Chương 15: Anh và Huang Renjun không có gì hết


Chiều nay sẽ là tiệc sinh nhật của Zhong Chenle, mọi người trong lớp từ sáng đã bàn tán chuyện này.

Phải nói trong trường, bộ tứ được mọi người ví von như F4, Zhong Chenle là nhỏ tuổi nhất. Vừa mới vào trường đã được săn đón, trước đó đã chơi thân với bọn Lee Minhyung, sau đó rất tự nhiên mà có một chân trong hội học sinh.

Mọi người đồn rằng ai được mời đến tiệc sinh nhật cậu ta cũng thuộc hàng con nhà quyền quý, những người thường như bọn họ không chạm đến được.

Nghe nhiều đến nỗi, tận khi Huang Renjun tập xong cho đội văn nghệ vẫn còn nghe nói. Nhìn đồng hồ, còn bốn tiếng nữa là đến lúc cậu hẹn Na Jaemin, tranh thủ một chút là có thể gặp được Lee Minhyung.

Huang Renjun cầm balo đi đến phòng hội học sinh, hôm nay cũng không có ai ngoài anh ấy, có lẽ mọi người đã về chuẩn bị trước.

"Hôm nay anh đi sinh nhật Chenle phải không?"

Lee Minhyung gật đầu, sau đó lại tập trung dọn dẹp bàn làm việc của mình.

"Minhyung, vòng tay của anh đâu."

Dường như không có gì ngoài ý muốn, Lee Minhyung nói rằng chuyện hai người không thể bại lộ được, Huang Renjun đã đeo trên tay rồi, anh không thể đeo một cái y hệt được.

"Đừng lo, anh đã bỏ vào hộp cất cẩn thận trong ngăn bàn ở nhà rồi, khi nào em muốn anh đều có thể mang đến cho em xem." Huang Renjun không hề nghi ngờ, cậu cũng hiểu được nỗi khổ của anh cho nên chỉ cười nói không cần.

Huang Renjun không nói cho Lee Minhyung biết mình cũng sẽ đến tiệc sinh nhật của Chenle, cậu không muốn bí mật Na Jaemin dày công chuẩn bị lại bị lộ từ mình cho nên luôn rất kín miệng.

Đúng bảy giờ Huang Renjun có mặt ở nhà Na Jaemin, sau đó đi cùng xe với cậu ấy đến nhà Chenle.

Trên xe, hai người cũng không nói gì với nhau, Renjun nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài cũng dần đỏ lên rồi.

Na Jaemin nhìn cậu, ánh mắt vô tình chạm đến cổ tay, nơi đó đang có một chiếc vòng dây đỏ mặt cáo nhỏ. Ánh mắt cậu ấy từ ngạc nhiên sau đó chuyển đến giận dữ, cuối cùng dừng lại ở hàng mi của Renjun rồi biến thành đau lòng.

Đến nhà Chenle, người đón là quản gia, không biết hai người họ nói gì, Na Jaemin đẫn cậu đến một căn phòng thông với phòng nơi tổ chức tiệc, bảo cậu ngồi chờ là được. Sau đó người giúp việc đẩy một xe đẩy bánh kem và bên dưới là hộp quà lớn được gói cẩn thận.

"Cậu nhờ tôi đẩy chiếc xe này ra ngoài?" Renjun không hiểu được mạch não của người này bị cái gì, chuyện này không phải để người giúp việc làm là được sao?

"Cậu không hiểu rồi, Renjun là điều bất ngờ trong bữa tiệc hôm nay mà. Chenle nó thích cậu lắm, có cậu xuất hiện không phải là điều bất ngờ với nó sao?"

Huang Renjun chịu thua với logic của Na Jaemin rồi. Không hiểu người này nhìn từ góc độ nào mà thấy Chenle thích cậu, dù sao cũng đã đến đây rồi, không lẽ bây giờ lại ra về, khách bên ngoài cũng khá đông rồi.

Cũng chỉ là đẩy bánh kem thôi không phải sao, cậu làm được.

Na Jaemin nắm lấy bàn tay của Renjun, cậu giật lại, không hiểu cậu ta lại muốn làm gì. Jaemin không nổi giận, chỉ nhìn cậu cười một cái rồi rời đi.

Chủ nhân bữa tiệc xuất hiện, mọi người rôm rả hơn, liên tục nói chuyện với cậu ấy. Thật ra bữa tiệc không đông lắm, chắc chỉ có bạn bè thân thiết của cậu ấy mà thôi.

Huang Renjun nhìn thấy Lee Minhyung xuất hiện rồi, không hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy chộn rộn khó chịu, cảm giác như có một thứ gì đó không lành sắp xảy ra.

Mọi người ngồi vào bàn tiệc, không khí vẫn đang nói chuyện rất rôm rả, chủ yếu là xoay quanh nhân vật chính của ngày hôm nay.

"Hôm nay Huang Renjun không đến sao?" Lee Jeno bỗng dưng nhắc đến cậu khiến Renjun ngồi bên trong giật thót cả người, may là nơi này có thể nhìn rõ bên ngoài nhưng không ai để ý phía này, cậu vẫn không bị phát hiện.

"Hả? À em không có mời anh ấy."

"Vậy sao, thấy cậu ấy hay đến phòng hội học sinh, anh tưởng là tìm em chứ, hai người cùng trong đội văn nghệ mà."

Zhong Chenle thật sự tin lời Na Jaemin nói, rằng Lee Minhyung không thích Huang Renjun cho nên liếc sang nhìn anh, người nọ vẫn ngồi rất thản nhiên nhìn mọi người.

"Bình thường không phải anh Minhyung ở lại phòng hội trễ nhất sao? Không lẽ là nối lại tình xưa rồi." Lần này là Na Jaemin, một câu bông đùa như vậy thôi lại khiến không khí lập tức lạnh đi nhiều. Mọi người đều biết Lee Minhyung trước đây quả thật cảm thấy Huang Renjun rất phiền.

"Na Jaemin, cẩn thận lời nói một chút." Lee Minhyung không giận, chỉ lên tiếng để hòa hoãn không khí lại.

"Nói anh không có gì với cậu ta cũng hơi lạ đấy, mỗi ngày đều xuất hiện ở phòng hội, không tìm anh thì tìm ai đây." Lee Jeno quả thật không có ý định bỏ qua chuyện này, tiếp tục hướng Lee Minhyung nói.

"Anh và Huang Renjun không có gì hết." Mặc dù cậu hiểu Lee Minhyung phải giữ bí mật chuyện này nhưng mà khi nghe anh nói như vậy trong lòng cậu cũng tràn ngập đau khổ, Renjun đưa tay giữ lấy ngực mình.

"Vậy sao? Lời này cũng quá khó tin rồi." Na Jaemin nói, còn đưa khủy tay đẩy người bên cạnh mình, người nọ thấy vậy cũng không muốn làm phật ý cậu cho nên chỉ cười giả lã một tiếng.

Lúc này sắc mặt của Lee Minhyung đã tệ lắm rồi, trong lòng anh đang rất khó chịu, cả Na Jaemin và Lee Jeno đều công kích mình khiến Lee Minhyung dần mất bình tĩnh.

"Loại người như Huang Renjun tôi muốn tìm ở đâu chả có, cớ gì phải chọn cậu ta, phiền phức. Mà nếu có quen đi chăng nữa, cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, Na Jaemin cậu cần gì phải vội vã xác minh như vậy."

Nói rồi Lee Minhyung quay sang hôn bạn nữ ngồi kế bên mình, người kia ban đầu cũng hơi giật mình nhưng cũng thuận theo, sau đó còn kéo nụ hôn càng sâu hơn.

Na Jaemin không ngờ anh ta lại làm đến mức này, lập tức quay đầu về hướng Huang Renjun nhìn, nhưng quả thật từ chỗ bọn họ không thể nào nhìn vào bên trong căn phòng đó được.

Lee Jeno cũng nhìn về hướng đó, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt. Zhong Chenle chán ghét nhìn hai người đang hôn nhau, sau đó lại nhìn về hướng Na Jaemin, thấy anh đang nhìn một chỗ khác, bởi vì ngược hướng cho nên không thấy được biểu cảm. Cậu tự hỏi anh ấy nhìn cái gì bên đó, không phải đặc sắc đang ở bên đây sao.

"Lee Minhyung, anh điên rồi sao?" Lee Jeno tức giận đập bàn, Lee Minhyung đang dùng khăn tay lau miệng mình, bạn nữ bên cạnh cũng ngượng ngùng vén tóc của mình.

"Là hai người các cậu không tin tôi.

Na Jaemin cũng đứng dậy, mọi người trong bàn lập tức hít một ngụm khí lạnh, hiện tại khuôn mặt của hai người đó đã đen lắm rồi. Sợ chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng làm kích ngòi nổ bom.

Na Jaemin quay đầu đi đến căn phòng đó, bên trong đã không còn ai, Huang Renjun đã đi rồi. Lee Jeno cũng chạy đến, nhìn bên trong không có ai liền nhìn Na Jaemin.

"Cậu ấy đâu rồi?"

"Chắc là về trước rồi, chỉ mong cậu ấy không nhìn thấy cảnh ban nãy."

Bất ngờ của bọn họ dành cho Renjun vô tình lại khiến mọi chuyện vượt tầm kiểm soát rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip