ba

chiếc xe dừng lại trước trụ sở hanwha life esports, một tòa nhà mang phong cách hiện đại với những đường nét sắc sảo, không quá khác biệt so với trụ sở t1 nhưng vẫn khiến minseok có chút lạ lẫm. ánh đèn buổi tối hắt xuống, phản chiếu lên mặt kính của tòa nhà, tạo nên một thứ ánh sáng dịu nhẹ, tĩnh lặng nhưng lại mang đến một cảm giác mới mẻ lạ thường.

em hít sâu một hơi trước khi bước xuống xe, ngón tay vô thức siết chặt quai túi. đây không phải lần đầu em đến gaming house của một đội tuyển khác, nhưng lần này lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

han wangho nghiêng đầu nhìn em, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng. anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng em, giọng điềm tĩnh mà trấn an.

“đừng căng thẳng. mọi người đang đợi em bên trong đấy.”

minseok cắn môi, đôi mắt dao động một chút, nhưng rồi vẫn chậm rãi gật đầu. “vâng.”

khi bước tới trước cánh cửa, em còn chưa kịp đưa tay lên nắm lấy tay nắm cửa thì bên trong đã vang lên một loạt tiếng bước chân chạy rầm rập. chưa kịp định thần, cánh cửa đã bật mở, và ngay sau đó, một bóng dáng to lớn lao thẳng vào người em.

"minseokie!! cuối cùng anh cũng đến rồi!!"

choi wooje— đứa nhỏ đáng yêu của em—lao tới như một con cún nhỏ tìm được chủ, hai tay ôm chặt lấy em mà dụi dụi đầy phấn khích. ánh mắt cậu sáng rỡ như thể đã chờ giây phút này từ rất lâu.

minseok hơi loạng choạng, nhưng nhanh chóng lấy lại thăng bằng. em bật cười, đưa tay xoa đầu cậu nhóc. "wooje! từ từ nào! mới không gặp có mấy tháng thôi mà làm như xa nhau lâu lắm vậy."

"thì em nhớ anh mà!" wooje phụng phịu, vòng tay siết chặt hơn một chút.

minseok cười bất lực.

chưa kịp để em đáp lại, thêm hai người nữa cũng bước ra từ phòng luyện tập. kim geon-woo và park dohyeon trông thấy cảnh wooje bám dính em liền lập tức tiến đến.

"này, wooje, đừng có độc chiếm người mới của bọn anh chứ." kim geon-woo nhướn mày, giọng điệu đầy trêu chọc, rồi quay sang minseok, nở một nụ cười thiện cảm. "chào mừng đến với hle, minseok."

"hyung, em có cảm giác như vừa bán mình vậy á..." em nhỏ lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu chào. "cảm ơn anh ạ."

park dohyeon khoanh tay đứng một bên, mỉm cười trêu ghẹo. "giờ em chính thức là gấu bông của cả đội rồi, chuẩn bị tinh thần đi."

"gấu... gấu bông?" em chớp mắt.

"ừ, từ giờ em là gấu bông của bọn anh." yoo hwan-joong – người nãy giờ vẫn đứng quan sát, cuối cùng cũng lên tiếng. "cả đội quyết định rồi."

"cái gì mà quyết định..." minseok méo mặt. "ai cho phép chứ?"

"anh." một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía sau.

han wangho khoanh tay đứng đó, lên tiếng đầy nghiêm túc nhưng ánh mắt lại ánh lên ý cười. "anh là đội trưởng, nên có quyền."

minseok: "..."

wooje vẫn bám dính không buông, còn ngước lên hỏi với giọng đầy mong đợi. "hyung, hôm nay chúng ta ăn gì thế? ăn gà nhé!"

geon-woo nghe vậy liền bật cười. "wooje, đừng ép minseok phải chiều theo khẩu vị của em ngay ngày đầu tiên chứ. để minseok quyết định đi."

"gì chứ, em thích gà mà..." wooje lẩm bẩm, vẻ mặt đầy ấm ức.

minseok nhìn mọi người một lượt, rồi khẽ bật cười. bầu không khí này... thật ra không tệ chút nào.

"thế thì..." em nghiêng đầu suy nghĩ. "gà cũng được. nhưng thêm cả tokbokki nhé?"

wooje lập tức sáng mắt, còn dohyeon bật cười, vỗ nhẹ lên đầu em. "được thôi. vậy để anh gọi món."

cả đội hào hứng kéo nhau vào bên trong, tiếp tục trêu chọc em nhỏ không ngừng.

minseok nhận ra, có lẽ quãng thời gian ở hle này sẽ không hề tệ như em nghĩ ban đầu.

---

tối hôm đó

ryu minseok ngồi vắt vẻo trên ghế sofa trong gaming house của hle, tay ôm chặt một con gấu bông màu xanh da trời mà han wangho đã cho người đi mua về. em nhỏ nhấn nhấn gấu bông vài lần, cảm thấy không mềm bằng con cũ ở t1, nhưng đành chấp nhận số phận.

"thích không?" han wangho từ bên cạnh cất giọng, nhìn em nhỏ với vẻ thích thú.

"cũng được ạ..." minseok ấn ấn cái tai của gấu bông, chu môi. "nhưng không giống con cũ của em lắm."

"chà, tiêu chuẩn cao thật." wangho bật cười, gác tay lên thành ghế, nhìn em. "thôi được rồi, mai anh cho người tìm con nào giống nhất có thể."

"thật không ạ?" mắt em sáng rỡ.

"thật, nhưng đổi lại, tối nay em phải ăn đủ hai bát cơm."

minseok bĩu môi nhưng cũng gật đầu.

đúng lúc đó, từ trên cầu thang, một bóng người lao xuống như cơn lốc.

"anh minseok!"

choi wooje vừa thấy em nhỏ ngồi sofa liền lập tức phóng tới, ôm chầm lấy minseok một cách tự nhiên. "tối nay ăn gì vậy anh? em đói quá rồi!!"

"wooje!" minseok suýt nữa thì bị đè bẹp bởi nhóc út của đội, loạng choạng một chút mới giữ vững gấu bông trong tay. "chưa ăn mà đã hết sức rồi hả?"

"thì tại em đói mà." wooje ngẩng mặt lên, mắt long lanh đầy mong chờ.

phía sau, yoo hwan-joong khoanh tay đứng nhìn, lắc đầu cười. "wooje, em có thể chờ thêm năm phút được không?"

"em không chắc..." wooje kéo dài giọng, ôm minseok chặt hơn.

"để anh xách nó đi luôn cho nhanh." hwan-joong bước tới, nắm cổ áo wooje lôi dậy, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

cả phòng vang lên tiếng cười giòn giã. minseok ôm gấu bông, nhìn mọi người một lượt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.

một chương mới đã bắt đầu, và có vẻ như… nó sẽ không tệ chút nào.

buổi tối đầu tiên ở gaming house của hle trôi qua trong không khí nhộn nhịp và đầy tiếng cười. sau khi bữa ăn kết thúc, minseok cùng mọi người quây quần trong phòng sinh hoạt chung để xem lại một số trận đấu gần đây của các đội lck. mặc dù mục đích chính là để phân tích chiến thuật, nhưng với sự có mặt của choi wooje, mọi thứ nhanh chóng biến thành một buổi xem giải đấu kết hợp trò chuyện linh tinh.

"này, wooje, tập trung chút đi!" yoo hwan-joong lườm cậu nhóc đang nằm bò trên ghế, tay còn không ngừng nghịch tóc của minseok. "chúng ta đang phân tích trận đấu chứ không phải xem phim hoạt hình."

wooje phụng phịu, thu tay lại nhưng vẫn ôm chặt minseok như gấu bông. "em vẫn đang xem mà!"

han wangho lắc đầu cười, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía minseok. em nhỏ từ lúc đến đây vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập, nhưng ít nhất thì bầu không khí này khiến em thoải mái hơn.

"minseok, em thấy sao?" wangho cất giọng hỏi, khiến em nhỏ đang tập trung vào màn hình giật mình.

"ơ… dạ?" minseok chớp mắt, nhanh chóng ngồi thẳng dậy. "anh đang hỏi về trận đấu này ạ?"

"ừ, nhận xét của em về macro của kt trong trận này đi."

minseok nhìn lại màn hình một lát, rồi chậm rãi lên tiếng. "em nghĩ kt đã kiểm soát rồng tốt hơn so với t1 trong giai đoạn giữa trận, nhưng họ lại hơi bị động khi snowball lợi thế. lối chơi của họ phụ thuộc quá nhiều vào việc giành chiến thắng trong giao tranh tổng thay vì tận dụng lợi thế để đẩy mạnh áp lực lên các đường."

han wangho gật gù. "ừ, khá chuẩn. vậy theo em, nếu t1 muốn khắc chế họ thì nên làm gì?"

minseok nghiêng đầu suy nghĩ. "em nghĩ là cần đánh vào điểm yếu về tầm nhìn của họ. kt thường xuyên bỏ qua việc cắm mắt ở rừng đối phương khi có lợi thế, nên nếu t1 chơi chủ động hơn ở khu vực đó, họ có thể tạo ra những tình huống bắt lẻ để đảo ngược thế trận."

wangho bật cười. "tốt lắm. không hổ danh là tuyển thủ support hàng đầu của lck."

"ưm…" minseok đỏ mặt, cúi đầu gãi gãi má. "cũng không hẳn đâu ạ…"

wooje bên cạnh lập tức nắm tay minseok lắc lắc. "đừng khiêm tốn thế chứ, minseokie! anh giỏi thật mà!"

"đúng đó, đừng có tự hạ thấp mình." kim geon-woo cũng thêm vào, nở một nụ cười cổ vũ.

"vâng… em cảm ơn mọi người." minseok mỉm cười, cảm giác có gì đó ấm áp len lỏi trong lòng. có lẽ, em không cần phải quá lo lắng về việc hòa nhập với môi trường mới này nữa.

---

đêm muộn

sau khi buổi phân tích kết thúc, mọi người lần lượt quay trở về phòng mình để nghỉ ngơi. minseok cũng được xếp một phòng riêng trong gaming house, nằm ngay cạnh phòng của han wangho và choi wooje.

em nhỏ ngồi trên giường, ôm gấu bông trong tay, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

một ngày trôi qua thật nhanh. sáng nay em vẫn còn ở t1, vậy mà giờ đã ở đây rồi. cảm giác xa lạ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng có lẽ, nó cũng không khó chịu như em tưởng.

đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa khe khẽ.

"minseok, em ngủ chưa?"

là giọng của han wangho.

em nhỏ vội vàng đặt gấu bông sang một bên, rồi bước đến mở cửa. "dạ chưa ạ. có chuyện gì không anh?"

wangho đứng ngoài cửa, trên tay cầm một cốc sữa nóng. "anh đoán em vẫn chưa quen với chỗ mới nên mang cái này cho em."

minseok chớp mắt, rồi khẽ cười. "cảm ơn anh." em đón lấy cốc sữa, hơi ấm từ cốc lan tỏa qua lòng bàn tay, khiến em cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

wangho nhìn em một lát, rồi dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu em. "ngủ ngon nhé, minseok."

"vâng, anh cũng ngủ ngon ạ."

sau khi wangho rời đi, minseok trở lại giường, nhấp một ngụm sữa rồi kéo chăn trùm kín người. em vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thì bất chợt, màn hình điện thoại lại sáng lên, rung nhẹ báo hiệu có tin nhắn mới. ánh sáng từ màn hình hắt lên trần nhà trong căn phòng tối, thu hút ánh nhìn của em.

với tay lấy điện thoại, em lướt mắt nhìn qua màn hình—là tin nhắn từ nhóm chat chung của đội. tim em khẽ rung động. dù vừa nhắn tin xong không lâu, vậy mà mọi người vẫn còn muốn nói chuyện với em sao? có lẽ họ vẫn chưa ngủ, hoặc có người nào đó đột nhiên nhớ ra điều gì quan trọng cần nói.

em mở khóa điện thoại, kéo xuống để xem tin nhắn mới nhất. từng dòng chữ quen thuộc hiện lên trước mắt, và em không nhịn được mà mỉm cười.

t1_hwaiting!


onr_mhjun

minseok ơi, bạn có ổn không? có nhớ tớ không? bên đó có bắt nạt bạn không? có ai dám bắt nạt bạn không??

alo alo trả lời đi đừng có đọc xong lờ mình nha!!!

nếu nhớ tớ thì nói đi nè!!!

gumabearlmh_
im lặng chút đi trời, làm như minseok mới đi lính nghĩa vụ không bằng."

onr_mhjun

cậu bớt nói đi lee minhyung, ai là người cả ngày nay than vãn với tôi rằng nhớ minseok hả? giờ còn bày đặt chê tôi nữa!

gumabearlmh_

ê ê mình nhắc bạn moon hyeonjun!

ai than vãn chứ, mình chỉ nói là không quen khi không có minseok thôi!!

onr_mhjun

à à đúng rồi, nói đúng hơn là ‘chết tiệt, mình nhớ minseok quá, sao support của mình lại bị đổi sang đội khác vậy trời’ nhỉ??

gumabearlmh_

cậu đúng là đồ phản bội, lúc đó tôi chỉ lỡ miệng thôi mà!!!

onr_mhjun

còn không chịu nhận!!

gumabearlmh

cậu muốn đánh nhau đấy à moon hyeonjun??

choi_doran

hai đứa này đừng có ồn ào nữa, trời tối rồi đó. minseok, em có ổn không?

rms_keria

ㅋㅋ… em ổn mà, mọi người đừng lo.

gumabearlmh

thật không đó? không bị ai làm khó chứ?

rms_keria

không có đâu mà, tớ đang thích nghi dần với môi trường mới nè.


onr_mhjun

thích nghi dần? vậy là vẫn chưa quen đúng không? bạn cứ nói thẳng đi, tớ sẽ bắt cóc bạn về ngay!

choi_doran

đừng có làm bậy vậy chứ hyeonjun…

faker_lsh

minseok, nếu có chuyện gì thì cứ nhắn cho anh nhé. bên đó có ổn không?

rms_keria

em ổn mà anh, mọi người ở đây đều rất tốt với em. mọi người đừng lo quá.

faker_lsh

vậy thì tốt. nhưng nếu có chuyện gì cứ nói với anh, đừng chịu đựng một mình, hiểu không?

rms_keria

vâng, em biết rồi.

faker_lsh

ngoan lắm. muộn rồi em mau ngủ đi.

rms_keria

vâng ạ ngủ ngon sanghyeok hyung, ngủ ngon mọi người.

onr_mhjun

được rồi, ngủ ngon, nhưng sáng mai nhớ nhắn tin cho tớ đó!

gumabearlmh

phải đó, nhớ kiểm tra điện thoại nha!

choi_doran

ngủ ngoan minseokie

rms_keria
vâng ạ!

minseok đặt điện thoại xuống, cuộn mình trong chăn, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. mặc dù xa nhà, nhưng vẫn có những người luôn quan tâm và lo lắng cho em. có lẽ, em sẽ ổn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip