17. Hẻm tối
Kim Taehyung bị hào quang nơi Jungkook phát ra thu hút, dù nó thật ra chỉ là ánh đèn sân khấu nhưng trong Kim Taehyung cậu thật sự đang tỏa sáng. Jeon Jungkook của Kim Taehyung, đã qua đi cả vạn năm, đã sống qua mấy đời nhân thế vẫn mãi mãi sự xinh đẹp bất diệt. Bàn tay Kim Taehyung vô thức nâng lên, cậu muốn chạm vào, nơi gò má phính hây hây, nơi đôi mọng đỏ mềm mại. Cảm giác như sắp chạm vào được vầng sáng nơi cậu, đột nhiên tiết tấu gãy đàn của Jungkook tăng lên, thanh âm trở nên hối thúc dồn dập. Một tiếng sấm nổ vang lên cũng là lúc dây đàn bị lực tác động lớn tạo thành tiếng "bằng" nhức óc, đám quan binh đồng loạt ngã văng ra xa. Quan lớn cũng theo đó mà ôm ngực hộc máu, cuối cùng là ngã xuống chết không nhắm mắt.
Xung quanh khán đài hít vào một làn hơi lạnh.
Cầm sư đặt xuống chiếc đàn, nhẹ nâng gương mặt công tử lên.
- Ân nhân, ta báo được thù rồi. Cảm ơn chàng, cảm ơn vì đã cho ta cảm nhận được chút hơi ấm nơi trần gian lạnh lẽo này - thanh âm trong trẻo mang nặng buồn thương vang lên, ánh mắt ấy sao sầu bi thảm quá.
Bên dưới khán đài đã có vài người rưng rưng nước mắt.
Không biết diễn viên là ai thì thôi, biết rồi lại giống như đang nhìn thấy chính mình trong đôi mắt ấy. Cảm nhận được nỗi niềm sâu thẳm cùng cơn đau quặn thắt nơi lồng ngực, xót xa làm sao.
Lúc bấy giờ bên trong cánh gà, Park Jimin mới bắt đầu cau có.
- Ai là người đóng vai công tử?
Nó quay phắt sang hỏi lớp trưởng Han.
Lớp trưởng Han đảo mắt không nói, tỏ ra như bản thân quên mất gì đó liền chạy biến đi.
Kim Taehyung đứng một bên bấu chặt màn nhung, bàn tay cậu run run.
Bên dưới khán đài hồi họp theo dõi tiếp diễn biến, hi vọng Jungkook sẽ đưa tay kéo ra tấm mặt nạ kia. Nhưng cuối cùng chỉ thấy đôi môi xinh đẹp nhẹ nhàng hôn lên trán công tử thông qua lớp mặt nạ. Cả khán đài há hốc miệng "ồ" lên một tiếng lớn.
Sau khi đặt công tử xuống, Jungkook lại đeo lên mặt nạ Cầm sư, chạm nhẹ lên một bên sườn mặt nạ, biểu cảm trên gương mặt liền từ mỹ miều đẹp đẽ biến thành bi thương đau buồn. Đây chính là cách để chàng cầm sư vĩnh viễn nhớ về ân nhân của mình, chàng sẽ trở về núi và sống trong buồn thương trọn kiếp. Cầm sư mang đàn rời đi, vẫn còn gì đó lưu luyến mà vuốt nhẹ gương mặt công tử, trên đôi mắt của mặt nạ đột nhiên chảy ra nước mắt, một viên trân châu xanh rơi xuống. Cầm sư đem nó nhét vào ngực áo của công tử.
- Hẹn người kiếp sau tái kiến, tái báo ân.
Khoảnh khắc cầm sư quay đi, màn nhung rũ xuống. Cả khán đài im lặng trong phút chóc ngay sau đó tiếng vỗ tay như sấm nổ rền vang. Tiếng hò reo, tiếng huýt sáo, còn có tiếng ai đó gọi tên cậu hòa vang tiếng vỗ tay ì đùng inh ỏi cả một khuôn viên.
- Ủa, sao trên màn có cái lỗ vậy?
- Ai đó làm hỏng màn nhung rồi kìa.
- Kệ đi, chỉ cần được nhìn ngắm dung nhan mỹ bảo, màn rách trăm lỗ cũng được - có người lại chen vào, mắt vẫn nhìn chằm chằm sân khấu để đợi đoàn kịch trở ra chào sân.
Đoàn kịch vừa trở ra xung quanh lần nữa hò reo phấn khích, người ta chỉ chăm chú vào sự xinh đẹp của Jungkook mà không hề để ý ai là người đóng vai công tử. Người đóng vai công tử ấy cũng không hề trở lại chào sân mà trực tiếp rời đi.
Ở một góc khuất sân trường, phía sau hậu đài. Lớp trưởng Han phe phẩy quạt chờ một người.
- Của cô.
Người cô chờ rốt cuộc cũng đến, lớp trưởng Han vui vẻ nhận lấy chiếc vòng tay Khổng tước phỉ thúy.
- Quả nhiên là mỹ vật trần gian, rất đẹp. Cảm ơn Min thiếu đã chiếu cố - lớp trưởng Han nhìn người kia đã thay ra đồng phục liền cười trộm. Lén lén lút lút thật chẳng có tí phong thái con cháu hào môn gì cả.
- Còn nhỏ như vậy đã ham mê châu báo, có được xem là tham lam không? - hắn cười khẩy một cái, gương mặt không mấy thân thiện.
- Ai nha, tham lam cũng được, gian xảo cũng được. Đây là bảo vật trên thế giới chỉ có một, Khổng tước phỉ thúy điêu khắc vàng này là bảo vật của bảo vật đó. Tôi chỉ là vô tình biết được, nó lại là vật gia bảo của Min gia đây. Tôi cũng chỉ là thừa nước đục thả câu, à không phải. Ý tôi là chúng ta đôi bên cùng có lợi. Tôi cũng đã giúp Min thiếu đây sắm vai một kẻ si tình đến chết rồi còn gì. Anh biết không, trong trường không chỉ nam sinh mà cả nữ sinh cũng muốn vào vai đó đấy - lớp trưởng Han che miệng cười e lệ, ngón tay lại không ngừng mân mê bảo vật trong tay.
Min Yoongi nhếch mép, những thứ này nhà hắn không thiếu. Cùng lắm chiếc vòng Khổng tước này chỉ có một, thật sự quý giá. Nhưng quý cách mấy cũng không bằng giây phút được "Cầm sư" ôm vào lòng. Chiếc vòng này là của mẹ hắn, tuy có chút chột dạ nhưng dù gì mẹ hắn cũng nhiều trang sức, chắc sẽ không để ý đâu.
- Vậy nha, sau này còn có gì muốn giúp thì cứ tìm tôi. Tôi còn rất nhiều bảo vật rất muốn có từ tay Min gia đó - lớp trưởng Han nháy mắt một cái, sau đó nhún nhảy rời đi.
Nhìn qua điệu bộ yêu thích châu báu của cô thật sự không nhìn ra được đây là đứa nhỏ chỉ mới lớp 7.
- Con nít không phải nên thích kẹo sao?
Min Yoongi nhăn mặt nói thầm.
Cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi kết thúc, lớp trưởng Han ra về trong vui vẻ. Hắn vẫn còn ngẩn người với chiếc mặt nạ Noh trên tay, trên trán mặt nạ còn lưu lại vết son đỏ với hình dáng đẹp mắt. Min Yoongi như bị mê hoặc, hắn chậm rãi chạm môi mình lên vết son ấy. Cảm giác như chính mình hôn lên đôi môi của chủ nhân nó. Cảm xúc quá đổi diệu kì khiến hắn ngơ ngẩn trong giây lát.
- Quả nhiên, dù qua đi bao nhiêu cái số trời, ta vẫn yêu ngài vẹn nguyên như ngày nào.
Hắn mỉm cười sau đó rời đi, đem chiếc mặt trân quý cất đi. Kể từ nay nó chính là bảo vật của Min Yoongi.
Nơi Min Yoongi rời đi bỗng rơi xuống một cộng lông vũ màu trắng tinh, lấp lánh ánh nhũ kim đẹp mê hồn.
Liên hoan văn nghệ tổ chức đến hơn 21 giờ thì kết thúc. Jungkook trước đó đã lén rời đi, thật ra là cậu phải trốn đi. Sau vở kịch, quá nhiều người tìm cậu xin chữ kí, ban đầu cậu còn vui vẻ vẻ hình con thỏ có mũi heo tặng họ nhưng kết quả người đến ngày càng nhiều khiến cậu hoảng sợ bỏ chạy.
Cậu leo tường nhảy qua đường hẻm nhỏ cạnh trường để trốn mọi người, đợi một lúc mới lững thững đi ra. Nhưng đến giữa đường đột nhiên lại cảm thấy không đúng. Trực giác của Jungkook rất nhạy, cậu cảm nhận được nguy hiểm đang ở rất gần. Trong bóng tối, đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng quỷ dị tra quét từng ngóc ngách. Nhưng không thấy gì, cho rằng mình quá nhạy cảm nên tiếp tục bước đi. Cho đến một khúc ngoặc, rốt cuộc thì linh cảm của cậu cũng thành sự thật.
Một bóng đen đứng dựa tường như đang chờ đợi ai đó, trống ngực Jungkook đột nhiên liên hồi dồn dã. Cậu ngửi được mùi của máu, một mùi hôi tanh cực kì dày đặc bao phủ khắp người tên áo đen. Hắn ta chậm rãi di chuyển khi Jungkook bắt đầu lùi về sau. Cậu không sợ nhưng có gì đó mách bảo rằng cậu không nên đơn phương chạm trán với kẻ này. Hởi thở Jungkook thấp dần, tửng cử động như bị thâu tóm vào đôi con người hắc sắc của người đàn ông khiến cậu cảm thấy bí bách vô cùng.
- Tìm được rồi, tiểu vương tử.
Giọng hắn rất trầm, nghe qua còn có chút ồ ồ. Tựa như những kẻ nghiện rượu lâu năm, thanh quản cũng sắp bị phá hỏng. Jungkook đột nhiên rùng mình, cơn lạnh kì lạ chạy dọc sống lưng như một điềm báo tồi tệ đang đến gần.
Trong bóng tối có chút mơ hồ của hơi sương, bầu trời mù mịt một cách quái dị. Bên tai truyền đến tiếng xé gió, gã đàn ông đã đến ngay bên cạnh Jungkook lúc nào không hay. Trái tim nơi lồng ngực cậu hẫng đi một nhịp.
- Hương thơm này, quả nhiên là dòng dõi cao quý - có thứ gì đó lành lạnh chạm lên vành tai cậu khiến Jungkook run lên.
Cậu mất vài giây để lấy lại phản xạ, Jungkook xoay người muốn tránh đi nhưng đã bị tên kia nhanh hơn vươn tay chụp đến. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, Jungkook xuất quyền đánh vào khuỷu gập của cánh tay khiến hắn nhất thời buông cậu ra. Jungkook liền xoay người muốn dùng cùi chỏ thục vào mặt hắn thì tên đó đã kịp đưa tay chặn lại.
Jungkook là ma cà rồng cấp cao, tốc độ có thể tính bằng một phần giây nhưng người đàn ông kia lại kinh ngạc mà đỡ được. Khả năng rất cao hắn là một cao thủ đã ẩn mình rất lâu. Hơi thở hắn nồng nặc mùi xác chết, một cỗ mùi hương khiến ai nấy cũng phải ghê sợ. Mũ đen mà hắn đội không tài nào che đi được đôi đồng tử sáng quắc màu máu của hắn. Rất có khả năng tên này là một thượng cấp, chưa xác định được chủng loài.
Cảm thấy bản thân có khả năng không đấu lại hắn, Jungkook liền tìm đường tháo chạy. Nhưng tên đó dĩ nhiên không để việc đó xảy ra, chỉ cần Jungkook cử động hắn liền có thể ngăn chặn từ mọi hướng. Mặc cho Jungkook liên tục ra đòn nhưng đối với những chiêu thức tác động vật lý này hắn một chút cũng không sứt mẻ. Cuối cùng Jungkook chỉ có thể dùng nội lực bên trong đánh tới một chưởng, rốt cuộc cũng có thể bức hắn lùi về hai bước.
Thấy hắn trong phút chóc mất đi ưu thế, Jungkook liền lộ ra nguyên hình. Mắt, răng nanh cùng móng vuốt đều xuất hiện đặc thù của một ma cà rồng. Đôi mắt đỏ như máu, hàm răng sắc nhọn như dã thú và bộ móng vuốt bén ngót như dao găm. Jungkook dùng toàn lực ép lui hắn, thành công đánh vào ba nơi trọng yếu của một người là mạn sườn, cổ họng và thái dương. Nhưng tên kia giống như một chút phản ứng của con người cũng không có, hắn không những không đau đớn mà còn tỏ vẻ thích thú. Jungkook càng đánh hắn càng điên cuồng hơn. Gã đàn ông vừa bị bức lùi một bước lại ép sát Jungkook hai bước, đem bàn tay lạnh như đá của hắn áp lên mặt cậu, Jungkook kinh sợ liền đánh bay nó. Nhưng xương cốt hắn giống như được khắc ra từ đá, cứng cáp vô cùng, kết quả người chịu đau lại là cậu.
------
Tui quên là tui còn truyện đang viết luôn á mấy bà =)))) tui tưởng tui ở không hông gì làm nên lên đọc truyện thôi, nhờ có bạn cmt nhắc mới nhớ. Há há, cảm ơn bạn độc giả dễ thương nhiều 😘
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip