2.
Jay mệt mỏi lê cái thân tàn ma dại của bản thân vào nhà, vừa bước vào nhà chào đón cậu là Jack - con mèo mà Minu mang vào rồi vứt luôn ở đây.
"Về rồi à?"Mẹ cậu từ ngoài đi ra, giọng bà khá trầm khiến cậu có chút rùng mình.
"Ah...Vâng"
"Mẹ có nấu canh kim chi cho con đấy"
"Với cả mẹ cũng vừa đăng kí cho con học thêm ngoại ngữ rồi nên từ mai học trên trường xong thì tới đó nhé, đừng đi đâu linh tinh. Mẹ ra ngoài có việc chút"
Jay hoang mang với thái độ mẹ dành cho mình vào ngày hôm nay mà có cảm giác bất an.
Mẹ Jay đi ngang qua chiếc xe đạp. Nhìn nó một lúc rồi lại rời đi. Jay nhìn về phí mẹ, vô thức nghiêng đầu khó hiểu.
---
"Chà chà, nay ốm rồi sao?"Yuna tiến đến hỏi han cậu bạn trước mặt.
"Ắt- xì! Khịt-Sao Jay có thể khỏe re như thể kia chứ?"Dom liếc nhìn Jay ngồi học còn Shelly vẫn như thường ngày ngồi bắt chuyện với Jay.
"Đúng là người trong mộng của mình m-"
Cộp!
Tiếng da chạm bàn vang lên khắp lớp khiến mọi người phải quay qua phía phát ra tiếng ồn đấy, nhưng nhìn về phía đấy lại là chỗ của Dom liền không để ý nữa trở về việc của bản thân.
Chuyện thường ngày như cơm bữa.
"Của ai cơ chứ?" Yuna nhíu mày hỏi người bạn thân của mình.
"Của tớ chứ ai nữa!?"Dom nổi đóa nhưng vì bị cảm nên người mềm nhũn tới mức lười nhấc đầu lên nữa là, chỉ có thể rống giọng lên chửi.
"Ah-Nh-nhưng Jay là của tớ! Tớ không nhường đâu!"Mia bên cạnh lên tiếng, Dom nhíu mày.
Tại sao người hàn giờ lạ nhỉ? Thích để tên của con trai mình thành con gái lắm à? Hay lúc làm giấy khai sinh bị mắc chứng rối loạn phân biệt giới tính?
"Cậu trông cứ nhát nhát kiểu gì ấy, không lo được cho Jay đâu" Shelly từ chỗ Jay chui ra đây hùa theo mọi người.
Jay nhìn theo nhóm người đang không ngừng cãi nhau, thắc mắc tại sao cứ 10 câu thì hết 10 câu đều có tên cậu. Bộ cậu gây ra chuyện gì động trời à?
---
Jay chết lặng đứng nhìn nơi trống trải phía trước, người run run như không tin vào mắt mình, mong rằng bản thân bị ảo giác hoặc đây chỉ là một giấc mơ cũng được.
"Con đi học thêm vui không?"
"Về nhà là đi tìm xe đạp ngay à? Chật chỗ quá nên mẹ bỏ nó đi rồi" Bà buông lời như gáo nước lạnh dội thẳng vào người Jay.
"Sao cơ..?"Chất giọng run run của Jay khiến bà có chút hối hận nhưng liền bị áp đảo bởi sự lo lắng thái quá của bản thân mà gạt phăng sang một bên.
Nghe mẹ nhắc nhở Jay nghe không lọt tai câu nào, vứt cặp xuống đất. Quay về phía cửa chạy thật nhanh ra ngoài mặc kệ mẹ thét lên gọi lớn, Jay vẫn mặc kệ hớt hải đi tìm xe đạp của bản thân, trên mặt gương mặt cứng nhắc thường ngày nay đã lộ rõ vẻ lo lắng.
Đi tìm những nơi có thể, vẫn không thấy. Cậu đứng chống tay vào đầu gối thở hổn hển, mồ hôi mồ kê tuôn ra như mưa.
"Jay!"Minu gọi tên Jay nhanh chóng chạy về phía cậu.
"Chúng tôi đã bắt xe đến các cửa hàng Sencondhand quanh đây nhưng hầu hết đều đóng cửa rồi!"
"Phía đó cũng không thấy"
"Nếu thế thì chúng ta gặp rắc rối rồi..."
Jay tối sầm mặt mặt trừng trừng lên trông rất đáng sợ nhưng June với Minu lại thấy cậu đáng thương hơn nhiều.
"Ah"Minu như nhớ ra gì đó liền lên tiếng đánh tan bầu không khí căng thẳng.
...
"Bác ơi!! Khoan đã!"
"Huh?"
"B-bác có thấy cái xe đạp nào quanh đây không ạ..?"
"Một chiếc Chirome-moly màu đen!"Minu như sợ Jay nói xong hết hơi liền nói thay Jay vế sau.
"Quanh đây có nhiều lắm, mà trời tối rồi nên mai các cháu quay lại tìm nhé?"
"Chắc không có ở đây đâu, này! tớ nghĩ không có ở đây đâu"
"Cậu làm gì thế? Tìm thấy rồi à?"Minu quay qua nhìn cậu.
Cậu trơ mắt nhìn thứ trên cái cần cẩu, mắt mở to hơi thở như ngừng tức thì tim cũng như ngưng hoạt động. Thứ trước mắt khiến cậu sốc không nói nên lời, cậu đứng đơ người ra đấy.
"Không thể nào..."Minu cũng bất ngờ không kém ngước lên rồi lại nhìn Jay.
Vinny và Dom cũng vừa lúc đến nơi, ngước lên nhìn cũng không khỏi bất ngờ. Nhưng cũng vẫn nhìn Jay với ánh mắt đầy lo lắng, ai cũng muốn tiến tới ôm em vào lòng để an ủi.
"..Đưa máy cho mẹ"Jay gọi điện cho em trai với vẻ mặt vô hồn chứ không chỉ đờ đẫn như mọi khi.
Im lặng nghe phía đầu dây bên kia trả lời, Jay bảo em trai ăn cơm trước rồi ngắt máy.
"Không cần đi theo đâu"
"Không đi theo sao được? Nhìn cậu không ổn tẹo nào đâu Jay"Minu đi theo sau Jay lên tiếng.
Bầu không khí im lặng, mọi người cứ thế bắt xe đến bệnh viện nơi mẹ Jay làm. Người may mắn ngồi cạnh Jay là Minu, không biết như nào nhưng lại nắm tay Jay.
"Đừng căng thẳng quá..."
Jay cũng chẳng buồn quan tâm bàn tay mình đang bị người khác cầm nắm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Agh- Tên khốn cơ hội" Vinny ngồi ghế trước không ngừng chửi rủa Minu đang thỏa mãn nắm tay Jay.
Vừa xuống xe Jay nhanh chóng bước xuống xe chạy ù vào gọi mẹ.
"Tại sao mẹ lại làm thế!?"Jay lớn tiếng với mẹ, đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng phản kháng lại mẹ. Đúng vậy, Jay luôn nghe lời mẹ bị mắng cũng vẫn nghe lời đây là lần đầu tiên cậu nổi khùng lên.
"Làm gì cơ?"Bà thản nhiên hỏi ngược lại câu hỏi mà Jay hỏi bà.
"Đến tận đây tìm mẹ chỉ vì cái xe đạp à?"
"Đã cảnh cáo từ trước rồi phải không?"
"Hẳn giờ mẹ đang cảm thấy nhẹ nhõm lắm đúng không?"
"Con sẽ dừng đua xe đạp với điều kiện mẹ tránh xa khỏi cuộc sống của con"Cậu nói to rõ ràng từng chữ, chứ không còn lí nhí trong miệng như mọi khi nữa.
"Sao cơ?"Lời nói của Jay không thể không khiến mẹ của cậu bất ngờ.
"Con nói là đừng can thiệp vào cuộc đời của con nữa"
Chát!
Tiếng tát to tới mức phía đám Minu cũng có thể nghe thấy, điều này chứng tỏ lực ma sát không hề nhẹ chút nào.
Kính cậu văng xuống đất, cậu vẫn đang rất tức giận mặc kệ chuyện có tới nước nào vẫn nhìn mẹ bằng ánh mắt khó chịu khiến mẹ cậu vả thêm phát nữa vào mặt cậu.
Chuẩn bị tát Jay thêm lần nữa liền bị Minu, Dom và June chạy đến can thiệp. Ba người họ cố gắng giải thích và giúp hai người hạ hỏa nhưng có vẻ chẳng đâu vào đâu cả. Thậm chí còn bị xúc phạm ngược lại, nghe tới đây Jay không chịu được lại tiếp tục lên tiếng.
"Mẹ..Không được nói bạn con như vậy"
Không khí trở nên im lặng. Mặc kệ mọi thứ đang căng thẳng như thế nào đi nữa, Vinny tiến tới xốc Jay lên vai rồi bỏ đi.
"Vin-Vinny! Cậu thả Jay xuống mau!"Minu thấy thế nhanh chóng chạy theo.
"Việc gì? Các cậu không thấy Jay đang khó chịu lắm sao?"
Mặc kệ Vinny bê bản thân đi đâu thì bê, cậu thả lỏng cơ thể đã rã rời chân tay của mình vì mệt mỏi cùng với tinh thần không ổn định của mình, để lại mẹ cậu đứng đơ người ở đấy.
Vinny sợ cậu thấy khó chịu với kiểu bế này thì đổi sang kiểu bế khác...
Ừm...Kiểu bế này có hơi...
Jay được Vinny bế kiểu na ná bế em bé vậy, tay Jay vòng qua cổ Vinny còn tay Vinny để ở dưới...mông Jay.
Mặc kệ tiếng chửi rủa bên tai, Vinny vẫn hưởng thụ cảm giác hiện tại, Jay cũng chả mẩy may quan tâm để tâm hồn trên trời, khẽ siết chặt tay lại như ôm Vinny.
"Ê"Chẳng biết sao tự dưng Jay ngẩng đầu lên quay đầu về phía cái đám đang hút thuốc kia.
"Cút ra chỗ khác đi, bọn mày có mùi như cứt ấy"
"Rồi sao? Liên quan đến mày không thằng điên? Trông như em bé vậy?"
"Chậc, em bé của tao đúng là đang điên đấy nên cút đi"Vinny không ngại ở nơi đông người mà nó toẹt ra câu nói không thèm suy nghĩ của bản thân.
Jay nghe thế cũng chả thèm quan tâm tiếp tục dúi đầu vào cổ Vinny
"Em bé nào của cậu? Của tôi cơ mà?"Minu tiến tới như muốn gây sự với Vinny.
"Tao mong tụi mày ung thư phổi chết hết đi"Jay vẫn chôn mặt vào cổ Vinny nhưng vẫn lớn giọng chửi đám ất ơ kia.
"Hả!? Thằng chó-"
Rầm!
Vinny đặt Jay xuống lao đến đấm thẳng mặt cái đứa dám gọi cậu là thằng chó, trước sự hoang mang của mọi người.
"Mang Jay đi trước đi"
Vinny xoa xoa cổ tay, mặt đen như đít nồi cháy khét ra lệnh cho Minu và Dom mang Jay đi.
"Con mẹ bọn mày, đã bảo em bé của tao đang điên thế mà dám nói em bé của tao là thằng chó?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip