chap 49: níu chân
Mọi thứ trên đời đều có thể chia sẻ ngoại trừ tình yêu! Vì đơn giản: bản chất của tình yêu chính là sự ích kỷ.
Chẳng ai đủ vị tha, hòa hoãn để chia sẻ một món đồ mà mình cực kì yêu thích, chứ đừng nói là chia sẻ con người mà mình cho là cả thế giới cho người khác.
Trái tim con người phức tạp lắm. Trí não của con người cũng vậy. Dù có phủ nhận thế nào đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật: lý trí và con tim vẫn luôn có một góc khuất nhỏ để chứa đựng sự ích kỷ và nhỏ nhen.
Jungkook! Cả thế giới quan của cậu gói gọn ở trong sáu người con trai đó.
Từ đâu cậu cho rằng bản thân đủ vị tha để chia sẻ họ cho những người con gái kia?
Từ đâu cậu nghĩ rằng những người con trai kia chắc chắn sẽ không trao cả trái tim cho cô gái đó?
Từ đâu cậu nghĩ rằng sợi chỉ đỏ ghép nối số phận của cậu với những người con trai kia còn đủ bền chặt.
==============================
Jung gia.
Cậu chủ. Công chúa Hong đến tìm cậu_bác quản gia cung kính cúi đầu nhìn về phía chàng trai đang im lặng đứng giữa vườn hoa hồng.
Sự ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt của vị quản gia lớn tuổi. Điều đó cũng không có gì lạ. Vì.....ở đây vốn dĩ chưa từng có một vườn hồng nào cả. Ông đã quen với những ảo giác cậu tạo ra. Việc của cậu chủ, một gia nhân như ông không có quyền can dự vào.
Bác quản gia cứ đi ra trước đi ạ! _cô gái chạm nhẹ lên vai ông, trên môi là một nụ cười nhẹ.
Khí chất thanh cao, thuần khiết.
Cử chỉ nhẹ nhàng, dịu hiền.
Giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào.
Gương mặt như được đúc theo gương mặt của thiên sứ.
Hong Changum -công chúa đại lục. Cuối cùng ta đã gặp lại.
Sự ngạc nhiên cũng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của cô khi thấy anh đứng ở vườn hồng rực rỡ đó. Khác với bác quản gia, cô cười nhẹ rồi đi đến phía anh. Sao cô phải ngạc nhiên vì điều này nhỉ?
Khu vườn thật đẹp! _Cô hái một bông hoa. Khó tin thứ này chỉ là ảo ảnh!
Cô cho tôi một lời giải thích được rồi chứ? _Giọng nói của anh hơi chút trầm ngâm. Đôi tay vẫn mân mê từng cánh hồng.
Tôi nghĩ tự anh đã hiểu một phần rồi đó_Cô cài bông hồng lên ngực áo anh.
Hôm dạ vũ hoàng cung là lần đầu Jung Hoseok và Hong Changum nhìn thấy nhau. Quá kinh nhạc vì vị hôn thê chưa từng một lần gặp mặt, anh không lên tiếng phản đối, chỉ chờ để gặp mặt và hỏi trực tiếp lý do cô đưa ra lời cầu thân. Nhưng quá nhiều chuyện xảy ra ở buổi tiệc đó, anh vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Và hôm nay, với sự hiện diện lúc này của cô, anh đã phần nào biết được mọi chuyện. Chỉ là không hiểu lý do thôi. Tại sao cậu làm vậy?
Cho tôi một lý do! _anh quay lưng lại nhìn cô. Vườn Hồng vừa giây trước còn lung linh tươi đẹp, giây sau đã biến mất không còn lại một dấu vết gì.
Tôi chỉ mong anh sớm tự mình tìm ra đáp án mình cần_ "và đừng làm khổ cậu bé tội nghiệp đó nữa" Cô nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diện rồi quay lưng rời đi.
Jungkook đã tìm đến cô, đã đưa ra yêu cầu về hôn sự này. Không biết lúc đó tại sao cô lại chấp thuận. Và rồi một người tên Guan Lin đã tìm đến cô vào hôm trước buổi dạ vũ. Mọi nghi hoặc trong lòng đều theo lời kể của anh mà bay biến. Cô nợ cậu rất nhiều rồi!
==============================
Sao anh ấy không chịu gặp tôi!? _Kang Minhee đứng ở cửa Park gia. Đã hơn một tuần nay, Jimin luôn tránh mặt cô. Cô đến tìm anh cũng không chịu gặp. Chẳng lẽ tên Park Jihoon kia nói thật?! Jimin định từ hôn với cô sao? Sao lại thế cơ chứ?!?!?
Xin tiểu thư hãy về đi ạ! Cậu chủ không cho ai gặp cậu ấy lúc này_Bác quản gia khó khăn ngăn cô lại. Từ lâu Park gia và Kang gia đã lập hôn ước, đối xử với cô thế này bà cũng không muốn nhưng cậu chủ đã có lệnh.
Tôi phải gặp anh ấy_Đột nhiên cô mở cánh lao vào phía trong lâu đài. Những nô bộc cũng vội vã đuổi theo nhưng vì không ai dám đả thương cô nên rất khó chặn cô lại.
Park Jimin!! _cô hét lớn khi đã lao đến phòng anh.
Người con trai trong phòng không có vẻ gì là bị đả động bởi tiếng hét của cô. Anh ngồi thu mình trên bệ cửa sổ, tay cầm chiếc ghim cài hoa hồng mà cô biết anh luôn rất yêu thích. Đôi mắt sâu lắng như mặt nước hồ thu trong xanh, không một gợn sóng, bằng phẳng và tĩnh lặng.
Jimin! Sao anh không gặp em? Anh giải thích đi!!! Anh không thương em nữa phải không!? _cô chưa kịp chạy đến chỗ anh thì bác quản gia và những nô bộc kia đã đi đến ngăn cô lại.
Xin lỗi cậu. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy ra! _mấy người họ tạo nên một tường kết giới, đẩy lùi cô ra ngoài.
Mấy người có biết tôi là ai không hả!!! Bỏ ra mau! Jimin! Làm gì đi chứ! _Cô tức giận đập vào kết giới. Minhee cô là bông hoa được nâng niu mà Jimin hết đỗi yêu thương cơ mà!!! Sao lại vậy?!
Người con trai kia vẫn trầm lặng không nói nửa lời, đôi mắt tập trung quan sát chiếc ghim cài. Tưởng như cả không gian quanh anh bao trùm trong một sự im lặng không thể bị phá vỡ.
Đột nhiên, Minhee phá vỡ lớp kết giới, lao về phía anh, giật cái ghim cài và ném qua cửa sổ.
Jimin mở to mắt, theo phản xạ nghiêng người sang bên như định lao xuống để bắt lấy chiếc ghim.
Sao anh không nói gì chứ!? _Minhee cản anh lại bằng cách giữ lấy người anh mà nói.
*CHÁT*
Âm thanh vang lên kèm theo tiếng thét đau đớn của người con gái. Không gian khôi phục sự im lặng của nó, hay đúng hơn là mọi người đều đang quá kinh ngạc, không dám phát ra âm thanh nào.
Park Jimin!! Anh đánh em!!??! _Minhee gào khóc. Jimin chưa từng đối xử với cô như vậy bao giờ.
CÚTTTTT!!! _anh hét lên giận dữ. Đôi tay đỏ rực sau cú tát chỉ về phía cửa.
Mấy nô bộc hốt hoảng đưa cô đi khỏi đó để lại mình anh trong căn phòng. Chính anh cũng đang mất bình tĩnh. Mất rồi! Cái ghim cài của anh! Cái ghim cài của cậu! Không thể được! Anh phải tìm..... Đúng rồi! Anh phải tìm nó ngay.
Cơ thể anh bắt đầu biến đổi. Từng sợi tóc, từng tấc da,...cả cơ thể biến thành những hạt bồ công anh, luồn qua khe cửa và rơi xuống khoảng đất phía dưới như để tìm lại chiếc ghim cài.
Anh có khả năng biến thành động vật. Và xin đừng hiểu nhầm, thứ anh vừa biến thành cũng là một loài vật đấy. Chỉ có điều, anh đã thu thập mẫu động vật này khi cùng cậu đến 'vùng đất không ai biết tới'. Tại sao bây giờ anh lại có khả năng biến thành loài vật này?
==============================
Lee Mina! Tôi đã nói cô đừng có đi theo tôi nữa cơ mà!! _Taehyung bực tức lên tiếng. Anh Jin đột nhiên nói là anh đi đến các trang trại để kiểm tra tình hình NGAY KHI TỈNH DẬY MÀ CHỈ ĐỂ LẠI MỘT TỜ GIẤY. Anh Namjoon thì có công sự phải đi ĐẾN NHÀ KỊCH HÁT. Để lại anh một mình với cái cô Lee Mina này!!!
Các anh là vị hôn phu của em mà! Hai người kia đi mất thì anh phải cùng em đi lựa đồ chứ. Đến khi tổ chức hôn lễ thì sao đây!! _Mina giữ lấy tay anh. Mấy người các anh cứ tránh cô suôt. Như vậy thì sao xây dựng tình cảm được chứ!?
Đừng cố chấp nữa đi! Bọn tôi đã từ hôn cô rồi. À không. Anh Namjoon từ hôn cô rồi. Tôi và anh Jin không có trong hôn ước này. Đi mà làm phiền người khác đi_Anh không nói lịch lãm như anh Jin, anh không nói hoa MỸ như anh Namjoon. ANH NÓI THẲNG. Cô ta có gì không hiểu chứ!
Em không chịu! Em có gì không tốt chứ hả?! _Cô càng giữ tay anh chặt hơn. Cô xinh đẹp, có danh có tài. Sao mấy người các anh không nhìn cô lấy một lần chứ?
Cô tốt lắm! Tốt quá rồi. Tìm người tốt hơn bọn tôi mà đính ước. Bọn tôi đã có người trong lòng rồi. Được chứ! Tạm biệt_Nói rồi anh mở cánh một mạch lao đi. Thực sự không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa!!!
Mina nắm chặt bàn tay đến bật máu, gương mặt xinh đẹp bỗng trở nên méo mó đến khó coi. Nếu không phải cô, không ai được quyền có được họ!!!
==============================
Thuốc giải đã có tác dụng. Độc tố trong người Janji đã được hóa giải. Bây giờ cô chỉ cần thời gian nằm nghỉ để hồi phục. Yoongi chưa từng rời khỏi cô một phút giây nào.
Chăm sóc, lo lắng, an ủi. Anh dịu dàng như một tia nắng đầu xuân.
Janji. Anh yêu em!
Em cũng yêu anh. Yoongi!
Cay đắng thật! Chua chát thật!
Đau đớn thật!
==============================
Jeon Jungkook.
Ngày đó cậu là kẻ đến sau, thay thế vị trí của kẻ đến trước.
Còn bây giờ cậu là kẻ đến trước, nhưng phải nhường đường cho người đến sau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip