6 - The Truth Untold

Jin bắt đầu có thói quen đọc sách từ nhiều năm về trước, cốt là để phục vụ cho việc học tập ở KonKuk. Lúc đầu, anh không nghĩ mình sẽ mê luyến đến như vậy, bây giờ anh thật sự bị cuốn hút vào những trang sách.

Kể từ khi chuyển đến kí túc xá mới, mỗi người một phòng, trong lòng anh có chút hứng khởi. Một khoảng không gian dành cho sách là điều anh đã nghĩ đến rất nhiều.

Kê chiếc tủ vừa vặn nơi bắt được ánh sáng từ cửa sổ, anh còn đặc biệt xếp thêm một bộ bàn ghế thuận tiện để đọc sách.

Tuy hiện tại công việc bận rộn, anh vẫn cố thu xếp chút ít thời gian để thoả mãn mình.

Cuốn sách anh đang đọc mang hơi hướng cổ điển, đề cập đến một số vấn đề an sinh xã hội và nghệ thuật của những năm 60 ở các nước phương Tây thời trước. Có lẽ anh sẽ nắm bắt được rõ ràng hơn nếu JiMin rời ánh mắt khỏi người anh.

Anh không có tưởng tượng.

Cậu nhóc đã nhìn anh rất lâu rồi đấy. !

" JiMin ah! Em đã đọc đến đâu rồi? ". Jin nhìn vào cuốn sách đang nằm trên tay cậu, vờ như thuận tiện hỏi.  Một cuốn sách về những lời khuyên trong cuộc sống. Anh đã đặc biệt chọn lựa nó cho JiMin khi cậu nài nỉ muốn dành thời gian đọc sách cùng anh.

" Đừng bao giờ từ bỏ khi chưa cố gắng. Kết quả dù tốt hay xấu cũng là một hành trình. "

" Đây thực sự là một cuốn sách bổ ích đó Hyung."

JiMin vừa nói vừa nhìn vào hai vành tai đỏ hồng của người kia, nét cười càng sâu. Sao lại không nhận ra anh đang né ánh mắt mình chứ ?

" Em nên đọc nó nhiều hơn, càng về sau lại càng tốt hơn đấy." Tập trung mà đọc sách đi, đừng nhìn anh nữa.

Jin quay về với cuốn sách trên tay, cố gắng nhập tâm vào câu truyện.

" Em sẽ. Hyung ."

Có vẻ như cậu chẳng hề nghe hiểu lời anh nói.

" Em vẫn đang đọc đấy chứ?." .

" JiMin ah. Em đang nhìn gì vậy ?"

" JiMin. "

"Đừng nhìn anh nữa. " Anh rốt cuộc chịu không nổi rồi, cái cảm giác nhất cử nhất động đều bị theo dõi khiến anh không thoải mái.

" Anh đẹp quá. " JiMin nhẹ thốt lên với muôn ngàn mê đắm.

" Em đang nói bậy bạ cái gì đấy."

" Đẹp đến mức em không thể rời mắt."

" Đừng có nói mấy lời như vậy nữa."

" Anh vẫn luôn rực rỡ như vậy." Luôn mang đến cho cậu những mơ màng, những khoảnh khắc ảo diệu như phép màu.

Gấp cuốn sách lại đặt lên bàn, anh chỉ biết thở dài. Vì lí do gì đó, anh vẫn không đối diện với cậu nhóc .

Ánh mắt của JiMin, quá đỗi dịu dàng.

Trong một lúc, chẳng có ai nói với nhau câu nào.

Thời tiết về đông se se lạnh, chiếc lá cuối cùng của mùa thu đã rơi xuống, cuốn theo chiều gió bay đi.

Cậu nhìn anh không rời mắt, ngỡ như cả không gian đều trở thành một phần của bức tranh tĩnh lặng, tất cả những ánh sáng và màu sắc, tất cả sinh động của sự sống đều hiện hữu trên dáng hình anh.

Ánh mắt cậu miên man, bên vành tai bỗng du dương điệu nhạc nhẹ. Thanh âm xuất phát từ tận cõi lòng xao xuyến.

Âm thanh của hạnh phúc, của bình yên.

Rốt cuộc, đợi đến khi người lớn hơn dường như không thể bình tĩnh được nữa thì cậu mới nhẹ hỏi :

" Jin hyung. Anh có nghĩ rằng con người nên sống với cảm xúc thật sự của mình không?"

Anh xoa xoa hai bên mi tâm, mắt khép hờ, thật sự không muốn trả lời. Anh bây giờ có thể kiếm cớ đuổi cậu đi không ?

Lén nhìn cậu em đang chăm chú nhìn mình, anh nhẹ giọng :

" Tất nhiên là nên vậy rồi. .Nhưng mà.."

" Nhiêu đó là đủ rồi hyung à. ".

Cậu ấy sẽ sống như vậy, sống như cách mà anh đã đồng thuận.

Sẽ thành thật với cảm xúc nhất có thể.

Vì từ sớm đã không còn muốn kìm nén nữa rồi.

Tiến tới gần anh hơn một chút, mắt thấy sợi lông mi rơi trên gò má, bàn tay tự động vươn ra. Anh mở mắt đăm đăm nhìn theo. Chỉ một chút nữa thôi là đã chạm tới, nhưng lại không thể. Anh vội vàng né đi, tự đưa tay lên phủi.

Giữ cánh tay lơ lửng trên không một lúc lâu, JiMin bật cười.

" Ohhhh .. Jin Hyung."

Chỉ mới là bắt đầu thôi hyung nim. Em thật sự muốn xem, anh trốn được bao lâu.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng vẫn cố duy trì vẻ tự nhiên khiến cậu thích thú. Anh ấy chắc cũng biết cơ thể ấy căn bản không thể che đậy được sự ngại ngùng. Cả người đỏ như con tôm luộc luôn rồi.

" Lúc nãy em có mua một ít bánh ngọt ở cửa hàng mà anh thích ấy. Tí nữa chúng ta hãy dùng cùng nhau nhé."

Anh chun chun mũi, có vẻ bất đắc dĩ mà chấp nhận. Phải sao cho được, anh cũng muốn ăn.

JiMin xúc động đến ngơ người.

Dễ thương thế này, cậu phải làm sao đây ? Anh ấy sao lúc nào cũng cứ dễ thương như vậy.

" Jin hyung. Em bây giờ có thể ôm anh không ? " Cậu cất giọng rất nhẹ nhàng.

Anh không đáp lời, cũng không có hành động gì khác.

"JiMin à, ra đây hyung nhờ xí. " HoSeok bỗng từ đâu ló đầu vào, ngoắc tay bảo JiMin ra ngoài.

" Thiệt tình luôn.. " Phá đám quá trời.

Có chút thất vọng nhìn Jin, JiMin phiền chán mà lườm HoSeok một cái. Vì quá nhanh nên không để ý thấy ánh mắt JHope có bao nhiêu phức tạp.

Cậu tiếc nuối phủi mông đứng dậy, môi cong nhẹ giọng:

" Ầy. Vậy lần sau lại cùng đọc sách nha hyung. "

Hai người cao thấp rời đi. Để lại cho người anh trong phòng hai bóng lưng.

Chìm sâu vào nổi suy tư của bản thân. Jin thật sự không biết phải làm sao nữa rồi.

Anh chưa bao giờ có những quyết định không rõ ràng như vậy.

-------
" Anh muốn nhờ em làm gì vậy ? "
JiMin ngạc nhiên đứng ngoài ban công. Nơi này thì có gì để làm?.

" Không có."
Mục đích chính của JHope chính là kéo cậu ra ngoài thôi. JHope nhìn cậu chằm chằm rồi lại thở dài.

" Nếu như anh nói không chỉ có cậu, thì sao?"

" Em làm sao ? " Cậu khó hiểu.

Đáy mắt HoSeok phản chiếu ánh sáng, phản chiếu bóng dáng cậu. Chỉ lặng yên không đáp.

Tinh tế và nhạy cảm như JiMin, cậu như phát hiện gì đó, mắt trợn trừng không dám tin.

-------------------------

" Hyung chắc chứ?"

" Tận mắt nhìn thấy."

" Nếu cả NamJoon hyung và YoonGi hyung nữa..... Thì biết làm thế nào ?"

" Anh không biết đâu. Không muốn nghĩ đến."

Cố nắng kiềm nén tiếng thở dài, sự thật này quá khó để chấp nhận.
Nghĩ đến tình cảm trong lòng mình, mối quan hệ của tất cả mọi người của hiện tại và tương lai. Phải làm như thế nào đây ?

" JiMin, giữa JungKook và Taehyung có một thoả thuận, em có muốn biết không? "

" Em.... Không muốn biết."
Đừng hỏi cậu tại sao, mọi thứ cậu đều có thể chia sẻ cho những người anh em yêu quý của mình, nhưng lần này câụ muốn ích kỷ, cậu muốn giữ cho mình. Cậu chỉ muốn là của riêng cậu.

JHope biết những gì mà JiMin đang suy nghĩ, vì chính anh cũng đã từng như vậy.

Em ấy sẽ sớm nhận ra việc đó, là khó khăn đến mức nào. Vì Jin hyung, anh ấy luôn sợ làm cho bất kì ai đó phải đau lòng.








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip