Chương 37
Mấy ngày nay tui bận nhiếu việc quá cho nên không đang chap được.
Mong mọi người tha lỗi, cảm ơn nhiều!!!
------------------------------------------------------------------------------
Jungkook vừa trở về căn phòng của mình, liền chán nản trèo lên giường nằm.
"Thiếu gia, cậu Jimin gọi đến."Vú nuôi gõ cửa phòng.
"Jimin?"
Jungkook nghi hoặc, bước ra tiếp nhận điện thoại từ tay vú nuôi, chần chừ đặt bên tai.
"Alo?"
[Kookie, em đã đi đâu một tuần nay vậy? Anh không thể gọi cho em, cả bóng dáng em anh cũng không thấy!] Đáp lời là một giọng nam trầm trầm rất dễ nghe, nhưng trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi cùng với lo lắng.
"... Em ở cùng bạn." Jungkook lúc sau mới trả lời lại.
Thanh âm lộ rõ quan tâm như thế này khiến Jungkook thấy rất ấm áp, hơn nữa rất quen thuộc. Hắn là ai mà lại lo lắng cho cậu như thế?
[Lần sau đừng như vậy nữa, anh vừa mới xong công việc một tuần tới, đợi anh xong hết một tháng, anh sẽ quay lại, lúc đó chúng ta hẹn hò nhé?] Hắn thở ra một hơi, coi như an tâm được một chút, dù hôm nay Jungkook của hắn có gì đó là lạ.
"Ừm." Jungkook không tự giác mỉm cười, nghe hắn nói thêm vài câu rồi mới ngắt máy.
Hẹn hò? Vậy cậu cùng hắn hẳn là người yêu đi...
Ở bên này Jungkook rối rắm không thôi, bên kia Jimin cũng không thể tập trung nỗi.
Đúng là cậu có gì đó rất khác, ấp úng, ngượng nghịu, luống cuống, lại trả lời rất lâu, còn không muốn cùng hắn nói chuyện lâu, chẳng lẽ...
"Hisui, đem hết mọi thứ ra đây, tăng nhanh tiến độ, tôi muốn mọi thứ phải hoàn thành sớm nhất có thể." Hắn quay sang dặn dò Hisui quản gia.
"Vâng, thiếu gia."
"Còn nữa, nhờ Kang Jiyoung chú ý tới Kookie một chút, cậu ấy dường như gặp phải chuyện gì rồi." Trực giác nói cho hắn có gì đó không đúng đang xảy ra, hắn cần một người ở cạnh cậu để đảm bảo.
"Vâng, thiếu gia." Hisui quản gia trước sau như một trả lời, cung kính cúi đầu, xoay người chuẩn bị.
------------------------------------------------------------
Jungkook ngây người ở nhà được hai ngày, mỗi ngày YooDan cùng Seokjin đều gọi đến hỏi thăm sức khỏe cậu, bảo cậu chú ý ăn uống ngủ nghỉ, nói đến mức cậu đều ngủ quên mất. Cậu cũng dần quen với cuộc sống hiện tại, ngoại trừ việc cậu chẳng nhớ ra ai thì mọi sinh hoạt đều không thành vấn đề, cả ngày ngoài ăn uống ngủ nghỉ ra cậu chẳng làm gì cả, không khác lúc cậu còn ở trong bệnh viện là mấy. Vừa hay hôm nay trời nắng đẹp, cậu liền dứt khoát thay quần áo, xách túi đi ra ngoài dạo.
"Kookie, con đi ra ngoài à?" Ông Jeon ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cậu.
"Vâng, con muốn mua vài thứ." Jungkook gật đầu.
"Vừa đúng lúc con mua giúp cha một món đồ làm quà luôn đi, ngày mai là sinh nhật Yoongi, cha muốn con cùng cha đi dự tiệc, được chứ?"
Ông Jeon mỉm cười, lời nói không hề cho phép cự tuyệt. Đây cũng là cơ hội để cậu lấy lại thanh danh của mình, ông không muốn bất cứ kẻ nào dùng ánh mắt khinh bỉ bảo bối của ông nữa. Lúc trước ông không làm gì được vì dù ông có cố ngăn chặn miệng lưỡi thế gian như thế nào, cậu cũng tự chui đầu vào lưới, nhưng hiện tại cậu vừa ngoan ngoãn vừa hiểu biết, ông nhất định phải cho bọn họ biết Jeon Jihyung ông có một nam nhi rất hoàn hảo!
Được rồi, ông thừa nhận, đây chỉ là lòng tham hư vinh của đàn ông thôi, nhưng con trai ông vừa đẹp vừa tài năng, không đem ra khoe cho những lão già kia ganh tị thì ông quá thua thiệt rồi. Ha ha, để xem bọn họ còn dám ba hoa về con trai họ không!
Ông Jeon vừa nghĩ vừa đắc ý cười, xem ra ông đã có một khoảng thời gian khó khăn trước đây rồi, hiện tại cứ cho ông vui vẻ đi.
"Vâng, con đi đây."
"Ừ, phải chi có thằng nhóc Jimin ở đây nhỉ, nó có thể cùng con đến đó." Ông vẫn còn tiếc nuối, bạn trai của bảo bối cũng rất tốt, nếu có ở đây thì chắc chắn ông sẽ càng thêm hãnh diện!
"...=.=" Cha à, con có thể nhìn thấy suy nghĩ cha đó, nó đều ở trên mặt cha kìa!
Jungkook không nói gì, mặc kệ ông chạy nhanh ra khỏi nhà.
Tuy là cậu biết cái vị Min Yoongi kia là ai, nhưng mà cậu cũng không biết hắn thích gì, cũng không rõ một nam nhân bình thường sẽ có thú vui gì, cho nên cậu dạo khắp nơi cũng chưa quyết định được mình nên mua cái gì cho hắn.
Đang lúc Jungkook vừa rời khỏi một quầy hàng liền đụng vào người trước mặt, cậu vội vàng nói xin lỗi rồi né ra.
"Này!" Người bị đụng dường như không có ý định bỏ qua cho cậu, kéo lấy tay cậu, thanh âm cũng mang theo khó chịu.
"A...?" Jungkook nâng mắt nhìn nam nhân cao lớn đối diện, sau đó cau mày ngẫm nghĩ.
Khuôn mặt tuấn tú của người này nhìn quen thật, giống như đã gặp ở đâu...
"Cậu còn ở đây phát ngốc cái gì? Còn đi nữa liền đụng vỡ tường đấy!" Hắn kéo cậu trở lại.
Jungkook lúc này mới nhận ra mình sắp đụng vào bức tường trước mặt, ánh mắt nhìn hắn cũng mềm đi vài phần. Ăn nói tuy khó nghe nhưng cũng còn biết chú ý trước sau, nam nhân thế này cũng không sai a.
A, nhớ rồi!
"Kang Jiyoung!" Jungkook vỗ tay bép một cái, như vừa ngộ ra chỉ vào mặt hắn.
Jiyoung mặt đầy hắc tuyến, giật giật khóe môi, đối với phản ứng buồn cười của cậu hắn tỏ vẻ không nhìn, lo chuyện chính sự quan trọng hơn.
"Cậu đi loanh quanh đã hơn năm vòng rồi đấy, rốt cuộc cậu đang tìm cái gì?" Jiyoung đã quan sát cậu rất lâu, thấy cậu ghé vào rất nhiều nơi nhưng đều không mua cái gì làm hắn rất thắc mắc.
"Anh đi theo tôi?" Jungkook chớp chớp mắt.
"Chỉ là tình cờ thôi, nhưng cậu muốn làm gì ở đây?" Hắn lại cố gắng hỏi.
"Ừm, tôi đã đi vòng quanh đây nhiều lần vậy sao, thảo nào hai chân đều bắt đầu mỏi."
Được rồi, đây là ông nói gà bà trả lời vịt , hắn với cậu thực sự không cùng một thế giới.
Đè ép gân xanh đang không ngừng run run, nếu hắn còn cùng cậu nói chuyện này nữa chắc hắn tức chết mất. Rõ ràng cậu không có việc gì cả, còn rắc rối hơn lúc trước nữa, tên kia lo lắng cái gì chứ?
"Được rồi, nghe tôi hỏi, cậu đang tìm kiếm cái gì?"
"..." Jungkook đang cân nhắc có nên nói cho hắn biết không, dù sao hai người không hề biết nhau.
Jungkook quên mất một chuyện quan trọng, hiện tại cậu đối với ai cũng đều không quen biết.
"Nói, tôi cùng cậu tìm." Hắn cảm thẫy kiên nhẫn cả đời mình đều dùng hết cho cậu rồi, bình thường có chết hắn cũng không bao giờ cùng một nam nhân chậm chạp ngốc nghếch như cậu ở cùng một chỗ a.
"Mua quà." Jungkook lập tức trả lời.
Hiện tại không cần suy nghĩ nữa, có kẻ muốn ra tay giúp đỡ, cậu còn ngại gì không dùng?
"Đi thôi." Jiyoung phẩy tay ra lệnh, nắm lấy tay cậu kéo đi.
Jungkook rút tay ra khỏi tay hắn, biết điều đi theo bên cạnh. Jiyoung liếc nhìn nam nhân chỉ cao tới vai mình, lại nhìn bàn tay vừa mới cầm tay cậu, không tiếng động nắm lại.
-------------------------------------------------End--------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip