chương 10

kim namjoon ôm lấy em đặt vào một góc nhỏ để tránh cho em bị ảnh hưởng giữa gã và hắn. nhưng jimin thì không nghĩ như vậy, chỉ trong giây lát hắn đã xuất hiện trước mặt gã vươn tay muốn đoạt em đi. gã trừng mắt phóng ra địch ý khiến hắn phải lùi ra sau vài bước, làn da trắng sứ như thạch cao ẩn hiện trong đêm tối. jimin không tiếng động phóng ra một câu thần chú trói buộc xung quanh namjoon

điều hắn cần làm bây giờ là khiến cho gã điên lên, như vậy mới có hy vọng chiến thắng được gã bởi vì hắn thừa biết hắn không phải là đối thủ của gã trong giây phút này

nhưng có lẽ ông trời không bao giờ cho hắn có cái cơ hội ấy, ngay lúc gã vừa thoát khỏi những cọng dây thừng trói buộc mình thì một thứ gì đó sắc nhọn cũng nằm gần kề ngay trái tim của hắn. jung hoseok đứng ngay sau lưng của hắn, đôi mắt màu đen lúc trước đã trở về hình dạng nguyên bản của nó là màu trà đầy lạnh lẽo. anh hướng con dao bằng bạc vào sát lồng ngực hắn rồi thì thầm thật khẽ

'trả giá? người phải trả giá là cậu đó jeon jimin, cậu đã gây ra quá nhiều nỗi đau cho jungkook rồi. và giờ cậu muốn tiếp tục đoạt em ấy đi sao?' - hoseok dường như gào lên khi nói ra câu cuối cùng

nhưng anh đã không hạ thủ vì phía bên ngoài, một nhóm người tầm bốn hay năm người gì đó lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua bóng đêm. tư thế ung dung tao nhã, mỗi bước chân đều toát lên sự cao quý. bọn họ xuyên qua bóng đêm tăm tối như những u hồn rồi dừng lại trước mặt kim namjoon, lấy tư thế cung kính nhất mà quỳ xuống chân gã. hắn biết đây là ai, đội vệ binh của gia tộc họ kim, những kẻ luôn thích cười nhạo trên niềm đau của người khác

'bắt jeon jimin mang về, nhốt lại trong ngục cho ta'

gã lạnh lẽo ra lệnh rồi ôm em quay lưng bước đi, lúc này anh mới thả lỏng mà buông con dao xuống khỏi người jimin. dùng tư thế nhanh nhất hắn lao đến bẻ gãy từng cái đầu một của năm người trong đội vệ binh. ngay lúc hoseok muốn đâm dao vào hắn thì jimin tung ra ba câu thần chú khiến trên người anh xuất hiện từng vết cắt ghê người. nhân cơ hội lũ ma cà rồng chưa kịp tái tạo lại thân thể của mình cùng một jung hoseok đang chật vật vì bị thương thì hắn nhanh chóng chạy trốn ra khỏi chỗ này

sức mạnh của jimin thiên về tốc độ và lẩn trốn, nên chỉ trong vài giây ngắn ngủi hắn đã biến mất không thấy bóng dáng. kể cả mùi của hắn cũng không thể tìm ra, tựa như hắn chưa từng xuất hiện ở nơi này bất kì lần nào vậy

hoseok ở một góc khuất không ai thấy âm thầm nở một nụ cười nhạt, biết hắn sẽ dùng cách này nên anh đã âm thầm đánh dấu theo dõi vào hắn. trừ khi anh giải trừ nó thì không ai có thể phát hiện ra được nó cả, đó là đặc quyền của một tử thần ở trong hội đồng phán xét

tôi vĩnh viễn ở đây để bảo hộ em, vì vậy cậu đừng mong chạm đến em ấy jeon jimin!

.....

hoseok's role

tôi đã lang thang trong những cơn mộng ảo cùng những ký ức bị jimin bóp méo rất lâu và đến khi tôi chợt tỉnh lại. tôi cảm thấy thật ghê tởm, tại sao tôi lại có thể gặp và chung sống với một tên ghê tởm đã giết tôi cơ chứ. cũng nhờ vậy mà trí nhớ bị giam cầm bao lâu mới thức tỉnh, tôi không giống như ma cà rồng sẽ tự khôi phục trong một khoảng thời gian nào đó. mà tôi phải bị tác động từ bên ngoài mới nhớ lại được, tôi nghĩ có lẽ là do giọng nói của em

em vẫn như vậy, vẫn mang một tâm hồn thuần khiết và một trái tim không bị vấy bẩn đến thế giới này. tôi không biết vì sao em lại không chết bởi những người nhảy xuống âm ngục sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này. một sợi tàn hồn cũng khó mà tìm thấy được nhưng em vẫn ở đây với tôi với một linh hồn nguyên vẹn đầy đủ. chỉ là em sớm đã không còn nhớ gì cả, lần này xem như tôi đã trải qua một trận tình kiếp vậy...

tôi đã rất nhớ em...nhớ đến điên cuồng...

có một thứ này chắc em không nhớ đâu nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, một mảnh ký ức vụn vỡ không còn nguyên vẹn về ngày đầu tôi gặp em!

hôm ấy là một ngày đẹp trời, tôi cùng cha ra ngoài luyện tập nhưng trong lúc bất cẩn tôi đã bị lạc trong một khu rừng xa lạ. tôi đi loanh quanh trong đó đến khi lạc vào một mảnh đất trồng đầy oải hương tím bát ngát. hương thơm dịu nhẹ vờn quanh cánh mũi của tôi, tôi nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ cách mảnh đất gần mấy chục bước chân. bên trong căn nhà vang ra tiếng cười nói rộn ràng, đánh liều tôi đi lại gõ nhẹ vào cửa mấy cái

cánh cửa mở ra, mùi gỗ mới sộc vào mũi tôi nhưng khiến tôi chú ý đến là người mở cửa. một đứa trẻ ước chừng bốn tuổi, làn da trắng nõn như trứng gà bóc, đôi mắt màu nâu to tròn cùng gương mặt phúng phính. đôi môi đỏ mọng hé mở ra hỏi tôi

'anh cần gì ạ?'

giọng nói của đứa trẻ ấy thật êm dịu in sâu vào tâm trí của tôi

'anh bị lạc không biết em...'

'nếu cậu bị lạc thì đi ra khỏi đây rồi đi thêm ba bước rồi rẽ phải, chỗ đó chính là chỗ cậu vừa ở cùng cha cậu!'

thật thô lỗ, tôi đã nghĩ vậy khi một đứa trẻ khác trông giống y hệt nhóc lúc nãy cắt ngang lời tôi. giờ tôi mới nhận ra đây là một cặp song sinh nhưng đứa trẻ thô lỗ kia lại có vẻ chín chắn và toát ra bá khí uy hiếp người khác hơn. tôi trừng mắt nhìn thằng nhóc thô lỗ đó rồi định quay lưng rời đi thì một bàn tay nhỏ nhắn đã níu áo tôi lại. đứa trẻ dễ thương mở cửa cho tôi vội nhét cái gì đó vào tay tôi rồi chạy vụt vào nhà sau đó cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt tôi

tiếng khiển trách cùng tiếng nói rụt rè bên trong căn nhà vang lên bên tai tôi, tôi vội nhìn xuống bàn tay của mình. một túi kẹo màu hồng nằm bên trong tay tôi, những viên kẹo xinh đẹp có phần hơi lấp lánh (tôi đã hoài nghi rằng nó có ăn được không đấy) lọt vào mắt tôi. cùng một mảnh da dê ố vàng không có chữ nào trên đó

tôi hơi khó hiểu, không viết gì trên đây sao lại đưa tôi?

rồi tôi theo lời chỉ dẫn của tên nhóc thô lỗ rời khỏi khu rừng, cha tôi đã rất lo lắng đứng đợi ở đó. khi thấy tôi ông vội hỏi thăm tôi và đầu óc tôi trở nên choáng váng khi nghe ông nói bên trong khu rừng ấy là những mảnh đất hoang khô cằn của động vật ăn thịt người. vậy căn nhà cùng mảnh đất oải hương ấy?

cùng lúc ấy, cảm giác ấm áp chạy dọc thân thể của tôi nó xuất phát từ lòng bàn tay vậy nên tôi vội vàng nhìn lại mảnh da dê. những dòng chữ ấm áp mà tinh tế được viết bằng mực hiện lên trên mảnh da dê. kèm theo đó là một chiếc nhẫn được tết bằng hoa oải hương, thoạt nhìn nó có vẻ sẽ đứt khi tôi đeo vào nhưng kỳ lạ là nó vẫn khá cứng cáp

"lần sau lại đến nhé! em mong là chúng ta sẽ làm bạn của nhau, hãy xem chiếc nhẫn ấy như một món quà gặp mặt

p/s: nếu anh lại đến thì hãy sờ nhẹ vào chiếc nhẫn nhé!"

nhìn từng dòng chữ xinh đẹp ấy khiến tôi vô thức mỉm cười, vội xoay người rời đi cùng cha. nhưng tôi không quên quay đầu nhìn lại khu rừng ấy, hình ảnh của căn nhà cùng mảnh đất oải hương như ẩn hiện trước mắt tôi. tôi chưa từng gặp một phù thủy sống bao giờ cả...

nhưng có lẽ tôi đã gặp được một phù thủy nhỏ quan trọng trong cuộc đời này của tôi...



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip