem chú cún về nhà với mình luôn. Vừa đến trước cửa chung cư thì bà già chủ trọ lại càu nhàu Isagi đòi tiền thuê nhà, cậu lại xin khất thêm mấy bữa nữa vì công ty phải mai mới phát lương. Sau khi đã thoát khỏi bà ta thì Isagi liền vào nhà, bật máy sưởi lên, lấy một chiếc rổ vá bằng tre nhỏ rồi đặt chú cún vào đó.
Trước giờ Isagi chưa từng nuôi thú cưng nên cũng chẳng biết làm sao với nó, cậu để nó vậy, sống chết thế nào là do trời định đoạt, mình chỉ cần làm hết khả năng của mình thôi, Isagi pha một tách trà gừng nóng, nhấp một ngụm rồi ngồi xuống cạnh máy sưởi để trông coi chú cún. Vài phút sau chú ta đã sủa và hồi phục trở lại, Isagi cũng xoa đầu nó, rồi lúc này cậu mới nhận ra đây là một con chó đã có chủ, trên cổ nó đeo một cái vòng, viết tên "Michael Kaiser".
- Tên ai đặt cho mày mà sang thế?
Cậu tháo chiếc vòng cổ ra để tìm số điện thoại mà chủ của chú cún hay địa chỉ nhà gì đó để mà trả lại, nhưng không, trên đó chỉ có tên thôi.
- Hừm... vậy chắc phải đợi đến khi chủ mày dán thông báo tìm kiếm mày rồi cún con à.
Isagi xoa đầu nó, nó cũng rất hưởng thụ, miệng sủa gâu gâu vài cái.
- Chắc là mày cũng đói rồi, ăn cơm chung với tao nhé.
Isagi đứng dậy đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nồi cà ri còn thừa tối qua bắc bếp lên hâm nóng lại, chỉ vài phút sau đã đổ ra đĩa để ăn, cậu cũng múc ra một bát cho chú cún nhỏ. Isagi đưa đến mặt chú ta, chú ta đưa mũi ra ngửi, có vẻ không thích lắm nhưng đói bụng nên đành phải ăn tạm thôi.
- Mày cũng không kén ăn quá nhỉ? Vậy thì tao sẽ nuôi mày một thời gian cho đến khi chủ mày dán thông báo tìm kiếm nhé.
Isagi xoa đầu chú ta, sở dĩ cậu nói thế là có ý đồ cả.
Hè hè, từ đầu nhìn con chó này mình đã thấy nó toát lên một vẻ sang chảnh chưa từng có, chứng tỏ chủ nhân của nó phải rất là giàu, đến lúc ấy biết đâu mình nhận được một khoản hậu hĩnh vì chăm sóc nó thì sao hè hè hè.....
Isagi vừa suy nghĩ thôi mà đã sướng tê cả người, miệng chảy cả nước miếng ra, đến cả con chó cũng làm vẻ mặt khinh bỉ. Isagi lấy tay vỗ hai bên má mình cho tỉnh táo lại, cậu dọn chỗ bát đĩa rồi lấy lap ra ngồi trên bàn làm việc, chú cún Kaiser sau khi hồi phục thì cũng năng động trở lại, chú ta chạy lon ton khắp nhà, kêu lên những tiếng sủa gâu gâu, Isagi thấy hơi phiền nhưng biết sao được, nó còn nhỏ mà.
- Này!
- Gâu?
- Đây là chung cư, mày nhỏ tiếng thôi, bà chủ nghe được là tống cổ cả tao với mày đấy.
Chú chó như hiểu được ý nên liền im lặng rồi lặng lẽ nằm bênh cạnh chân Isagi, khoảng 9h tối thì Isagi cũng soạn xong văn bản, cậu nhấc chân định đứng dậy thì thấy cái gì cấn cấn ở dưới, hóa ra chú chó đã ngủ từ lâu, Isagi nhẹ nhàng để không đả động đến nó rồi khiêng nó về phòng ngủ cùng mình. Cậu thay xong đồ pyjama rồi cho chú ta lên giường ngủ cùng mình. Cậu ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương đó, tự nói:
- Chắc là sau này khi mình mua được nhà rồi cũng nên nghĩ đến chuyện nuôi thú cưng nhỉ?
Isagi hôn lên môi chú một cái rồi cậu chìm vào giấc ngủ, đêm đó Isagi đã có một giấc mơ đẹp. Isagi và chú cún tên Kaiser cùng nhau trải qua những ngày tháng êm đềm, tình cảm giữa họ cũng tăng lên, nhà Isagi giờ đây cũng có thêm một cái miệng ăn.
Sau 3 tháng....
- U là trời, tới giờ vẫn chưa thấy chủ nhân của mày dán thông báo tìm mày vậy Kaiser? Tao nuôi mày ngốn hết bao nhiêu là tiền của tao rồi nè!!!
Isagi vừa giận dỗi vừa vò phần bụng của chú chó đang nằm ngửa để xả giận.
- Mà hình như mày cũng to lên nhiều quá đấy nhỉ? Mới hôm nào chỉ nằm gọn trong vòng tay tao, giờ mày to như cái lu ý, chẳng thể nào bế mày lên được nữa. Mập mà cứ thích ăn nhiều.
- GÂU GÂU!!!!!
- Sao!? Bộ tao nói không đúng chắc!!??
- GÂU GÂU!!!!!
Kaiser như đang phản bác lại việc nó ăn quá nhiều.
- BÉ MỒM THÔI BÀ GIÀ TỐNG CỔ CẢ TAO VỚI MÀY BÂY GIỜ...!!!
Cãi xong cũng mệt rồi nên Isagi đi ngủ, Kaiser cũng trèo lên giường theo. Đêm hôm ấy trăng trên bầu trời rất tròn, chú chó Kaiser cũng xảy ra biến đổi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau thức dậy, Isagi cảm thấy nặng hơn bình thường, cậu nhíu mày cố đẩy con chó mập địt Kaiser ra, nhưng mà... cảm giác lạ lắm, lông sờ không thấy mà đụng cái gì cứng thế nhỉ? Ủa lại còn chia ra...1....2....3....4....5....6...
- Cái wtf gì vậy?
Isagi quay người lại thì thấy một khuôn mặt siêu siêu đẹp trai đang nhắm mắt, khiến tim Isagi đập nhanh hết cả lên, hóa ra tay cậu đang chạm vào cơ bụng của người này, tay cậu mà kéo xuống dưới chút nữa thôi là...
- Ơ....ơ......hớ!!??
- Sao mà ồn ào quá vậy Yoichi? Ngủ thêm tý nữa đi ~
*BỐP!!*
- ĐAU QUÁ! SAO CHỦ NHÂN LẠI ĐÁ VÀO BỤNG TÔI!!??
- Ai là chủ nhân của anh!!??? Mau đi ra khỏi đây!!! Tôi gọi điện báo cảnh sát đó!!!
- Là tôi!!! Kaiser đây!!
- KAISER LÀ CHÓ!! ĐẾCH PHẢI NGƯỜI NHÉ!!! CÚT!!!
Thấy Isagi có vẻ sẽ chẳng tin hắn, Kaiser suy nghĩ gì đó rồi nói ra bí mật động trời.
- Yoichi, chủ nhân có một bí mật là đu Idol Noa của mình, hình nộm Noa mà chủ nhân quý nhất đang được giấu dưới nhà kho, ngày nào chủ nhân cũng đến hôn nó một cái!
- S...sao...sao anh biết!!!?
- Vì tôi là Kaiser, chó cưng của cậu đây.
Isagi đỏ bừng mặt, chuyện đó cậu chưa bao giờ nói với ai và giấu rất kỹ, nếu anh ta biết được thì chắc đúng là Kaiser rồi, Isagi cũng nhìn thấy đôi tai trên đầu hắn và cái đuôi đang ngoe nguẩy đằng sau nữa.
- Mày... thực sự là Kaiser sao?
Isagi tò mò tiến lại gần, lấy hai bàn tay xoa xoa mặt hắn, sờ thử hai tai, mắt, môi, cậu vuốt ve dưới cằm nữa khiến Kaiser rên "hừ hừ".
- Chủ nhân à, vậy được rồi đó.
Nói thế thôi chứ cái đuôi Kaiser đang lắc lư kìa.
- Xin lỗi.... nhưng mà sao mày biến thành người được thế? Lại con to con hơn tao nữa.
- Cảm ơn chủ nhân vì đã nuôi nấng tôi suốt thời gian qua, thực ra thì tôi là sản phẩm thí nghiệm ở trung tâm nghiên cứu để lai gen người và chó với nhau, nhưng tôi chẳng thể chịu nổi những tháng ngày bị hành hạ nên đã trốn khỏi đó.
- Cái thí nghiệm quái gì mà điên khùng vậy??? Đem
Mạng sống của người và vật ra làm trò đùa? Vậy tao phải báo cảnh sát.
- À, trung tâm thí nghiệm đó bị bắt và phong tỏa tuần trước rồi, chủ nhân cũng xem báo mà.
- V... vậy sao? Haha...sao tao không nhớ nhỉ? Nếu vậy thì... có cách nào biến mày trở lại bình thường không?
- Chủ nhân muốn tôi trở về bình thường sao? Cảm ơn chủ nhân nhé.
Cái đuôi Kaiser vẫy vẫy, hắn nhào đến dùng lưỡi liếm lên môi Isagi rồi hôn cậu, Isagi đỏ mặt đẩy hắn ra.
- M.. mày làm gì thế hả?
- Nhưng chẳng phải ngày nào chủ nhân đi làm về cũng hôn tôi như vậy sao?
- Cái đó... khác nhau chứ, lúc đó mày là chó! Còn bây giờ mày biến thành người thì sao tao quen cho được..
Nghĩ đến chuyện ngày nào cậu cũng hôn một con chó nhưng lại là một anh chàng đẹp trai khiến cậu đỏ hết cả mặt. Hai tai Kaiser cụp xuống, trông có vẻ buồn lắm.
- Được rồi, mày dẫn tao đến khu thí nghiệm đó đi, chắc là sẽ có cách giúp mày trở lại.
- Vâng!!!
Kaiser lại nhào vào lòng Isagi lần nữa, thật hết cách với con thú to tổ chảng này.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chẳng bao lâu Kaiser và Isagi đã đến khu thí nghiệm bị bỏ hoang, không có lính canh gác. Isagi dành cả buổi trưa để tìm kiếm, Kaiser cũng giúp sức, đến chiều thì cũng có hy vọng, họ tìm được một cỗ máy lạ ở nơi Kaiser bị nhốt và có vẻ như vẫn còn sử dụng được, Isagi cũng nhặt một mẩu giấy, may thay mẫu giấy đó cũng nói về thí nghiệm cấy tạo gen người và chó này.
- Kaiser!! Mày xem, chỉ cần chờ đêm trăng thứ 2, bật cái máy này lên là được, mau!! Đứng vào đi, trăng sắp lên rồi đó.
- Chủ nhân.
- Sao thế?
- Nếu được trở lại bình thường, cậu sẽ chấp nhận tôi chứ?
Ánh mắt Kaiser chiếu một tia hy vọng.
- Tôi là một con chó hoang nên mới rơi vào tay người xấu, tôi sẽ chẳng còn nhà để về.
- Kaiser....
Ánh mắt Isagi cũng chiếu lên tia kiên định.
- Đương nhiên rồi! Tao sẽ không bỏ rơi mày, mày sẽ mãi là người nhà của tao!
- Chủ nhân! Tôi yêu cậu nhiều lắm!!
- Ừ, tao cũng yêu mày Kaiser!
Kaiser ôm chầm lấy Isagi một lần nữa, Isagi cũng vỗ đầu cậu ta, nhìn cái đuôi cậu ta ngoắc qua ngoắc lại đáng yêu ghê. Kaiser liếm má Isagi như thể hiện sự vui mừng, ướt hết cả bên má cậu.
- Đủ rồi!!! Mau bước vào máy đi.
Kaiser ngoan ngoãn đứng vào, Isagi gạt cần gạt, ánh trăng cũng đã trên đỉnh đầu, cái máy hấp thụ năng lượng từ mặt trăng rồi cả cỗ máy sáng lên, một tia sáng trắng chiếu thẳng vào người Kaiser. Có vẻ thí nghiệm đã hoàn thành, cánh cửa mở ra, một làn khói tỏa tràn ra ngoài, Isagi hớt hả chạy lại. Bước ra từ cánh cửa là một con chó, Isagi vui vẻ ôm lấy nó.
- Mày trở lại rồi Kaiser! Nào về nhà thôi.
Bỗng một bàn tay chộp lấy vai cậu, kéo cậu về phía người đó và hắn thì thầm.
- Cậu còn quên một người nữa này.
Isagi rùng mình quay lại, chẳng biết từ đâu hắn lấy ra một cây kim tiêm rồi chích vào cổ cậu, Isagi mất lực ngã khụy xuống.
- Cảm ơn cậu Yoichi, nhờ cậu mà tôi mới trở lại thành người được, haahh....trốn được đám cảnh sát đó lại còn lợi dụng được người dễ tin và ngây thơ như cậu, cảm ơn nhé.
- Anh...anh đã làm gì tôi?????
Isagi bắt đầu chao đảo.
- À, chắc cậu chưa rõ chuyện, để tôi giới thiệu lại, tôi là Michael Kaiser, tôi là tiến sĩ của cái thí nghiệm này, hôm cảnh sát ập vào đây, để trốn thoát được tôi đã tự lai mình với một giống chó thấp hèn này, đã vậy lúc trở lại dạng người còn gọi cậu là chủ nhân nữa chứ. Lúc đó là do tôi bị gen chó trong người thôi thúc gọi theo bản năng thôi, giờ tôi trở lại rồi.
- Vậy... tại sao...? Tôi đã cứu anh mà?
Kaiser nâng cằm Yoichi lên, nhìn cậu với ánh mắt lạnh như băng.
- Cậu biết không, tuy chẳng muốn thừa nhận, nhưng tôi đã yêu cậu trong những ngày tháng sống chung với cậu rồi, mà tôi cũng không muốn thí nghiệm của mình bị bỏ dở dang nên.... hãy ở bên cạnh tôi và giúp tôi hoàn thành thí nghiệm điên rồ này suốt đời nhé.
- K... không..... ngươi là một tên bác học điên!!!!!!
Isagi ngã khụy xuống đất bất tỉnh, Kaiser định bế cậu nhưng con chó kia đã cắn vào tay hắn, dường như nó cũng biết được tên này biến thái đến mức nào nên bằng mọi sức chú có ngăn cản hắn.
- Chết tiệt!!! Đau quá con chó khốn nạn!!
Kaiser hất con chó ra rồi đạp thật mạnh vào người cho đến khi nó ngừng những tiếng sủa yếu ớt và không còn hơi thở nào. Hắn ta quay lại bế Isagi rồi hôn nhẹ lên trán cậu.
- Tôi yêu em Isagi, cùng với tôi trở thành thí nghiệm hoàn hảo nhất nhé.
End.
Như thường lệ, ai có ý tưởng thì cứ comment cho tui nhé :33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip