chap 75: điều đáng sợ của tình yêu

Hoseok ngồi trên chiếc ghế lông thú ở trong phòng ngủ, khi cậu rời xa họ, anh luôn là dùng những ảo ảnh của cậu để vơi đi nỗi nhớ trong lòng. Nhưng có lẽ, lần này đã không còn như vậy nữa. Tay anh mân mê một bông hồng, trong đôi mắt ánh lên một tia lãnh khốc đến tàn bạo. Khoác trên mình một bộ đồ đỏ đen tối, tất cả đều toát lên một cô khí chất dọa người. Anh không cười vui vẻ như thường nữa mà là một bộ dáng......lạnh lẽo. Tình yêu có thể thay đổi một con người nhiều hơn những gì ta tưởng tượng. Yêu thương cũng có giới hạn của nó thôi, vượt qua giới hạn đó thì không đoán trước được điều gì. YÊU quá hóa HẬN!!


Kookie!? Em lại bỏ tôi lại rồi. Thế thật chẳng ngoan ngoãn chút nào! Em cứ trốn mãi là hư lắm a. Tôi nhất định sẽ tìm lại em, và khi đó, không một điều gì, KHÔNG MỘT ĐIỀU GÌ...có thể lấy em khỏi tôi!

================================

Jimin tự hóa thành một con mãnh hổ rồi chạy vào rừng. Để bản năng điều khiển bản thân, tuy anh có thể kìm nén con mãnh thú lại nhưng anh lại không muốn. Cứ để nó tàn phá, cứ để nó giết chóc, cứ để nó tự do....làm tất cả mọi chuyện......để có thể quên đi nỗi đau trong tim. Đến khi mặt trời đã khuất sau dặm núi phía xã, khung cảnh máu me, xác một số loài vật lăn lóc một cõi, con mãnh hổ ngoảnh mặt lao về phía vực thẳm rồi nhảy xuống. Từ lốt mãnh hổ, những chiếc lông vũ mọc lên, một con khổng tước ưỡn mình, đáp nhẹ xuống đáy vực. Một người con trai anh Tuấn mà đầy sát khí bước ra từ lốt vỏ đó.

Tôi phải tìm em về Kookie. Em sẽ ở lại bên tôi nhỉ!? À, BẤT CỨ GIÁ NÀO, em cũng phải ở bên tôi!!! Dù muốn hay không......

================================

Namjoon khóa mình trong phòng, mà nơi đây còn có thể coi là phòng sao? Băng tuyết bao phủ tất cả không gian, cảm tưởng như không khí cũng ngưng đọng lại lúc này. Khí chất lạnh lẽo toát ra từ người đang đứng giữa phòng, từng cử chỉ, ánh mắt, rất dứt khoát, chỉ cần một dịch chuyển nhỏ cũng sẽ khiến không gian lạnh thêm một chút. Con người này đang dùng vẻ gì để che mắt thiên hạ đây? Lừa mình dối người! Nhớ! Nhớ đến phát điên rồi! Trong ánh mắt kia, một tia nhung nhớ bị một lớp băng bao phủ, một ánh mắt khiến ai cũng sợ.

Cảm giác lạnh lẽo này? Em đang lạnh lắm phải không Kookie? Tôi sẽ khiến nơi này lạnh hơn nha? Để tôi cảm thấy giống em,được không bảo bối của tôi? Khi đó em sẽ về lại bên tôi. BẮT BUỘC PHẢI VẬY!!! Tôi sẽ đóng băng em lại, như vậy em sẽ không thể nào rời xa tôi được nữa nhỉ?

================================

"Xoảng" Những mảnh vỡ rơi xuống nền đất. Cô hầu run rẩy quỳ sụp xuống, miệng lẩm bẩm lời cầu xin. Nhưng có lẽ, ông trời không thương cô rồi. Một đòn mạnh mẽ giáng xuống người cô gái, máu thịt cũng bị nghiền nát. Người thứ bao nhiêu rồi? Min Yoongi cũng chẳng thèm quan tâm. Nhặt lại khung ảnh kia, hình ảnh của cậu thật đẹp phải không? Căn phòng ngập tràn hình ảnh của cậu, chỉ cần sơ sảy một chút, làm ảnh hưởng tới người kia, mấy nô bộc này cũng không toàn mạng. Ngồi phịch xuống cái ghế giữa phòng, nâng lên một ly rượu rồi một hơi uống cạn. Ánh mắt phủ một tia âm tàn, nụ cười nhếch mép quen thuộc. Toàn bộ đều đem lại một vẻ kinh người.


Bảo bối! Em lần này là quá đáng lắm nha. Tôi sẽ không tha thứ cho em đâu! Lần này em phải TRẢ GIÁ vì dám để Min Yoongi này đổ đốn tới vậy. Em hãy chờ xem. Chết em cũng không thoát nổi khỏi tôi đâu.

================================

Trong một căn phòng, bốn phía phủ hoa hồng, một thanh niên ngồi đó. Cứ một tẹo lại cầm hoa hồng mà đốt cháy. Kim Taehyung, này là muốn làm gì đây. Anh cười thật tươi ôm hết đống hoa kia đặt lên giường. Một trái cầu lửa bùng lên thiêu cháy đống hoa đó. Anh ngồi đó, nhìn những đóa hồng cháy rụi, cười lên sung sướng, trong hốc mắt lại rơi xuống vài giọt lệ. Đám hoa cháy hết, lại đi lấy thêm hoa rồi dùng băng tuyết khiến chúng chết đi. Trong ánh mắt trực trào một vẻ tàn nhẫn ,điên cuồng mà lại có chút gì vô tình, đau khổ, như sắp khóc vậy.

Chết? Em nghĩ chết là xong sao, Kookie? Ai cho phép vậy chứ!? Tôi phải TRỪNG PHẠT em mới được! Chỉ như vậy thì em mới không dám bỏ tôi lại thêm lần nữa.

================================

Jin đi quanh những nơi mà cậu đã từng đi tới, vườn hoa, phòng nhạc, phòng ăn,.........lễ đường. Đứng nơi anh đã từng đợi, nơi mà cậu chỉ thêm chút nữa sẽ thuộc về anh mãi mãi. Trên môi vương một nụ cười nhạt, trong mắt ánh một tia tàn độc. Cả căn phòng rộng lớn, bị thiêu rụi trong ngọn lửa đỏ. Anh vẫn đứng đó, trong mắt đục ngầu một tia lãnh khốc, một nụ cười ngạo nghễ. Hai tay nắm chặt lại, bước từng bước đi khỏi, khép lại căn phòng đang bùng cháy sau lưng. Trên gương mặt đó là một vẻ lạnh lẽo đến vô cùng.


Kookie! Em đã vô tình bỏ tôi lại thì cũng đừng trách tôi vô tình với em. Tôi sẽ khiến cái chết này của em thành SAI LẦM lớn nhất trong cuộc đời của em. Và lần này, sẽ không còn ôn nhu được đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip