Chương 1: Đế vương

Tiếng sấm nổ vang cùng vài tia sét rạch ngang qua bầu trời đêm Thất tịch. Mây đen ùn ùn kéo đến che khuất ánh trăng, bóng tối nuốt chửng những luồng sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn khuya được thắp dọc theo con đường dẫn vào tẩm cung. Đêm Thất tịch mưa như trút nước, tiết lạnh của gió như thấm vào từng ngõ ngách trong cung điện. Ngoài trời gió bão là thế, nhưng trong tẩm cung của hoàng thượng - Sơn Vũ Đế Kim Thái Hanh lại là một mảnh xuân sắc nóng bỏng khôn cùng.

Nam nhân cao quý đứng trên vạn người dịu dàng cúi xuống hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nhân nhi trong lòng. Thiếu niên dưới thân nam nhân thở hổn hển, hai tay gầy nhỏ trắng ngần vòng qua cổ nam nhân, tùy ý để hắn dùng môi mơn trớn từng nơi trên khuôn mặt cậu. Kim Thái Hanh mỉm cười nhìn đầu nhỏ của tiểu nhân nhi đang dụi dụi làm nũng trong ngực hắn, trầm thấp gọi tên cậu:

- Tiểu Quốc Nhi.

Thiếu niên nghe thấy giọng nói của hắn, thẹn thùng ngẩng mặt lên nhìn nam nhân cao quý trước mặt, chất giọng trong trẻo như suối trong vì lúc nãy bị hắn lăn qua lộn lại quá lâu mà đã trở nên khàn đặc:

- Dạ, hoàng thượng...

Trời đất đảo lộn một phen, Chung Quốc đột nhiên bị hắn đè xuống long sàng, không nói không rằng mạnh bạo chiếm đoạt môi cậu, hắn dùng sức cắn mút đôi môi đỏ mọng, đưa đầu lưỡi vào trong khuấy đảo khuôn miệng nhỏ nhắn, bắt lấy cái lưỡi đang thẹn thùng trốn tránh, cùng nó dây dưa. Tính khí trong cơ thể cậu vừa mềm xuống đã cứng lên, trướng to thêm một vòng làm Chung Quốc hoảng sợ, vành mắt đỏ lên như thỏ con, hai tay nhỏ bé chống đỡ trước lồng ngực to lớn của nam nhân.

- Hoàng...ưm...

Rất lâu sau nam nhân mới rời khỏi đôi môi bị hắn cắn đến sưng đỏ, cúi đầu bên vành tai mềm mại đang run run, trầm thấp hỏi:

- Tiểu Quốc Nhi, em gọi trẫm là gì?

Chung Quốc giống như bị ngữ khí của hắn dọa sợ, ngây ngốc nhìn hắn một hồi, thấy trong con ngươi thăm thẳm của nam nhân vài tia nguy hiểm, mới vỡ lẽ là mình đã gọi nhầm, hai cánh tay gầy nhỏ siết chặt lấy cổ hắn, đem đầu vùi vào lồng ngực hắn mềm mại gọi:

- Hanh...

- Còn gì nữa?

- Tướng...tướng công.

Kim Thái Hanh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng của tiểu nhân nhi nhất nhất vùi vào ngực hắn không chịu ngẩng lên, mỉm cười hôn lên đỉnh đầu cậu, mái tóc đen mượt xõa xuống bờ vai trắng ngần khiến thân dưới của hắn bắt đầu rục rịch. Tiểu Quốc Nhi của hắn thật sự quá mê người. Cúi xuống hôn lên bờ vai đã chi chít những vết hồng, thấp thoáng còn có thể thấy cả vài dấu răng cắn trên làn da trắng nõn. Khi hoan ái, Kim Thái Hanh đặc biệt thích tạo mấy dấu hồng ngân nho nhỏ trên cơ thể Chung Quốc, da dẻ tiểu nhân nhi đặc biệt mềm mại, chỉ cần ấn nhẹ môi đã có thể hiện ra vài vết hồng hồng, mãi đến mấy hôm sau mới biến mất làm bảo bối của hắn khi ra ngoài lúc nào cũng thẹn thùng kéo cao xiêm y, nhất quyết không chịu nghe lời hắn bỏ xuống.

- Bảo bối, có mệt không?

Cái đầu nhỏ của Chung Quốc gật gật trong ngực hắn, cơ thể cậu đã mệt mỏi vì đêm nay Kim Thái Hanh đặc biệt muốn cậu rất nhiều lần, mi mắt không chống đỡ nổi mà lim dim như sắp sụp xuống, phần eo trở xuống đều mỏi, cậu rất muốn ngủ, nhưng tính khí to lớn của Thái Hanh trong cơ thể cậu từ lúc nãy chưa có dấu hiệu mềm xuống, Chung Quốc biết hắn đang nhẫn nhịn, hơi thở trầm đục phả lên cần cổ mảnh khảnh của cậu. Kim Thái Hanh đang tuổi sung mãn, hậu cung ba nghìn nay chỉ sủng mình cậu, chắc chắn hắn nhịn rất khổ cực, thân thể cậu mỗi lần hoan ái xong đều mất ba bốn ngày mới hồi phục được, ấy vậy mà hắn vẫn không triệu người khác thị tẩm. Nghĩ đến đây lại cảm thấy trong lòng thập phần khổ sở, nhịn không được trong lồng ngực hắn nức nở khóc lên.

Kim Thái Hanh bị tiếng khóc của tiểu nhân nhi làm cho giật mình một chút, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái của kẻ đứng đầu, dịu dàng nâng lên gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, không nói một lời trực tiếp phong bế đôi môi đang không ngừng bật ra những tiếng thút thít nho nhỏ, nhẹ nhàng hỏi giữa nụ hôn của hai người:

- Bảo bối, trẫm làm em đau sao?

- Không phải...ô...tướng công...tướng công...

Nhìn Chung Quốc vẫn khóc nức nở thốt ra những tiếng rời rạc, Kim Thái Hanh liền cảm thấy đau lòng, siết chặt vòng eo nhỏ nhắn, đem người lật lại dưới thân, cúi đầu hôn lên những dòng nước mắt của cậu, nói:

- Tiểu Quốc Nhi ngoan, em khóc trẫm liền đau lòng, nói cho trẫm biết có chuyện gì?

- Hức...tướng công...có phải...có phải Quốc Nhi rất vô dụng không? hức...

- Bảo bối, là người nào nói với em những lời này? - Đáy mắt đế vương liền trở nên thâm trầm. Lúc trước có vài phi tần nhân lúc không có hắn đã buông vài câu miệt thị Chung Quốc, hắn biết được liền hạ lệnh đánh đến gần chết, sau đó cắt lưỡi bọn họ, chặt đứt một tay rồi đuổi ra khỏi cung, từ đó không ai dám trước mặt Chung Quốc giễu võ giương oai nữa.

- Không phải...

Chung Quốc dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, lại tiếp tục nức nở chất vấn hắn:

- Có phải, người làm với Quốc Nhi rất chán không? Ô...tướng công...tướng công...hức

Kim Thái Hanh lại bị lời nói của tiểu nhân nhi làm cho hơi sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại mỉm cười nhìn Tiểu Quốc Nhi ngốc nghếch đang cuộn mình trong chăn khóc thút thít, nghĩ muốn trêu đùa bảo bối này một chút, liền buông ra hai tay đang ôm lấy cậu mà chống đỡ lên long sàng, cúi đầu nói:

- Em nghĩ như thế nào thì chính là như thế.

Nghe hắn nói Chung Quốc liền lập tức khóc lớn lên, hai tay đang ôm lấy thân thể run run chuyển sang ôm lấy cổ hắn, nhận ra Thái Hanh không ôm mình liền trở nên hoảng sợ, run rẩy dâng lên đôi môi đỏ mọng, nghẹn ngào nói:

- Ô...Hanh...tướng công, người đừng chán ghét Quốc Nhi được không, Quốc Nhi sẽ cố...cố gắng mà...hức

Đầu lưỡi nhỏ nhắn vụng về làm loạn trong khuôn miệng hắn, cơ thể mềm mại lung tung di chuyển trong lòng hắn, hai tay nhỏ cũng không ngừng vuốt nhẹ lên lồng ngực rắn chắc của nam nhân. Kim Thái Hanh rất muốn hóa bạo long ngay lúc này, nhưng nghĩ đến những lời nói của cậu hắn liền đau lòng, vật nhỏ ngốc nghếch này luôn rất tự ti, ở bên cạnh hắn cậu cũng chưa một lần vứt bỏ được phần tự ti ấy, điều này luôn làm hắn đau lòng, vì vậy ngay bây giờ rất muốn trừng phạt vật nhỏ này, liền không báo trước mà lập tức luật động, ra vào mãnh liệt trong cơ thể nhỏ gầy dưới thân.

Chung Quốc đột nhiên thừa nhận dục vọng mạnh mẽ của hắn, nhất thời không thích ứng được liền theo bản năng muốn trốn, nhưng làm cách nào cũng không lay chuyển nổi nam nhân cao lớn dù chỉ một li. Nam nhân buồn cười nhìn bảo bối đáng yêu vạn phần, lại cúi đầu nguy hiểm nói:

- Nói lời ngốc nghếch câu dẫn trẫm xong lại lắc mông muốn trốn? hiện tại cũng đã muộn rồi.

Chung Quốc ngừng khóc, dưới thân hắn thừa nhận dục vọng như cuồng phong bạo vũ của đế vương, lại bị hắn làm tới thất thần òa khóc xin tha:

- Cầu người, tướng công...a...ưm...người tha cho Quốc Nhi, không muốn...không muốn nữa...

Kim Thái Hanh thúc mạnh một cái làm thân thể nhỏ bé run rẩy, nói:

- Về sau còn dám nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa không?

- Ô...tướng công...chậm...chậm một chút...a...đừng mà

- Không nói? được, vậy để trẫm cho em xem trẫm chán em thế nào.

Hết chương 1.

Truyện này ngọt ngấy luôn quý dị, các anh sủng bé Jeon lên tận trời luôn ạ, có ngược tí tẹo phần cuối thôi, nhưng yên tâm ngược này không thấm vào đâu. Muốn đọc AllKook mà chẳng có ai viết kiểu siêu sủng với cổ trang như này nên đành tự viết, mong quý dị ủng hộ!

À, quên nói Kim Thái Hanh cũng giống như Kim Tại Hưởng, đều là tên Hán-Việt của anh Taehyung nhé mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip