3. Tiệm Trà Đỏ (2)
Cả ba ngồi chán chường đợi đến lượt nhận phòng của mình, ai nấy cũng mang một bộ dạng buồn ngủ. Đặc biệt là Jungkook, cậu chàng vừa thất tình chưa lâu nên khóc suốt mấy đêm liền. Bây giờ ngồi đợi làm cậu có chút buồn ngủ không chịu được. Mắt nhắm mắt mở cố gắng gượng ép bản thân không được ngủ, đặc biệt là ngủ trong một nơi mà chưa rõ an toàn hay không.
Lúc này tiếng bước chân cùng tiếng nói nhí nhố của các nữ sinh truyền đến. Jungkook mới dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Chaeyoung đang trưng ra bộ mặt không mấy vui vẻ cho cam.
'Yoongie~~~ lần sau người ta vẫn có thể gặp anh chứ?'
Giọng nữ sinh ngọt lịm truyền đến khiến Jennie nổi cả da gà, cô lắc đầu ngán ngẩm nhìn mấy nữ sinh xách cặp kè kè theo một nam nhân tóc bạch kim đi xuống sảnh chờ này.
'Ê, có phải Kim Jennie bên Nhất Trung không?' - Một nữ sinh đi bênh cạnh một nữ sinh khác nhỏ giọng hỏi.
'Hình như còn có Park Chaeyoung cùng Jeon Jungkook nữa đấy' - Nữ sinh B nhỏ tiếng thì thầm, nhưng đối với nơi âm u tĩnh lặng như này thì nhỏ cỡ nào vẫn lọt vào tai cả ba.
Jungkook hơi nhướng mày nhìn về phía các nữ sinh, tầm mắt vô tình chạm vào nam nhân vừa được gọi là "Yoongie~~~" kia. Anh ta cũng đang nhìn về phía cậu, khiến cậu khó chịu quay sang chỗ khác. Chaeyoung nhíu mày khó chịu tiếp tục chú tâm vào cái điện thoại. Nó ghét nhất là đám nữ sinh bên mười bảy trung này, vừa nhìn đã ghét. Thành tích không tốt lại thích tìm nữ sinh khác bắt nạt gây sự, còn tệ hơn các nữ sinh ở trường khác.
'Đi thôi, có phòng rồi!'
Jennie đứng dậy cầm lấy balo đi theo người phục vụ vừa cúi chào bọn họ. Lúc đi lướt ngang qua đám nữ sinh, có một nữ sinh tóc ngắn cố tình đưa chân ra ngăn cô lại. Nhưng Jennie là ai cơ chứ, vì vậy cô cứ vờ như không thấy mà giẫm hẳn lên chân nữ sinh tóc ngắn kia. Hơn nữa Jennie rất thường xuyên mang cao gót, loại cô mang là loại có đế rất cao, mảnh và cực kỳ nhọn. Giẫm nhẹ một cái có thể để lại vết bầm đến mấy ngày trời.
Đằng này do nữ sinh tóc ngắn cố ý gây sự trước, nên khi cô giẫm lên còn xoay xoay gót chân vài cái. Làm nữ sinh tóc ngắn kia đau đến gào ầm lên, nước mắt bù lu bù loa bắt đền bọn họ.
'À, xin lỗi, vì đèn tối quá nên không nhìn thấy chân cô' - Jennie cười nhẹ với nữ sinh tóc ngắn đó, giọng nói từ tốn nhưng lại cực kỳ khinh thường.
'Cô...cô...' - Nữ sinh tóc ngắn kia lắp bắp không thể nói nên lời.
'Làm sao đấy? Cô có sao không? Hay tôi kêu người mang cô đến bệnh viện nhé?'
Càng nói, Jennie càng nhấn gót chân mạnh thêm vào chỗ lúc nãy cô đã giẫm phải. Tàn nhẫn xoay xoay đế giày một chút, gương mặt dưới ánh đèn mờ nhạt hiện lên một tia khinh thường cực kỳ rõ ràng. Đối với người khác Jennie có thể bỏ qua, giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Nhưng đối phương là người của mười bảy trung, cái trường chuyên bắt nạt người khác và trong đó có cả học sinh trường cô. Vì vậy cô tuyệt đối không bỏ qua.
'Ai, đi thôi đi thôi, đói chết đi được ấy. Lũ này thì để tâm làm gì? Dù gì thì cũng chỉ học ở mười bảy trung, nhân cách thế nào thì cái trường thế nấy mà thôi'
'Ngay cả nhân cách cũng chua như hiệu trưởng trường bọn nó!' - Cậu nhếch môi trào phúng một câu.
Chaeyoung buồn ngủ đi lên đẩy đẩy Jennie một cái, cô nàng mới chịu nhấc chân ra khỏi bàn chân của nữ sinh tóc ngắn đó. Lúc cô nhấc chân lên thì có thể nhìn rõ rằng đôi giày thể thao của nữ sinh tóc ngắn đã bị lủng một lỗ nhỏ, máu tươi không ngừng tràn ra. Mà gót giày của Jennie cũng còn bám một chút máu, cô liếc nhìn nữ sinh tóc ngắn đó một cái rồi đi theo Chaeyoung đến phòng đã thuê.
'Ây dô, con gái đều đáng sợ như vậy sao?'
Park Jimin từ đâu xuất hiện nói đùa một câu, tất nhiên là hắn cũng chẳng phản cảm gì với hành động của cô nàng cả. Vì có vài lần Jungkook đốt giấy tiền cho hắn, hắn đã đi thăm thú quanh trường của cậu. Vài lần bắt gặp mấy nữ sinh này ăn hiếp học sinh trường cậu, nên cũng chán ghét không thôi. Chỉ là Jimin cảm thấy lúc nãy cô nàng ra tay hơi độc ác, nhìn kìa, chân nữ sinh kia lủng hẳn một lỗ.
'Ngày mai tao sẽ mướn thầy về trục xuất mày ra khỏi tao'
Cậu đi theo sau hai cô gái, giữ một khoảng cách nhất định rồi mở miệng nói chuyện với hắn. Jimin cũng quen với cách nói chuyện này của cậu nên chỉ cười cười rồi lại trêu cậu tiếp.
'Nếu vậy tôi sẽ làm cậu mờ mắt, mướn về một đạo sĩ thối giả vờ giả vịt rồi tống tiền của cậu. Thế là tôi vẫn quang minh chính đại sống ở nhà cậu'
'Tao sẽ thắp nhang cho tổ tiên, để tổ tiên bóp chết mày'
Jungkook hung hăng liếc hắn một cái rồi nói, lúc bước lên ngã rẽ cầu thang thì một nữ nhân đang đứng ở đó chăm chăm nhìn cậu. Sau đó ẩn ý liếc về phía Jimin đang bên cạnh một cái, rồi cười cười cúi đầu chào cậu sau đó quay lưng bỏ đi. Cậu cũng không nhận ra sự khác biệt gì hết cả, nên vẫn tiếp tục câu mất câu không nói chuyện về việc trục xuất hắn ra khỏi nhà mình như thế nào. Còn hắn thì vẫn bày ra bộ dạng đáng ghét với cậu.
Lên đến phòng tổng thống, nhân viên phục vụ mang đồ lúc nãy đã được gọi sẵn đến rồi lui ra ngoài. Trả lại không gian riêng tư cho khách hàng, thành ra bây giờ cả ba đang rất buồn chán mà chờ đợi host đến.
Vì là phòng tổng thống nên nó thật sự rất rộng, phong cách bày trí đều theo kiểu Châu Âu cổ điển thời xưa. Vẫn là tông màu đỏ, đen âm trầm nhưng mang theo nét dịu hơn là ở dưới sảnh chờ. Ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi trong căn phòng, trên bàn trà đều là những món điểm tâm nhỏ nhắn tinh xảo. Trà được rót sẵn ra tách bốc lên hơi nóng lượn lờ, màu trà đỏ thẫm sóng sánh trong tách tựa như rượu.
Rèm cửa màu đỏ vốn che đi cảnh sắc ở bên ngoài. Mà cả ba cũng chẳng hứng thú gì với việc nhìn ra ngoài cả. Thay vào đó bọn họ mong chờ vào những câu chuyện mà host sẽ kể hơn. Chaeyoung ngồi xuống cầm lấy tách uống một hơi hết sạch, rồi lại rót thêm một tách nữa. Ngồi chờ gần nửa tiếng đồng hồ ở sảnh khiến nó khát khô cả cổ họng luôn chứ chẳng đùa.
Hương thơm thoảng giữa trà và hoa khiến bầu không khí trở nên thoải mái hơn bao giờ hết.
'Xin chào, tôi là host của quý khách!'
Nam nhân tóc bạch kim lúc nãy chạm mắt với Jungkook dưới lầu bây giờ đang ngồi đối diện cậu. Bộ tây trang kiểu Âu thẳng thớm ngay ngắn, mái tóc bạch kim xen lẫn ánh xám lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo.
'Không biết là quý khách có yêu cầu gì về những câu chuyện không nhỉ?'
Anh ta gợi ý một chút rồi nhìn bọn họ, giọng nói trầm thấp bay bổng và từ tốn dễ nghe.
'Không có yêu cầu gì cả'
Cậu chậm rãi đáp rồi cầm lấy tách trà nhấp một ngụm nhỏ. Hương trà thanh mát dịu nhẹ tràn ngập khoang mũi khiến cậu dễ chịu hơn một chút. Tinh thần uể oải vì thiếu ngủ cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
'Vậy mọi người nghe câu chuyện về búp bê sứ chưa?'
*14082020*
*ig:jjeonsumi*
Rề rà mãi vẫn chỉ được nhiêu đây...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip