Chap 3

#Chưa beta

Chúc mn đọc Fic zui zẻ ❤ (ɔˆз(ˆ⌣ˆc)

--

Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhân viên chính thức của Blue Lock nên Isagi đã thức dậy và chuẩn bị từ sớm.

Mặc áo thun trắng oversize đen đơn giản và quần sooc kem ngắn trẻ trung, vai khoác chiếc ba lô lên đường tới chỗ làm mới. Nay rút kinh nghiệm bắt chuyến xe buýt sớm, thuận lợi cho việc lên đồ ăn sáng.

--

Tít tít

Isagi quẹt thẻ.

//Xin chào Isagi Yoichi//

Trời má bữa có vụ này đâu? 

"Hôm nay là cái gì đây ta?" Isagi xoa cằm, em hiện không biết nên lên món gì cho thực đơn của hôm nay. Chắc là phải nhờ tới Ego rồi. Nghĩ rồi ngay lập tức em đi thẳng một mạch đến phòng điều khiển.

Cốc Cốc

"Ego-san, Isagi đây." Chờ hoài không thấy ai đáp, tính quay người bỏ đi nhờ Anri thì bất chợt bị lôi trở ngược vào trong. Isagi nhắm tịt mắt chờ đợi cơn ê mông. Nhưng chờ hoài không thấy, chỉ cảm nhận được mình ngã vào một tấm bê tông thô cứng(?).

"Sao em đến sớm quá vậy?" Ego nói với giọng ngái ngủ, cằm anh tựa lên đầu em làm điểm tựa.

Isagi khá bất ngờ, cặp sắc xanh mở lớn. Xoay người lại, nâng mặt Ego lên mặt đối mặt với anh. Lúc tháo kính ra nhìn đẹp trai gớm. Cái này Isagi không hề nói điêu. Chỉ tại quả đầu úp tô với cái gọng kính dày cộm của ổng đã phong ấn cái nhan sắc trưởng thành này thôi.

Isagi thề mình không mê trai âu! Đừng có hiểu lầm nhia!

"Em không biết sáng nay phải làm món gì nên mới nhờ anh nè. Anh gửi thông báo xuống cho họ là ghi món mà họ muốn ăn vào tờ note nhé. Em sẽ căn chỉnh chúng sao cho phù hợp."

"Ừm." Anh kéo sát em tựa vào lồng ngực của mình, không nói không rằng nhấc bổng em lên, nhẹ tựa lồng hồng đến bên giường, thả cả hai người nằm lên tấm nệm êm.

"A..."

"Suỵt, nằm yên." Ego giương đôi mắt lờ đờ nhìn em, đầu ngón trỏ thon dài đặt lên cánh môi mềm. Trước khi dứt ra còn cố tình miết một cái mạnh. Isagi nằm cứng đờ như tượng. Ego này lạ quá. Ai trả ổng cho tui coi!!!

"Ngoan nào." Ego mặt không cảm xúc(?) bóp mông em khiến Isagi ngỡ ngàng đến mức hai tròng mắt muốn rớt ra bên ngoài tới nơi.

"Hu hu, chị Anri ơi tới cứu em lẹ đi!" Isagi gào thét trong lòng. Như có một có thế lực tâm linh nào đấy mà Anri được triệu hồi thiệt.

Rầm!

"Ego dậy đi mặt trời mọc lên dí đến tận đí....rồi?" Anri hiện giờ đang rất chấm ba chấm trước cảnh tượng trước mắt.

Wtf?! Ông làm gì với cục cưng cụa tôi dzậy?

Cái gì đây? Ego khỏa nửa thân trên? Vẻ mặt cam chịu của bé cưng kia là gì?

Không chần chừ, người phụ nữ lực điền nhanh chóng kéo Ego ra, nhẫn tâm ném mạnh xuống dưới sàn, giải thoát cho Isagi. Chị hốt hoảng ôm em vào lòng hỏi han: "Ego có làm gì em không? Em ổn chứ?.." và ti tỉ câu hỏi khác làm Isagi choáng cả đầu. 

Au: Cứ tưởng đâu mới bị ấu dâm không bằng hà :)))

Nuốt một ngụm nước bọt để ổn định tinh thần: "Em không sao." rất ổn't.

"Ôi, thế thì tốt quá." Anri mừng rỡ, xung quanh nở lóc bóc hoa hòe vì cục vàng nhà mình không bị sứt mẻ miếng nào. Chứ lỡ ẻm có bị làm sao thì Anri cá là mấy cái ly mì gói ăn liền của Ego sẽ tự mọc cánh mà bay về phía "chân trời xa" và không bao giờ quay về nữa mất. 

Mải lo ba cái chuyện tào lào mà Isagi mém quên béng mất nhiệm vụ chính. 

"A, Ego-san chưa thông báo cho họ.

Nhìn gương mặt thảng thốt của em khiến cô phì cười: "Không sao chị đã làm hết rồi. Giờ thì xuống bếp thôi nào." Anri nhẹ tênh vác Isagi trên vai, bước đi đầy tự tin như Catwalk trên sàn Runway khiến em có chút nghi ngờ về sức mạnh của mình.

Được chị gái lớn tuổi vác đi là loại cảm giác như thế nào? Online chờ gấp!!!

Ego: "Alo? Tôi còn sống."

--

Cô thả em xuống. Isagi xây xẩm cả mặt mày, cái chứng buồn nôn của Isagi khi bị lắc mạnh lại tái phát nữa rồi.

Sau khi lấy lại cảm giác khi thường, em cùng cô bắt tay vô khâu sơ chế và chế biến thực phẩm.

Thật sự làm mấy công đoạn này vất vả quá đi, đứng ê hết cả chân, mỏi hết cả nách.

"Cuối cùng cũng xong. Giờ chị mới có thể hiểu được cảm giác của em rồi Yoichaan~" Anri nằm dài lên bàn thở dài. Cái này tiêu hao của chị đẹp quá nhiều năng lượng rồi.

Isagi lau mồ hôi, song nhìn chị. Đúng là làm osin cao cấp không hề dễ ăn chút nào cả. 

"Phải mau chóng để đồ ăn ra phòng thôi, cũng sắp đến giờ tụi nhỏ xuống rồi." Anri hỗ trợ em đặt đồ lên xe đẩy. Ước gì có nguyên cái xe tải để tống hết đống này đi một lượt cho đỡ cực. Nhưng mà mơ ước cũng chỉ là ước mơ mà thôi.

--

"Chắc mốt phải kêu ứng tuyển thêm nhân công quá chứ làm kiểu này có khi kiệt quệ sức lực mà hẹo mất!" Chân Isagi run run có dấu hiệu sắp ngã tới nơi, cũng may có cái ghế ngồi chứ không là có chuyện rồi đó.

Isagi chống cằm nhìn chúng sinh ăn trông như mấy con hổ bị bỏ đói lâu năm mà thấy khổ giùm. Thèm khát tới vậy sao? Tội nghiệp, chắc là bị Ego bỏ đói đây mà. Isagi gật gù đầy thương cảm.

Ego trong nhà vệ sinh: "Hắt xì!!!"

Sáng ra Isagi chỉ làm mấy cái Kinstuba lót dạ cùng với cốc sữa bò ấm là đã thấy đủ. Chứ Isagi không đủ sức ăn như mấy cậu trai trẻ ở đây đâu. Ăn như cái chiến hạm ấy!

"Cậu không ăn sao?" Isagi giật mình vì có người tới. Nhìn sang thì mới nhận ra đây là cậu ong vàng hôm bữa.

"Không tôi ăn rồi, cậu cứ tự nhiên đi." Em nghiêng đầu mỉm cười, nói với cậu ong.

"Nè cậu ổn chứ?" Isagi quơ tay nhưng thấy người nọ đứng im như pho tượng, đành dùng lực vậy.

Bachira bị vẻ đẹp chết người của Isagi làm cho hớp hồn, phải đến khi Isagi vỗ vai kéo cậu về thực tại thì mới sực choàng tỉnh.

"Ha ha, tôi ổn. Có thể ngồi cùng cậu chứ?" Bachira cười chừ, đặt mâm xuống.

"Được chứ." Isagi vui vẻ đồng ý, ngồi xích sang cho cậu ban ong vàng ngồi cùng. Đây là lầ đầu tiên có người bạn đồng trang lứa chủ động ngồi kế em đó! Thật đáng tự hào.

"Cậu há miệng ra đi." Bachira nói.

Em không hiểu ý của cậu lắm, nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Cậu xúc một muỗng cơm lớn: "Máy bay đến đây! I ken phờ lai đay!"

Mắt Isagi mở lớn đón nhận lấy muỗng cơm nồng nhiệt từ Bachira. Hai cái má phồng lên phúng phính như chú Hamster núc ních, từ từ chậm rãi nhai thức ăn.

Tiếng gì vậy? Isagi thấy lạ nhưng không hỏi.

Bachira bỗng cười lớn khiến Isagi ngại đỏ cả mặt. Em còn tưởng trên mặt bị dính gì nữa cơ. Sau này hỏi mới vỡ lẽ. Lúc đó ta nói nó quê một cục, hận không thể khiến tên ong vàng này ngậm miệng.

Tiếng cười "thân thiện" của Miss Bachira đã thu hút không ít ánh nhìn, nhưng đa số là người quen. Họ không hiểu sao càng nhìn lại càng thấy ghét con ong vàng này và tim họ đột nhiên cũng khẽ nhói khi nhìn em vui đùa cùng kẻ khác mà không phải là họ.

--

Em bắt đầu thấy cậu bạn mới này hơi phiền rồi. 

"Bachira à, cậu đừng đút cho tôi nữa." Tôi cảm thấy mình sắp gặp chị Huệ đến nơi rồi.

"Không sao đâu, một muỗ.."

"Huệ!" Isagi bịt chặt mỏ, ánh mắt hoảng loạn nhìn Bachira. Trời ơi, đã nói là dừng đi rồi mà không nghe.

Isagi lập tức bật dậy lao thẳng vào nhà vệ sinh nôn tháo. Ét ô ét!

Bachira ngồi đụt một cục, vẫn đang tự hỏi bản thân đã làm gì sai.

Mấy người hóng hớt kiểu: "Mày nốc cho nhỏ nhiều vậy không ôm nhà cầu mới lạ đó."

Chigiri vỗ vai Bachira, lắc đầu: "Cậu hại con nhà người ta rồi đấy."

"Sao cơ?!" Ong vàng hoang mang-ing. Tui thấy có gì lạ đâu ta?

"Đừng vờ ngây thơ. Cậu nốc cho người ta cái tổ hợp ăn uống chết người của cậu với hàm lượng khủng kia thì bảo sao không sao." Kunigami lên tiếng giải thích cho Bachira. Bachira lúc này mới thấy mình đút cho bạn mới hơi quá thiệt, nào là cơm, siro mật ong, vân vân và mây mây.

"Chết rồi!" Bachira đứng dậy đập bàn. Mà không hiểu đập kiểu gì mà quăng luông cả cái mâm với ném luôn cái muỗng xuống để lại trên sàn một đống hỗn độn.

Mọi người: "..."

Isagi vừa mới trở về sau "chuyến đi biển": "..."

Và sau đó là cảnh Isagi chết lặng, lăn đùng ra ngất xỉu và được đưa đến phòng y tế để chăm sóc đặc biệt ngay sau đó.

---

Hi hi chúc mn buổi tối tốt lành ヽ(o^▽^o)ノ

Giờ bị ốm nên thành ra ngồi viết rồi đăng truyện. Mai không lên trường được. Ở nhà chép bài sấp mặt :))).



















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip