chương 6

'làm ơn, van cầu anh! buông tha tôi đi!'

tiếng nói non mềm mang theo sự bi thương khẩn cầu đầy yếu ớt. thiếu niên thân hình trắng gầy lấm lem máu tươi quỳ dưới mặt đất. đứng trên thiếu niên là một nam nhân sở hữu đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén. trong đôi mắt ấy là một sắc đỏ rực khát máu

nam nhân quỳ một chân xuống mặt đất lạnh lẽo, bàn tay thô ráp nâng cằm thiếu niên lên. đôi mắt đỏ rực mang theo lửa hận khó tan nhìn vào thiếu niên đầy quỷ dị. rồi gã cong môi bật cười đầy ghê rợn. gã vừa cười vừa ôm đầu thống khổ kêu la

'không không...đừng làm hại...jungkook...cứ để nó chết đi...không...chết đi...'

thiếu niên hoảng sợ nhìn nam nhân rồi lùi về phía sau. nam nhân vẫn cứ như vậy điên điên dại dại ôm đầu thống khổ kêu la. giống như một chiếc máy ghi âm cũ kỹ vậy. nam nhân cứ lặp đi lặp lại lời nói ấy trong nơi phòng giam âm u này, như một chiếc máy hỏng kêu la

jung hoseok vội bừng tỉnh trong chút tàn dư sót lại của cơn ác mộng. hơi thở anh dồn dập gấp gáp và đầy mệt mỏi. bên ngoài, trời vẫn chưa được sáng lắm. nhưng anh đã nghe tiếng lục đục phát ra từ nhà bếp. anh cảm thấy khuôn miệng mình đắng nghét

nên đứng dậy bước vào trong bếp, bên trong jungkook đang pha sữa tươi cho buổi sáng. gò má mềm mại của em ửng hồng vì cái lạnh. đôi mắt to tròn hơi hơi sưng lên nhè nhẹ

'chào buổi sáng jungkook!'

đôi bàn tay của em hơi khựng lại rồi ngừng hẳn, em quay sang mỉm cười nhẹ với anh. đôi mắt to tròn trở nên long lanh bởi chút nước còn đọng trên khóe mi

'chào buổi sáng anh hoseok, anh muốn uống sữa không ạ?'

em mỉm cười ngọt ngào đưa ly sữa đến chỗ anh, ngay khi hoseok vươn tay muốn nhận lấy thì có một bàn tay to lớn đưa ra nắm chặt lấy cổ tay gầy yếu của jungkook. và ly sữa rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh vụn, phản chiếu lại gương mặt chứa đầy giận dữ của jeon jimin. em hoảng sợ trước gương mặt giận dữ của hắn, trước khi anh kịp nói gì thì jimin đã lôi em ra bên ngoài

'jimin...minie...anh...'

giọng nói của em mang theo sự hoảng sợ tột cùng, lời nói của em bị cắt đứt giữa chừng khi hắn ấn đôi môi lạnh lẽo của mình lên đôi môi ngọt ngào của em. những giọt nước mắt của em chậm rãi rơi xuống len lỏi vào trong nụ hôn của cả hai. em rất sợ, sợ khi jimin hung hăng như vậy. hắn đối với em luôn luôn là dịu dàng cưng chiều hết mực, chưa bao giờ thô bạo với em như vậy

mặn...những giọt nước mắt mặn chát hòa cùng nụ hôn của hắn và em...

hoseok đã chứng kiến hết mọi chuyện, vì sợ jungkook sẽ bị mắng nên anh đã đi theo. không ngờ lại thấy một màn như vậy, thậm chí còn nhận được một ánh mắt khiêu khích từ jimin. anh không hiểu tại sao, nhưng trái tim của anh điên cuồng kêu gào. và theo bản năng, anh đã lao đến nắm vai jimin kéo ra khỏi người em. sau đó đấm cho hắn một cú đau điếng

'anh...anh hoseok...'

anh kéo jungkook vào lòng mình và ôm siết lấy em, hoseok cảm nhận được con quỷ dữ trong lòng mình dường như thỏa mãn được phần nào vậy. cảm giác này dường như đã lâu rồi anh chưa cảm nhận được, giống như anh và jungkook từng làm như vậy rất rất nhiều lần

'cậu nghĩ mình là ai hả? mà dám xen vào tôi với jungkook?'

jimin chùi đi vệt máu ngay khóe miệng rồi lạnh lẽo hỏi

'tôi là ông nội của cậu đấy, đừng để jungkook bị lây nhiễm những thứ dơ bẩn của cậu, thứ không có não!'

hoseok chậm rãi nhả ra từng chữ rồi ôm em trở lại vào trong nhà, jungkook vẫn còn hoảng sợ nên úp mặt vào vai anh mà nức nở. riêng jimin thì vẫn ngồi ở bên ngoài...

để tôi xem anh còn tốt đẹp trong mắt của jungkook bao lâu nữa hả? thần chết jung hoseok? con chó trung thành của kim namjoon? kẻ đã chấp nhận quỳ dưới chân tôi mà cầu xin mạng sống!

.....

trải qua một buổi sáng đầy gay gắt của jimin và hoseok, em cũng đi tới chỗ làm của mình. hàng trái cây của dì marie

'jungkook, con bê thùng này vào kho nhé! sau đó con có thể về, cũng hơn bốn giờ chiều rồi. ở đây dì tự lo liệu được mà'

'vâng ạ!'

em mỉm cười ngọt đáp trả rồi đi đến bê một thùng táo đỏ mà dì marie đã chỉ rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ. ngay lúc đó có một bàn tay bịt miệng em lại jungkook và lôi em vào sâu bên trong con ngõ nhỏ

.....

'này, nghe nói đang xảy ra đại dịch phía tây thành phố đó!' - một cô gái trẻ cùng bạn cầm điện thoại lướt ngang qua yoongi đang ôm một bọc táo đỏ

phía sau gã là kim taehyung, anh ta đang khiêng mấy cái thùng giấy trong có vẻ nặng. dường như chú ý đến hai cô gái trẻ đang nói gì đó. bước chân của anh khựng lại rõ ràng, yoongi nhíu mi, nếu có đại dịch hẳn tin tức phải thông báo chứ?

'ừ đúng đó, nghe đâu là đại dịch zombie đó' - cô nàng bên cạnh đáp

'haha, thời nào rồi mà zombia với chả zombie...haha' - cô gái trẻ cầm điện thoại cười ha hả

min yoongi khiêu mi rồi tiếp tục bước đi, không tin tức là đúng rồi. hừ, lũ quan chức hẳn đang gom tiền cao chạy xa bay qua nước ngoài rồi cũng nên. đúng lúc đó một đứa nhỏ quần áo lấm lem chạy từ con hẻm nhỏ chạy ra

nó tông ầm vào yoongi khiến mấy quả táo rơi vương vãi ra đất, vừa mở miệng ra thì gã không thể hé ra câu nào. đứa trẻ lấm lem này là jungkook, gò má em lem luốc dính đầy dịch nhầy màu xanh gớm ghiếc. mặt mũi toàn bụi bẩn, tay chân khắp nơi đều trầy xước đầy máu

'sao thế này?' - gã vứt bọc táo vào người taehyung rồi nâng khuôn mặt em lên, jungkook run cầm cập

nước mắt em rơi lã chã trên khuôn mặt nhuốm đầy máu, dịch nhầy và bụi bẩn. jungkook cố bình tĩnh lại, giọng nói em run rẩy và những từ ngữ lộn xộn lên

'em...người giết...không...em vừa giết một người...không là...bie...zombie...em...'

'suỵt...'

gã đưa tay lên chặn đôi môi run rẩy của em lại, kim taehyung hít sâu một hơi. chậm rãi ra ám hiệu cho em và gã, đằng sau cả ba là một nhóm cảnh sát. yoongi im lặng đếm một, hai, ba...anh vứt mấy cái thùng vào nhóm cảnh sát. sau đó chạy đến ẵm ngang jungkook lên, cả hai song song chạy thẳng một đường về phía trước

đến một ngã tư thì tách ra, yoongi chạy theo hướng tây, taehyung chạy theo hướng đông. dòng người vội vã và đông đúc khiến taehyung vấp ngã rất nhiều lần. nhưng may mắn là anh đã cắt đuôi được bọn cảnh sát

cả hai núp vào một căn nhà bị bỏ hoang ở một chỗ nào đó trên phố deaji, em bấu chặt vạt áo của anh. những giọt máu tươi từ môi em nhỏ tí tách ra sàn, jungkook kéo taehyung ngồi sụp xuống đất. xé mảnh vải trên áo ra, em chậm rãi lau sạch máu trên người anh rồi băng bó một cách sơ sài

.....

jeon jimin đứng trên đỉnh tháp chuông tức giận nghiến răng, hắn rít từng từ ra khỏi kẽ răng

'nếu cô đã tới nước này thì đừng trách tôi kim hyena!'

chà, có lẽ hắn nên cắt đứt mạch ký ức đang khôi phục của jung hoseok và phong ấn lại ký ức của mấy kẻ khác rồi. giờ thì...

đi săn nào...

sumi: ai nha, kỳ thực tôi muốn đến sinh nhật joonie mới up lên. nhưng hiện tại tôi đang phân vân giữa cái này và chồng ngốc. cuối cùng chọn cái này vì lâu rồi tôi không cập nhật bộ này. sẵn đây hàn huyên chút nhỉ!

dạo này tôi đang xem anime lại, không biết có cô nào xem Trần Tình Lệnh chưa nhỉ? tôi đang chết mê chết mệt vì bộ đó, nhưng vẫn khá tiếc một chút. vì nút thắt của A Trừng và A Tiện chưa được gỡ bỏ. cũng buồn cho sư tỷ và Kim Tử Hiên

tôi khóc như mưa khi xem phim, đặc biệt là tập 16. khi Liên Hoa Ổ bị diệt, cảnh Giang Phong Miên ngã xuống sau đó là Tam Nương Ngu Tử Diên bật cười rồi cầm dao đâm vào tim mình rồi rút ra. nói thật tôi khóc đến ná thở

mà nếu nói Trạm chờ 13 năm vậy còn Trừng thì sao?

tôi cảm thấy Trừng đối với Tiện là chấp niệm, y lau chùi Trần Tình 13 năm. chờ người trở về 13 năm, cuối thì sao? ngày đó trong miếu quan âm y cảm thấy ra sao? khi Tiện nói 'thật xin lỗi, ta nuốt lời' rồi khi mọi việc xong xuôi. người cũng đã đi, y vẫn một mình

A Trừng giấu việc dẫn quân Ôn cẩu chạy đi tránh cho A Tiện bị bắt. A Tiện giấu A Trừng việc hắn moi đan cho y

cuối cùng thì nút thắt vẫn còn đó! chưa gỡ được!

nói chung phim hay, diễn viên đẹp thêm một dàn ost cực phẩm. nói thật thì đây là bộ phim đam mỹ đầu tiên tôi coi, mà cũng coi liền tù tì mấy ngày. vì nếu phim không vừa ý tôi sẽ bỏ giữa chừng hay là một ngày coi một, hai tập rồi ngưng

cơ mà xem bộ này xong đếc muốn coi phim gì khác nữa luôn ấy! các cô thì sao nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip