Chương 27: Ba mẹ em đâu?


Lee Minhyung sau khi trả lời mọi câu hỏi của phóng viên về việc của ba mình, anh quay lại bệnh viện thăm Renjun.

Cậu đã tỉnh lại, hình như còn hơi mệt mỏi nên chỉ nằm đó không nói gì. Thấy có người đi vào liền ngồi dậy, lại khiến bản thân choáng váng một trận. Lee Minhyung tiến đến đỡ lấy cậu nằm xuống, Renjun nắm lấy cánh tay anh.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lee Minhyung không trả lời, anh cầm lấy tay cậu để vào trong chăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh. "Đợi em khỏe lại rồi anh sẽ nói cho em biết."

Huang Renjun không hiểu gì, cứ luôn nhìn anh, "Em khỏe rồi, anh mau nói đi."

Minhyung thở dài, thấy nước trên bình đã cạn cho nên bấm chuông gọi y tá vào thay cho cậu. Huang Renjun lúc này mới im lặng để y tá thay nước biển cho mình.

"Ba mẹ em đâu?" Huang Renjun nghịch ngón tay của mình, cậu không nhìn anh nữa. Lee Minhyung đau lòng đứa nhỏ của mình, nắm lấy tay cậu hôn lên.

"Renjun, từ nay về sau anh sẽ chăm sóc cho em. Ba mẹ em đêm qua, đã không qua khỏi rồi."

Huang Renjun trợn tròn mắt, đôi mắt long lanh ầng ật nước, cậu chớp mắt một cái, nước mắt lập tức rơi xuống. Renjun giật tay ra khỏi anh, toang tung chăn bước xuống giường.

Lee Minhyung nhanh chóng bắt cậu lại, ôm lấy cậu từ phía sau, Renjun cố vùng vẫy nhưng không được. Sau đó cậu khóc nấc lên, luôn miệng gọi ba mẹ. Lee Minhyung không nói gì, chỉ cường ngạnh ép cậu nằm lại giường.

"Em nằm yên cho anh, ba mẹ em chết rồi. Huang Renjun, em phải vì họ mà sống, họ đã cố cứu mạng em."

Huang Renjun không vùng vẫy nữa mà nhìn Lee Minhyung đang đè trên người mình, nước mắt cậu lăn dài trên khóe mắt. Minhyung đau lòng ôm lấy cậu, Renjun im lặng rơi nước mắt mà không nói lời nào.

Dỗ cho cậu ngủ xong thì Lee Minhyung ngồi xuống sofa bên cạnh, lấy điện thoại ra đọc tin nhắn là Lee Jeno gửi đến. 'Mọi chuyện đã an bài xong rồi.'

Lee Minhyung bấm điện thoại gọi cho người của mình, nói bọn họ an bài tang lễ cho ba người bọn họ sau đó nhìn cậu nằm ngủ trên giường. Anh đi đến sờ tóc cậu, mái tóc bị rối tung được anh vuốt lại đàng hoàng. Bỗng dưng Huang Renjun mở mắt ra nhìn anh, Lee Minhyung có chút giật mình nhưng sau đó chỉ mỉm cười với cậu.

"Không buồn ngủ sao?"

"Sau này anh sẽ chăm sóc cho em sao?"

Lee Minhyung hôn lên trán cậu, sau đó cúi thấp người bên tai cậu thì thầm. "Từ bây giờ anh sẽ là gia đình của em."

Huang Renjun muốn đến đám tang của ba mẹ mình nhưng không có sự cho phép của Lee Minhyung, bảo an không để cậu rời khỏi phòng bệnh nửa bước.

Chiều hôm ấy, Lee Minhyung đến thăm cậu, một thân quần tây áo sơ mi nhưng sắc mặt anh ta vô cùng tệ. Huang Renjun không biết có chuyện gì đã xảy ra cho nên chỉ ngồi im nhìn anh gọt trái cây cho mình.

"Em có thể giúp anh một chuyện không?"

"Sau khi hoàn thành em có thể đến gặp ba mẹ được không?"

Lee Minhyung hơi run tay nhưng cuối cùng vẫn đồng ý thỏa hiệp với cậu, Huang Renjun không biết anh ta còn cần gì ở mình, nhưng cậu chọn im lặng đi theo anh ta đến một phòng bệnh khác ở tầng cao hơn.

Bên trong có một người phụ nữ bị tiêm rất nhiều dây truyền vào người, hơi thở thoi thóp như không còn kéo dài được lâu. Renjun bước vào nhìn thấy cảnh đó liền muốn quay đầu ra ngoài, cậu hoảng sợ bám lấy cánh tay Minhyung.

"Đây là mẹ anh."

"Bác gái bị làm sao vậy?"

"Renjun, em có thể giúp anh được không, hiến một quả thận cho mẹ anh." Huang Renjun không thể tin được lời anh ta nói, cậu nhìn sang Lee Minhyung, anh ta vẫn đang chăm chú nhìn mẹ mình không chớp mắt.

Bàn tay đang nắm lấy cánh tay anh ta của cậu buông lỏng, Huang Renjun nhìn người phụ nữ sắp lìa xa cõi đời kia, hình ảnh đó quá đỗi quen thuộc, giống hệt như trong giấc mơ cậu nhìn thấy mẹ mình. Trái tim Renjun đau đớn, càng đau hơn khi bây giờ người mà cậu hận nhất đang yêu cầu cậu hy sinh mạng sống để cứu lấy mẹ anh ta.

" Cho em thời gian suy nghĩ."

Renjun ngồi trên giường bệnh, cậu nắm chặt lấy mền trong tay, cắn răng vào môi dưới. Từng dòng suy nghĩ khiến cậu mệt mỏi đến mức không thể mở mắt lên được.

Cửa phòng bệnh một lần nữa được mở ra, người đến là Na Jaemin, dáng vẻ hấp tấp như có chuyện nguy cấp.

"Renjun, cậu muốn hiến thận cho bà Lee?" Na Jaemin đứng bên cửa nhìn cậu ngồi trên giường, không tin nổi nói một câu.

Huang Renjun không biết nên trả lời thế nào, cậu không thể quyết định được, môi mở ra lại đóng vào. Na Jaemin đi đến bên giường bệnh của cậu, quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay cậu.

"Đừng làm vậy mà Renjun, nếu cậu có mệnh hệ gì, tớ..." Nói đến đó, giọng Jaemin đã run rẩy không thể tiếp tục, Renjun nhìn mà ngây ngẩng.

Thì ra trên cuộc đời này vẫn còn người thương tiếc cho cậu.

"Jaemin, tớ có một chuyện muốn cậu làm giúp tớ."

"Chuyện gì, Renjun nói đi, tớ sẽ giúp cậu."

"Dùng danh nghĩa của cậu, giúp anh Minhyung được không?"

Na Jaemin ngẩng đầu nhìn cậu, Huang Renjun chỉ im lặng không biểu hiện gì ra ngoài. Jaemin đau lòng, đến giờ phút này, cậu cũng chỉ nghĩ cho anh ta.

Nhưng đã hứa với cậu, Jaemin sẽ không nuốt lời, cậu ấy gật đầu, lại nhìn thấy Renjun cười với mình.

"Cảm ơn cậu."

Huang Renjun nghiêng người ôm Jaemin, cậu cũng ôm đáp lại. Hai người cứ ôm nhau như thế đến tận khi Lee Minhyung quay lại.

Đêm ấy Na Jaemin ở bên cậu cả đêm, nhưng giọt nước mắt ấy không khiến Renjun thay đổi suy nghĩ của mình. Cậu vẫn quyết định sẽ hiến thận cho người phụ nữ ấy, lúc đưa ra đáp án, ánh mắt Lee Minhyung nhìn cậu liền thay đổi.

Huang Renjun nhìn thấy điều đó trong lòng cậu thầm tính toán. Ngày lên bàn mổ đến nhanh hơn cậu tưởng, bọn họ còn không làm xét nghiệm về độ thích hợp.

Renjun nằm trên giường, nhìn Lee Minhyung đang đứng bên cạnh. "Nếu có nguy hiểm gì thì sao?"

"Không sao, em đừng lo, bác sĩ này là người có kinh nghiệm nhất anh tìm được. Hai người sẽ được an toàn."

Huang Renjun không nói gì, cậu quay đầu đi, lại nhìn thấy Na Jaemin đứng bên kia nhìn cậu. Renjun nhìn người nọ, vẫn luôn lo lắng cho cậu như vậy, người duy nhất đang thương tiếc cho cậu. Renjun nở một nụ cười với Jaemin, nhìn vô cùng khó coi, khiến cậu ấy quay đầu đi chỗ khác.

Cuộc phẫu thuật này có nhiều nguy hiểm, kéo dài lâu. Bên ngoài Lee Minhyung và Na Jaemin ngồi đợi cậu, hai người đều ngồi trên ghế không nói gì.

Giữa chừng lại có biến cố, Renjun mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, cuộc phẫu thuật phải tạm hoãn để cấp cứu cho cậu.

Na Jaemin ngồi như người mất hồn bên ngoài, cậu ấy không ngừng cầu nguyện cho Renjun, Lee Minhyung chỉ thẫn thờ ngồi trên ghế không phản ứng.

Hai người không nói với nhau câu nào, đến tận mấy tiếng sau đó, phòng phẫu thuật tắt đèn, hai giường bệnh được đẩy ra, cuộc phẫu thuật đã thành công, không có thương vong nào cả.

Lee Minhyung cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Na Jaemin đứng bên cạnh liếc nhìn anh ta rồi đi theo Renjun vào phòng hồi sức. Minhyung sau khi xem mẹ xong thì đến chỗ Renjun, cậu còn rất lâu mới tỉnh, chỉ có Jaemin đứng bên ngoài chờ.

"Tại sao lại làm vậy với cậu ấy?"

"Là em ấy tự nguyện."

Na Jaemin biết rất rõ, đây là Renjun tự nguyện nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận nó. Nhìn người mình yêu vì yêu người khác mà trả giá nhiều như vậy, Jaemin khốn khổ đến tột cùng.

Người duy nhất thương xót cho cậu, cũng là người duy nhất rơi nước mắt vì cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip